Mi mắt của Fane không ngừng rung giật, muốn giãy dụa khỏi cơn ác mộng này.
Ngay khi hắn đang cố gắng hết sức để mà tỉnh lại nhưng không có cách nào thì đột nhiên một lực rất mạnh giáng vào trên mặt của hắn.
“Ối ô!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của hắn lập tức hiện ra một dấu tay đỏ au, rồi nhảy cẫng dậy khỏi ván giường.
“Sao vậy?”
Fane mông lung mất một giây rồi mới ý thức được vị trí mà mình đang ở.
Lúc này thì Johnny đang bình tĩnh thu tay lại, làm ra vẻ quan tâm mà hỏi: “Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại rồi, tối hôm qua khách sạn không hiểu sao tự nhiên bị sập, mà chúng ta đều bị vùi ở bên trong, may mà dân trấn đã chung sức giúp đỡ chúng ta đào lên, những người khác cũng đã tỉnh lại hết rồi, mỗi mình ngươi là không b·ị t·hương mà cứ mãi không chịu tỉnh lại thôi.”
Lời của Johnny làm cho đầu óc của Fane có chút không hiểu.
Có ý gì đây? Những gì diễn ra tối qua trong mắt của bọn họ chỉ là một trận đ·ộng đ·ất mà thôi ư?
Vậy còn những chuyện mà hắn đã trải qua cùng với vị mục sư nhỏ ở nhà thờ, còn đám người áo đen và tên giáo hoàng mà trông có vẻ giống với Tạ Kỳ đó đều đi đâu mất rồi?
Vô số những câu hỏi đang luẩn quẩn trong đầu của hắn, mà khi thấy ở bên cạnh vẫn còn có Annie và Phil ở đó, Fane đành phải gượng ép dẹp bỏ những suy nghĩ muốn chất vấn lại.
“Blake đâu rồi? Sao hắn ta vẫn chưa quay lại?”
Nghĩ đến ở trong ảo cảnh thì Lee đã bị tẩy não trở thành tín đồ tà giáo, Fane liền hỏi Johnny.
“Hắn ta cũng về rồi, mà còn cùng dân trấn cứu người nữa, hiện tại đang đi nghỉ ngơi rồi.”
Ở bên cạnh Annie đã đưa một chén súp nóng hổi đến, rồi thay mặt Johnny mà trả lời Fane.
Lúc này thì Fane mới phát hiện ra bộ quần áo trên người mình đã bị thay đổi rồi, nhìn cái bộ dạng phụ nữ trong phó bản này, thì có lẽ là Annie đã thay đồ cho hắn.
Điều này khiến hắn có chút không được tự nhiên, nhưng rồi nhanh chóng ném những cảm giác đó qua một bên.
Nhìn thấy Fane đang nhìn chằm chằm vào chén súp kia, Annie giải thích: “Đây là vị mục sư ở nhà thờ và ngài thị trưởng sắp xếp cho người mà phát cho, trong khách sạn mỗi người đều có một chén đấy.”
“Mục sư…”
Fane lẩm bẩm nói, “Còn vị mục sư đó thì sao? Chính là cái đứa trẻ đó…”
“Ngươi đang nói John sao? Hình như là hắn bị bệnh rồi, ngài mục sư bảo hắn đang ở nhà thờ nghỉ ngơi, nên là không có đến chỗ này.”
Ký ức của Fane vẫn còn dừng ở những giây cuối của buổi nghi thức, mà còn chưa đợi hắn nghe thấy là giáo hoàng đang muốn đám giáo đồ kia làm gì, thì đột nhiên hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người dường như bị đẩy ra ngoài.
Cho đến bây giờ khi tỉnh lại, thì Fane cũng vẫn không xác định được là mình đã thoát khỏi ảo cảnh rồi hay lại đang bước vào một cái ảo cảnh mới nữa?
Đến lúc này hắn mới cảm nhận được cái cảm giác của những tên tù nhân có giá trị SAN thấp đến một mức độ nhất định.
Không thể nào phân biệt được giữa hiện thực và ảo giác, mà luôn phải giữ một sự cảnh giác với tất cả những người, những việc mà mình đang thấy, có lẽ trong mắt người khác thì trông mình chẳng khác gì một tên điên r·ối l·oạn cả.
Fane đương nhiên không hề muốn người khác xem mình là một tên điên nên cố gắng ổn định cảm xúc của bản thân, tạm thời là xem mọi chuyện thay đổi như thế nào rồi tính tiếp.
“Mọi người thấy trong người sao rồi? Nếu có thấy khó chịu ở chỗ nào thì cứ nói với ta, ta sẽ cho người đưa mọi người đi đến bệnh viện xem sao.”
Ngay khi Fane vừa mới nhận lấy bát súp từ tay của Annie thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
Tay Fane run lên, với một cái sự chậm trễ mà trước nay không hề xuất hiện ở người hắn, tự mắt chứng kiến bát súp bị rớt xuống dưới đất.
Annie là người ở gần đó nhất nên quần và giày của cô đều đã bị văng phải súp hết.
Cũng may là cái bát được làm bằng gỗ nên sau khi rơi xuống đất mà lăn vài vòng cũng không có ai b·ị t·hương.
