Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 392: Thời không quay lại



Chương 392 : Thời không quay lại

Vị trí của trấn Conice có độ cao lớn, đã hàng trăm năm không có trải qua đ·ộng đ·ất, núi lở hoặc là bất kỳ t·hiên t·ai tự nhiên nào.

Vì vậy những công trình kiến trúc trong trấn cũng chưa hề được xây lại, nên việc khách sạn bị sập cũng không hề khiến người ta phải ngạc nhiên.

Chỉ là cảnh sát ở sở cảnh sát đi đến kiểm tra mà không tìm được dấu vết của trận đ·ộng đ·ất nào cả, mà lại tìm thấy mảnh kim loại còn sót lại ở hiện trường.

Thông qua sự phân tích của bộ phận kỹ thuật thì đó là những mảnh vỡ còn lại do bom gây ra, chuyện này đã chứng tỏ là khách sạn tối qua đã bị một vụ khủng bố t·ấn c·ông.

“Thứ này là mang vào bằng cách nào vậy? Những người vào trong đều bị khám người rồi mà?”

“Ta đã bảo rồi là không được cho người ngoài vào mà, chắc chắn là mấy tên tà giáo gian ác kia đã gây ra chuyện này!”

“Mà nói mới nhớ người trực ca đêm hôm qua đến giờ vẫn chưa quay về, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Hai người đ·ã c·hết từ lâu: Cảm ơn ngươi là đã nhớ đến tụi ta.

Mà còn chưa đợi bọn họ phân ra người đi điều tra thì một đám người đang mặc đồng phục đặc biệt đã từ bên ngoài đi vào trấn.

Nơi khách sạn bị biến thành phế tích, ở bên ngoài rải rác một vài lữ khách nằm đó, còn ông bà chủ nhà trọ lúc này thì đang vây lấy thị trưởng, mà ra sức thuyết phục ngài ấy giúp họ xây lại khách sạn.

Ngay lúc thị trưởng đang cố gắng trấn an hai người kia, ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng dáng của đám người đó.

“Brant, cuối cùng thì các ngươi cũng đã trở về rồi!”

Thị trưởng lấy được lý do để thoái thác hai người nhà trọ mà sốt ruột đi đón bọn họ.

Cảnh sát ở sở cảnh sát ở bên cạnh cũng lần lượt chào hỏi với bọn họ, miệng thì lại nói là đã lâu không gặp rồi.

Người đứng đầu có một cái kẹo mút đang ngậm trong miệng, mà một đôi mắt cá c·hết nhìn thì trông như chẳng hề để tâm đến thứ gì cả.



Hắn chính là Brant trong lời của thị trưởng, cũng là tổ trưởng đương nhiệm của tổ dị biệt ở sở cảnh sát thay cho vị trí của Artha sau khi q·ua đ·ời.

“Ừ, ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?”

Brant uể oải hỏi, mà thị trưởng định giải thích một chút cho hắn nghe, rồi phát hiện là đối phương không hề đang nói với mình.

Một nữ cảnh sát khác đứng sau Brant thì đang nhắm mắt lại, sau khi nghe được câu hỏi thì đưa một ngón tay chỉ vào người hắn.

Sau đó, một loạt những khung cảnh hiện lên trước mặt của Brant.

Từ việc đám người áo đen đêm qua g·iết hai người cảnh sát cho đến việc khách sạn bị đ·ánh b·om, hình bóng của Fane đã phá tan màn sương mù đỏ, rồi trực tiếp bại lộ thân phận trước mặt bọn họ.

Cái con quái vật tối qua được khách sạn hóa thân kia thì là do sương mù đỏ gây ra, cô cảnh sát này lúc hồi tưởng thì lại không thấy nó, cho nên đã nảy sinh sự hiểu lầm.

“Một người phụ nữ tóc dài màu đen, mặc áo khoác trắng be, nàng đang ở đâu?”

Sau khi Brant mở mắt ra thì cũng lơ luôn cả ngài thị trưởng ở trước mắt, hỏi những cảnh sát đang ở bên cạnh.

“Người phụ nữ, ngài đang chỉ người ngoài sao? Có hai người phụ nữ tóc đen đấy, cả hai đều đang ở bãi đất trống trước khách sạn, ngài muốn ta đưa họ tới cho ngài sao?”

“Không cần, ta đi tìm người.”

Tuy là nhìn qua không đứng đắn, nhưng là từ tổ dị biệt mà kể cả tất cả người ở sở cảnh sát thì đều biết, vị cảnh sát trưởng mới nhậm chức này làm việc rất là cẩn trọng và kỹ càng.

Trấn nhỏ của họ tuy nhỏ nhưng mà không hiểu vì sao lại có một đội điều tra sự bất thường mà ngay cả những thành phố lớn còn chưa chắc đã có, thành viên bên trong thì ai ai cũng đều có năng lực vượt qua người bình thường, vậy nên những nơi ở thị trấn bên cạnh gặp phải chuyện gì đó đều thích mượn người của bọn họ.

Vậy là một nửa thời gian trong năm là những người ở tổ dị biệt sẽ không có mặt ở trấn, mà mỗi lần quay về thì đều giải quyết những vấn đề bất thường mà ở trấn đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn nhất có thể.

Nhưng cái hiệu quả làm việc năng suất cao của bọn họ lại gặp phải cản trở cách đây ba tháng.



Vốn dĩ tưởng chỉ là một vụ m·ưu s·át đơn giản thôi, vậy mà lại chẳng thể nào tìm được h·ung t·hủ.

