Bọn họ trước khi quay về cũng đã nghe nói về tin Artha q·ua đ·ời.
Thời gian Artha lên chức cảnh sát trưởng cũng không lâu, thời gian mà hai bên tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra được rằng hắn là một người ý chí kiên định, có mục tiêu bản thân rõ ràng.
Những người như thế ở trong sở cảnh sát cũng không phải là hiếm, mà cũng không phải là ai cũng sẽ vì nhiệm vụ mà hy sinh toàn bộ thời gian và tinh lực của bản thân mình.
Giống như viên cảnh sát mà trước đó Annie đã tiếp xúc, không thể nói là hắn không hoàn thành tốt công việc, mà hắn cũng chỉ xem cái nghề cảnh sát này là một công việc, ở bên ngoài thời gian làm việc thì rất ít khi mà phải phí tâm suy nghĩ đi theo dõi manh mối vụ án.
Còn Artha thì lại không như vậy, hắn giống như Brant, cũng đều xem cái công việc này là cái mục tiêu theo đuổi cả đời của mình, xem đó là con đường mà thực hiện được giá trị bản thân.
Vậy nên cho dù là đang trong giờ làm việc hay là đang nghỉ ngơi thì cái đầu của họ cũng chưa bao giờ có một giây nào dừng lại cả.
Đây cũng là một trong số những điểm mà Brant đồng tình với Artha.
Một người như vậy thì sao mà t·ự s·át được, dù có c·hết thì Brant cũng sẽ không tin.
Người hiện tại thì đ·ã c·hết rồi, chuyện cạnh tranh vị trí lúc trước cũng trở thành quá khứ, nhìn người em gái của Artha trước mặt, mà Brant cùng với những người ở trong tổ dị biệt sau lưng hắn đột nhiên dấy lên một chút cảm giác tội lỗi trong lòng.
Việc Artha c·hết còn chưa làm rõ nguyên nhân, dù cho Brant và đồng đội của mình đều tin chắc rằng ở bên trong có ẩn tình gì đó, thì bọn họ cũng sợ thật sự là do cái thái độ mà bọn họ đã từng đối với Artha chính là cái cọng rơm cuối cùng đè c·hết con lạc đà kia.
Bề ngoài của Annie rất có tính chất lừa gạt người khác, nhìn vào chỉ như một người phụ nữ dịu dàng và yếu đuối mà thôi.
Biểu cảm mà vốn dĩ không hề để ý gì của Brant liền thay đổi, siết chặt răng lại mà cắn vụn luôn cây kẹo mút trong miệng rồi nuốt xuống.
Còn lại một que cắm kẹo thì hắn cũng đưa tay vứt nó đi rồi đưa tay phải ra định bắt tay với Annie.
“Hóa ra ngươi là em gái của cảnh sát trưởng Grinn à, về chuyện của anh ngươi, ta xin lỗi.”
Theo những gì mà Annie đã từng dò hỏi những người dân trong thị trấn, thái độ của đám người này đối với anh trai ngươi trước khi hắn c·hết thì cũng không ra gì, mà hiện tại ở sau khi Artha mất thì bọn họ lại biểu lộ vẻ áy náy, đúng như những gì mà Annie đã dự đoán trước.
Cô rũ mắt xuống, trên mặt lộ ra một vẻ bi thương rồi khó khăn gượng cười: “Không sao, dù gì thì mọi người cũng chỉ là đồng nghiệp thôi mà, đây không phải là lỗi của mọi người, trên thế gian này hắn cũng chỉ còn lại một mình ta là người thân, chỉ trách là ta không có ở bên anh trai trước khi hắn t·ự s·át mà thôi.”
Biểu hiện đang tự trách của Annie càng làm những người ở bên cạnh Brant đang nổi lên một sự áy náy ở trong lòng hơn.