Phản ứng của Fane bị mọi người nhìn vào mắt, nhưng mà do là vừa trải qua một trận tai họa nên khó tránh khỏi việc có những phản ứng bị kích thích như vậy, cho nên ai cũng tưởng Fane là đang bị giật mình sợ hãi.
“Sao thế này? Ta xuất hiện đột ngột quá sao?”
Tạ Kỳ vẫn đang khoác lên mình cái áo bào mục sư chỉnh tề kia, sau khi bước đến gần rồi phát hiện là không khí ở đây có chút ngưng trệ, mà lại còn có chút tự trách trong giọng điệu của mình nữa.
“Ngài đừng để tâm, tiểu thư Wendy, ta đi lấy lại cho cô một chén khác.”
Annie dịu dàng cười với Tạ Kỳ, rồi sau đó lại đi về phía đám người đang xếp hàng ở bên ngoài.
Phil thì vì không quen ai ở trong này cả nên chỉ một mình tự nhiên mà ngồi ở bậc thang bên cạnh, không biết là đang nghĩ gì.
Fane nuốt một ngụm nước bọt, có chút không biết phải đối mặt với vị mục sư này như thế nào.
Tuy đầu óc hắn không có được thông minh bằng Lee, nhưng mà cũng không phải là tên ngốc như Johnny.
Gộp tất cả những kinh nghiệm trong những ngày trải qua phó bản này với những người mà mình quen, dù có dùng cách loại trừ thì cũng đã đoán được thân phận thật sự của Tạ Kỳ, là vị mục sư mà trông có vẻ hiền lành lại được người dân yêu mến ở trước mắt đây thôi.
Tạ Kỳ đầu tiên chào hỏi với Johnny rồi lại quay sang nhìn Fane.
Người phụ nữ tóc dài lúc này đang nằm trên ván giường trơ trọi mà trông có vẻ xanh xao, tay thì chống lên đó, ở cổ tay vẫn còn sót lại vết của canh súp.
Johnny chắc là người ít suy nghĩ nhất ở trong số những người ở đây rồi, hắn chỉ biết chê cười Fane, đến bầu không khí là cũng không biết xem.
“Trông ngươi yếu ớt đấy, có mỗi một cái bát mà cũng không cầm chắc, đúng là quá yếu rồi.”
Fane bị Johnny châm chọc thì trong lòng chẳng hề thấy giận mà ngược lại chỉ có sự tuyệt vọng với cái tên đại ngốc này.
Giám ngục Payne à, dù ngài có kén chọn thế nào thì vì sao mà ngài lại đem cái tên đầu óc đơn giản như vậy đến đây hả!
Nhìn đi kìa, đến cái thời điểm này rồi mà hắn ta vẫn chỉ lo ba cái chuyện này, đều không biết cái mục tiêu của bản thân là gì, mà mối đe dọa lớn nhất hiện tại lại đang đứng ở ngay bên cạnh kia!
Suy nghĩ tự cho là mình là tù nhân cấp A của Fane cũng đã bị những chuyện xảy ra tối qua làm tan vỡ.
Có được sự gia trì của thần linh thì năng lực của Tạ Kỳ chẳng hề thua kém bọn họ, mà thậm chí còn mạnh hơn nữa kìa.
Hiện tại hắn không hiểu được ý nghĩ của Tạ Kỳ, mà không biết sau khi biết được thân phận của mình thì hắn sẽ hoan nghênh chấp nhận hay là sẽ bị thần khống chế, mà sau khi bại lộ thân phận thì trực tiếp bị hắn tiêu diệt luôn?
Cái nhiệm vụ vốn dĩ tưởng là đơn giản bây giờ lại trở nên phức tạp quá rồi.
Fane chỉ muốn đợi khi xung quanh không có ai thì sẽ hảo hảo suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Bây giờ cái người quan trọng chính là Lee.
Không giống như hắn, mà bộ dạng tối qua của hắn thì xem ra là đã bị khống chế rồi, vậy thì hiện tại ý thức của hắn ta đã hồi phục lại chưa?
Vô số những nghi vấn tràn vào trong não bộ của Fane khiến hắn lộ vẻ mặt bồn chồn.
Johnny lại nghĩ là hắn đang hậm hực với mình, nên cái tính tình nóng nảy lại không nhịn được nữa rồi.
“Sao? Còn không chịu nhận sai? Lần trước nếu không có nhờ ta, sau khi tỉnh sớm thì cũng phát hiện là ngươi vẫn đang bị vùi ở bên trong thì sao mà ngươi thoát ra được, đứng trước cái ân nhân cứu mạng ngươi thì ngươi cũng chỉ có thái độ này thôi sao?”
Nhức cả đầu!
Fane nghiến răng nghiến lợi, rất muốn xé rách cái miệng của tên này ra.
Sao mà tên này lại chẳng có ý thức đến như thế, trong đầu hắn ta chứa cái gì vậy? Người khác thì là não, còn bên trong hắn ta thì đều là rác thải sao?
“Ngài Winston này, hay là ngài để cho tiểu thư Wendy nghỉ một lát đi, trải qua chuyện khủng bố đến thế này thì có lