Chương 394 : Ta tại giáo đường đợi ngài, Annie tiểu thư
Brant nhìn về phía người phụ nữ đó.
Bề ngoài của Fane khá là nổi bật, ở cái trấn nhỏ hẻo lánh này cũng có thể được xem là một trong những người phụ nữ trẻ tuổi rất là hiếm gặp.
Nhưng mà vẻ bề ngoài thì chưa bao giờ là một cái tiêu chuẩn mà Brant dùng để đánh giá một người cả.
Làm cảnh sát lâu rồi thì sẽ biết là bản tính thật của một con người nhiều lúc không giống như cái vẻ bề ngoài mà họ thể hiện ra chút nào, mà đa phần thì đều hoàn toàn ngược lại là đằng khác.
Giống như có một người rất được mọi người biết đến là người tốt bụng thì rất có khả năng đằng sau lại là một kẻ cặn bã mà đ·ánh đ·ập vợ, n·gược đ·ãi con cái.
Brant lại từ trong túi mà lấy ra một cây kẹo mút, hắn có một thói quen là thích nhai thứ gì đó trong miệng khi suy nghĩ, do việc h·út t·huốc có hại cho sức khỏe nên sau khi cai thuốc hắn luôn mang theo kẹo ở trên người, mà điều này cũng đã trở thành thứ đặc trưng của hắn.
Thông qua sự hồi tưởng ở đêm qua thì hắn biết được là có một đám người mặc áo đen đi vào trong trấn, nhưng mà vẫn chưa rõ là bọn chúng trốn ở nơi đâu nên hắn định sẽ đưa cái người đáng nghi trước mắt vừa bại lộ này quay về sở cảnh sát trước rồi tính tiếp.
“Thưa cô đây, những gì cô đã làm vào tối hôm qua thì cô còn nhớ chứ?”
Vượt qua Tạ Kỳ, Brant hỏi Fane.
Đã làm gì sao?
Khi mà Fane nghe được câu hỏi này thì trong đầu hắn nghĩ đầu tiên đến cái buổi họp mặt của đám người áo đen, còn mình thì chỉ với thân phận người ngoài đi tham quan.
Nhưng mà nghĩ lại thì cái sự kiện đó cũng chỉ xảy ra ở trong ảo cảnh mà thôi, nhìn theo như lời của Johnny khi nãy thì người dân ở trấn cũng chẳng biết gì về chuyện đó cả, chỉ nghĩ là bản thân mình ngủ một giấc thôi.
Những gì xảy ra vào tối qua có lẽ chỉ có mình hắn với John, với Tạ Kỳ là biết thôi.
Còn về vụ việc mình n·ém b·om rồi làm sập khách sạn kia thì Fane cũng không hề để tâm đến, mà cũng không ngờ là nơi này lại có người có khả năng tua lại thời gian không gian, mà lại không thấy cái việc khách sạn biến thành quái vật, để mà mình lại thành tên khủng bố đã làm nổ khách sạn này.
“Tối qua…. ta không nhớ rõ cho lắm.”
Fane nói lấp lửng, cũng không muốn lộ ra quá nhiều thông tin về bản thân.
“Vậy sao, vậy thì có cần ta giúp cô nhớ lại không?” Brant vừa ngậm kẹo vừa mơ hồ mà nói.
“Tối qua thì cô đã xuất hiện ở bên ngoài khách sạn, sau đó rồi còn n·ém b·om vào bên trong khách sạn…. chuyện kế tiếp thì cô cũng biết rồi a?”
“Cái gì?”
Lời của Brant đã làm cho những vị khách khác ở bên ngoài khách sạn đều sửng sốt.
Việc khách sạn bị sập vào tối qua đã làm rất nhiều người b·ị t·hương, lúc này lại còn nghe được rằng thủ phạm gây ra chuyện đó chính là cái người phụ nữ này ư?