Nàng quá hiểu cách dùng cái vẻ bề ngoài của bản thân để giành lợi ích, bọn người ở trước mặt này vừa mới nghe xong là sau khi Artha c·hết thì Annie không còn lại một người thân nào trên đời này thì bản thân vốn dĩ đang thuộc về phe chính nghĩa là tổ dị biệt liền đã đổ mồ hôi lạnh rồi.
Cô cảnh sát ở sau lưng thì có trái tim mềm mỏng hơn, đối với Annie có thân phận là nữ nên đồng cảm với nàng nhiều hơn, lúc này cũng đang chần chừ có ý muốn an ủi.
Còn ý chí của Brant thì lại kiên định hơn, dù là cũng cảm thấy áy náy nhưng hiện tại quan trọng là cứ bắt được người có khả nghi trước rồi đã, về chuyện của Artha thì bọn họ đương nhiên là sẽ tìm ra được nguyên nhân về sau để trả lại một cái kết cho người thân của Artha, chính là người đang ở trước mắt đây.
“Hiện tại bọn ta đang làm nhiệm vụ, việc này cũng có liên quan đến người đi cùng với ngươi, chúng ta đi qua bên đó trước đã.”
Annie cùng với bọn họ quay về chỗ mà Fane vốn dĩ đang nằm ở đó, mà chỉ phát hiện mỗi mình Phil ở đó mà thôi.
“Phil, bọn họ đâu hết cả rồi?”
Phil ngẩng đầu lên rồi lại chán chường nói: “Đều đi gặp cái tên tên là Blake rồi.”
Chỗ của Blake cách họ một đoạn không ngắn, có một người phụ nữ tốt bụng đã thu nạp một vài lữ khách để bọn họ nghỉ ngơi ở nhà mình.
Brant bất động thanh sắc mà đánh giá Phil, bản năng mách bảo rằng người đối diện mang theo một khí tức máu tanh.
Thứ khí tức đó là những kẻ g·iết người hàng loạt độc ác mang đến cho hắn, mà hắn cũng đã từng ngửi thấy nó trên người cái thanh niên tóc trắng trước mắt đây.
Hắn quan sát sự trao đổi của Annie và Phil, tạm thời nén lại sự nghi ngờ xuống mà hỏi: “Vị này là?”
Annie và Phil dừng lại cuộc trò chuyện, Phil thì lại chẳng hề mở miệng ra, Annie liền thay mặt mà giới thiệu: “Hắn tên là Phil Criss, là bạn của ta, cùng đến đây để dự t·ang l·ễ thôi.”
“Ồ…. Criss…. Lẽ nào là gia tộc Criss?”
Lý do để mà nói những vùng hẻo lánh như cái thị trấn của bọn họ không có khả năng biết đến gia tộc Criss, là do Brant vốn dĩ không phải là người địa phương, mà gia tộc có xuất thân ở trong thành phố Lời Thề thì cũng có chút danh tiếng, có điều là hắn cũng chỉ thuộc về nhánh bên thôi, chẳng có chút liên hệ gì với người trong gia tộc chính.
Mà ngay từ bé thì khi mà thấy hay nghe nhiều nên cũng tự nhiên mà biết đến cái hào môn có tên là gia tộc Criss này.
Có thể nói đằng sau phần lớn ngành bất động sản của nhiều bang đều có bóng dáng của gia tộc này, bên trong thì có thể sẽ liên quan đến cả những cái hội bí mật nào đó nữa.
“Đúng vậy, ngài cũng có nghe qua đến gia tộc Criss rồi sao?”
Annie bắt lấy câu chuyện rồi trả lời, còn Phil thì vẫn chẳng muốn giao tiếp với Brant trông y như là những công tử nhà giàu mà Brant đã từng thấy trước đây vậy, luôn có vẻ tự cao mà mắt nhìn trên đỉnh đầu không ai khác vào.
“Cũng từng được nghe trong khi làm nhiệm vụ, mà lại không ngờ được sẽ gặp được người của nhà Criss ở ngay nơi này đấy.”