Năng lực của vị nữ cảnh sát kia có thể tua lại không gian thời gian ở trong một phạm vi nhất định để xem được những việc đã từng xảy ra ở trong quá khứ.

Vậy mà năng lực đó lại chẳng có tác dụng ở những vụ m·ưu s·át sau đó.

Về những n·gười c·hết thì cái gì cũng rõ, mà h·ung t·hủ lại vẫn cứ bặt vô âm tín.

Trong mắt của những người ở tổ dị biệt thì điều này là không thể chấp nhận được, cái ý nghĩ muốn bắt bằng được chân hung của vụ m·ưu s·át này dường như đã sắp trở thành tâm ma của họ rồi, cho dù là có đi ra ngoài thị trấn làm nhiệm vụ thì cũng đều đi tìm hiểu xem những nơi đó có những vụ án nào tương tự như vậy không.

Lần này trở về là do bọn họ đã có được manh mối nên chuẩn bị một lần mà chấm dứt hết chuyện này.

Vị thị trưởng mập mạp thì liền thấy Brant cùng với đám dị điều viên có chung một cái khí chất với mình đổi hướng rồi lại đi đến chỗ của đám người lúc nằm lúc đứng kia.

Annie đang bưng bát súp lại rồi gặp ngay bọn họ trên đường đi.

“Chào cô, thưa cô đây, bọn ta có chút chuyện muốn hỏi cô một chút.”

Một giọng nam lạ mà lười biếng vang lên ở sau lưng nàng.

Annie nhướn mày lên, lấy lại dáng vẻ bình thường mà quay đầu nhìn lại.

“Chào ngài, ngài là ai?”

“Xin tự giới thiệu, ta là tổ trưởng tổ dị biệt của trấn, có thể gọi ta là Brant.”

Annie cũng chủ động tự giới thiệu bản thân mình, rồi sau đó nghe đối phương hỏi đến Fane.

“Hai người cùng đến trấn này, là đã từng quen nhau trước đây rồi sao?”



Annie cũng không biết đối phương hỏi Fane là có ý gì nên cũng chỉ nói những gì mà bản thân mình biết.

“Nàng là bạn qua thư của anh trai ta, lần này cũng là đến để dự t·ang l·ễ của hắn.”

“Anh trai ngươi?”

Kẹo mút trong miệng Brant từ má phải đổi sang má trái.

“Ta cũng là sinh ra ở trấn này, tên của ta là Annie Grinn, anh trai của ta là Artha Grinn.”

Sau khi nghe được lời của Annie thì những người ở sau lưng Brant liền đột ngột im bặt.

Họ ở trấn này cũng không phải thời gian ngắn nên đều biết về cái mối quan hệ yêu hận của vị tổ trưởng mình và cựu cảnh sát trưởng.

Cũng kể đến chuyện sau khi cựu tổ trưởng bất hạnh mất trong một lần làm nhiệm vụ thì người làm tổ trưởng tiếp theo vốn nên là vị phó tổ trưởng đương nhiệm lúc đó là Brant kế nhiệm.

Khi đó thì họ cũng đã chuẩn bị mở một buổi tiệc ăn mừng hắn được thăng chức rồi thì lại bùm một tiếng mà bên trên lại hạ lệnh trực tiếp để cho một người bình thường, mà trước kia chỉ là một cảnh sát nhỏ ở một bộ phận bình thường ở sở cảnh sát lên đầu bọn họ.

Chuyện này đúng là đã chọc đến tổ ong rồi.

Trong quá trình làm nhiệm vụ lâu dài thì người ở tổ dị biệt cũng đã đều rất tin tưởng Brant rồi, nếu như bắt bọn họ lựa một người có đủ tư cách để chỉ huy bọn họ nhất thì căn bản là chẳng còn một ứng cử viên nào khác nữa.

Hơn nữa bản thân họ vốn dĩ đã có một năng lực vượt qua người bình thường nên dù cho tính tình của người có ôn hòa đến đâu thì cũng không thể nào tránh khỏi được suy nghĩ bản thân là một người cao hơn một bậc.

Khi mà tiếp xúc với người dân khi thực hiện nhiệm vụ thì có thể tạm thời kìm nén được ý nghĩ này, mà đối đãi với bọn họ cũng rất là thân thiện, nhưng mà cái điều này cũng không thể nào chứng tỏ rằng họ chấp nhận để cho một người bình thường chỉ huy mình được.

Vì vậy nên sau khi Artha nhậm chức thì cho dù là Brant không có mở miệng ra nói gì thì các thành viên còn lại cũng tự ngầm hiểu ý nhau là bề ngoài vâng lệnh, mà còn nhiều lúc thì làm nhiệm vụ cũng chẳng thèm báo cáo, vẫn cứ là làm theo ý mình, sau đó nếu như Artha có hỏi thì lại bảo nhiệm vụ lần này quá là nguy hiểm, nên lo sợ một người bình thường như Artha đi theo thì sẽ b·ị t·hương, vậy nên cứ để cho những người siêu năng lực như họ lo là được.

Còn Brant thì ở bên ngoài trông như là không màng danh lợi tranh giành mà thực chất thì tham vọng về quyền lực của hắn cũng rất nặng.

Vốn tưởng rằng chức vị dễ như lấy đồ trong túi, rồi lại bị tên nhóc Artha đó c·ướp mất, thì trong lòng hắn tất nhiên sẽ không phục rồi.

Mà hành động lần này thì chính là Brant là người cầm đầu sau khi đã được quyết định xong xuôi từ trước khi Artha mất, còn Artha t·ự s·át là đã xảy ra sau khi mà họ rời khỏi trấn rồi.