Trên mặt của Tạ Kỳ thì cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, mà sau đó liền nhíu mày hỏi: “Brant này, các ngươi có chứng cứ gì không? Ta nhìn cô Wendy này không giống như là người sẽ gây ra chuyện này mà.”
“Thưa mục sư, ta biết tấm lòng ngài rất lương thiện, mà sự việc này là do Kasha thấy, ngài cũng biết được năng lực của nàng rồi còn gì, đừng có cố mà tìm lý do để biện minh cho cô nàng này.”
Có thể thấy là Brant rất tôn trọng vị mục sư ở trấn này, nên là không hề làm lơ đi câu hỏi của hắn mà còn giải thích cho hắn nghe một cách rất tỉ mỉ nữa.
Sau khi nghe những lời này thì Tạ Kỳ cũng đã lộ ra cái biểu cảm như đã hiểu rõ mọi chuyện, sau đó thì lại đau khổ mà nhìn sang Fane: “Chuyện này là thật sao? Cô Wendy, thật sự là cô đã n·ém b·om vào trong khách sạn sao?”
Fane thì lại mím chặt môi, không nghĩ đến là mình lại vì cái lý do này mà bị cảnh sát tìm đến.
Nghe theo như lời của nam nhân kia ở ngoài cửa thì dường như là có một người nào đó có năng lực để mà xác định chuyện gì đã xảy ra ở tối qua.
Mà lúc này khi nghe thấy Tạ Kỳ hỏi như vậy thì trong lòng hắn có chút cạn lời.
Không phải chứ, tên nhóc này khá là biết diễn kịch nha, hắn chẳng hề tin là mi không biết tối qua hắn ta đã làm cái gì!
Mà bây giờ lại còn làm ra cái vẻ là mình vừa mới biết được cái thông tin này thôi, còn giả vờ làm như là một người ngoài cuộc để hỏi mình.
Nếu mà Fane mà không bận là vì quá nhiều người ở đây rồi thì có lẽ đã quỳ xuống lạy Tạ Kỳ rồi, mà bái hắn làm thầy mà học hỏi cách biểu diễn tài tình đến xuất quỷ nhập thần này mới được!
Hiện tại mà mình lại bị người khác vạch trần cái sự thật trắng trợn này, cho dù có nói cái gì thì chắc đối phương cũng sẽ không tin, nên là Fane cũng chỉ rũ đầu xuống mà lén nhìn về phía Lee để xem hắn có cái cách gì không thôi.
Hành động vừa nãy của Lee đã chứng tỏ là hiện tại hắn vẫn còn tỉnh táo, đầu óc thì cũng nhanh nhẹn rồi, chắc là có cách để giúp hắn thoát khỏi cái tình cảnh trước mắt đây.
Lee không ngờ là Fane lại có một cái kỳ vọng lớn như vậy vào mình.
Mà bản thân hắn cũng mới tỉnh lại chưa được bao lâu, mà những gì xảy ra tối qua thì với hắn cũng chẳng khác nào như là một bộ phim cả, bây giờ nhớ lại cũng không rõ vì sao khi đó mình lại làm như thế.
Bây giờ khi thấy Fane có thể là sẽ b·ị b·ắt đi rồi thì hắn ta cũng hơi rối trí.
Nhiệm vụ thì vẫn chưa tiến triển được gì, mà giờ thì lại còn sắp phải mất đi một đồng minh nữa rồi thì không có nghĩa gì tốt lành với cái việc hoàn thành nhiệm vụ cả.
Chuyện ở khách sạn thì hắn không rõ nhưng nhìn theo phản ứng của Fane thì cũng biết là chắc chính là người đó đã làm rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ, hay là trực tiếp nói ra chuyện hội Hoàng Hôn rồi khiến cho họ rời sự chú ý ra khỏi người Fane a?
Nhưng mà nếu đã nói ra rồi thì chắc chắn sẽ bị hỏi tại sao lại biết đến chuyện này, rồi thì lại sẽ phải nói dối nhiều hơn nữa thôi.