Trong lời nói của Brant là có vẻ vinh dự, mà thật ra là ai nghe qua cũng thấy được là hắn cũng không có để thân phận của Phil vào trong lòng.
Đây cũng là cách nghĩ thường thấy của người có siêu năng lực đối với người thường, những thân phận của thế tục thì cái vật chất, tiền bạc đó so với những món đồ luyện kim giúp họ gia tăng năng lực thì cũng chẳng là gì cả.
Annie hay là Phil đều là những kẻ lọc lõi cả nên làm sao không nghe ra được sự hời hợt trong giọng điệu của Brant.
“Chúng ta đi tìm người trước thôi.” Annie liền ngắt ngang cái lời nói sắp xuất ra của Phil rồi tươi cười mà nói với Brant.
Bọn họ men theo sự chỉ dẫn của cảnh sát mà đi đến cái căn nhà nhỏ kia, những dây thường xuân bao phủ kín tường xây gạch đỏ, trông cách phối màu xanh đỏ mà cũng có chút thú vị, mà có thể thấy rõ chủ nhà đã chăm chút nơi này cẩn thận đến nhường nào.
Sau khi đi đến trước cửa thì bọn họ đã phát hiện cửa đã được mở sẵn.
Từ bên ngoài mà nhìn vào thì có thể thấy ngay trong phòng ngủ và phòng khách đều đang có người nằm.
Trong số đó thì thứ thu hút nhất chắc chắn là vị mục sư với một bộ đồ đen toàn thân kia.
Hắn có dáng người cao lớn, mái tóc đen cắt ngắn nằm gọn gàng trên đầu, mục sư cúi đầu mà nhìn một người, hình dáng khuôn mặt từ bên hông rất rõ ràng, khác với cái vẻ mặt từ trước đến nay họ thường thấy lại trông có chút thờ ơ không lý giải được.
“Mục sư? Ngài cũng ở chỗ này sao?”
Trước cả khi Annie lên tiếng thì Brant đã mở miệng gọi thu hút sự chú ý của Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ ngẩng đầu lên, tao nhã mà quay người lại thì đã thấy những người ở trong tổ dị biệt đều đang đứng vòng ở ngoài nhìn vào mình.
“Brant, cả Kasha nữa, các ngươi đã trở về rồi.”
Sau khi nghe thấy Tạ Kỳ gọi tên của mình thì cô cảnh sát sau lưng Brant liền đỏ mặt, rồi sau đó lại tươi cười nói: “Đúng rồi, vừa mới trở về thì tổ trưởng đã chẳng thèm cho nghỉ ngơi rồi bắt chúng ta đến điều tra ngay, mục sư ngài cũng nên góp ý với ngài ấy mới được.”
“Brant cũng là vì muốn tốt cho mọi người mà thôi, chứ ta đây là chẳng dám làm cái người ác kia đâu.”
Tạ Kỳ mỉm cười nói, vài ba câu đã khiến cho cái bầu không khí đang căng thẳng do tổ dị biệt vừa mới đến đã trở nên thả lỏng hơn rất nhiều.
Lúc này Fane đang ngồi ở bên cạnh Lee thì cũng đã ngẩng đầu lên mà nhìn về bên ngoài.
Rồi sau đó lập tức chạm ngay phải cái ánh mắt của Brant đang dán lên người mình.
Không ổn rồi! Sát khí!
Toàn thân của Fane căng cứng lại, mày nhíu chặt, hai tay đặt ở bên cạnh cũng bắt đầu kim loại hóa.
Đúng ngay lúc đó, thì Lee ở bên cạnh lại đặt tay lên tay hắn để mà báo hiệu cho Fane đừng manh động.
Fane cũng không quay đầu lại, mà chỉ nghe thấy tiếng của Lee nói khe khẽ như muỗi kêu: “Xem tình hình mà làm!”