Lee thì đang nghĩ là Fane nên tự mình nói ra chuyện về những người áo đen nhưng mà hắn lại không biết là Fane lại đang rất là kiêng dè với Tạ Kỳ hiện tại, nên khi chưa được Tạ Kỳ đồng ý thì hắn cũng không rõ liệu mình có nên nói trực tiếp về chuyện những người áo đen ra rồi kết quả sẽ như thế nào.
Nếu mà chọc giận đối phương thì Fane cũng không hề muốn phải trở thành cái loại quái vật bị hòa tan lại giống như đám người áo đen vừa rồi.
Fane tin tưởng rằng với năng lực hiện tại của đối phương thì hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Vậy là cảnh tượng lại cứ giằng co thế đấy.
Khi không có nhận được sự hồi đáp của Fane thì Brant cũng chẳng còn kiên nhẫn mà trực tiếp ra hiệu cho những đồng đội của mình đi lên bắt người.
Tạ Kỳ cũng chẳng hề có ý định sẽ đứng ra biện hộ cho Fane.
Hắn cũng thật sự cần những người này giúp mình, nhưng mà cũng không thể nhúng tay quá nhiều được, mà nếu đến cả chút chuyện cỏn con này mà tự mình cũng không có cách giải quyết thì về sau làm sao có thể trông chờ bọn họ sẽ chống lại được nữ thần kia chứ?
Chuyện tiếp theo cứ thế mà diễn ra một cách tự nhiên, Fane trở thành n·ghi p·hạm duy nhất của vụ đ·ánh b·om ở khách sạn và dưới con mắt của mọi người mà b·ị b·ắt về đồn cảnh sát.
Ở thị trấn nhỏ thì làm gì có chuyện gì là bí mật, rất nhanh thì tất cả mọi người đều biết về sự kiện này.
Đặc biệt là bà chủ khách sạn, khi mà chẳng nhận được một lợi lộc nào ở chỗ thị trưởng cả thì bà ấy đã đi thẳng đến tìm Annie và những người khác để yêu cầu bọn họ chịu trách nhiệm cho hành vi mà đồng đội của mình gây ra.
“Các ngươi đến đây cùng một lượt thì ai mà biết được là các ngươi không có đồng bọn cơ chứ? Chỗ của tụi ta vốn dĩ chẳng có bao nhiêu người đến cả mà khi mấy người vừa mới đến thì đã cho nổ banh cái khách sạn rồi, vậy thì cái tiền này chắc chắn phải do mấy người bỏ ra!”
Vừa phải chịu cơn mưa nước bọt mà người đó nhổ vào mình thì Johnny phải trốn ra phía sau Lee, còn Annie thì lại chỉ lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.
“Bà lão kia, bà đừng có quá đáng như vậy chứ! Cũng chỉ là cái quán trọ nát kia, bà nói cái giá đi, con đây coi như là bố thí cho bà ăn xin thôi vậy.”
Tính khí của Phil rất nóng nảy, ở đâu mà có thể nhịn được cái cảnh bị người khác chỉ vào mặt mà mắng, liền thái độ vô cùng kém mà bật lại người ta.
“Này! thằng nhóc tóc trắng kia, mày đang nói chuyện gì vậy hả? Ai mới là ăn xin? Là người của tụi bây đ·ánh b·om nổ nhà của ta mà giờ lại còn dám huênh hoang như vậy hả? Cảnh sát! Cảnh sát đâu! Sao không bắt hết cái đám này vào đi rồi hỏi cung thử coi, chắc chắn là tụi nó là một phe rồi!”
Đáng lẽ ra là không nên để cho Phil lên tiếng thì hơn.
Annie đau đầu mà xoa xoa thái dương của mình, rồi chủ động cười tươi mà nghênh đón nàng, mà khi đang an ủi đối phương thì khóe mắt lại liếc nhìn thấy vị mục sư mà trước nay mình vẫn cảm thấy là có gì đó không đúng.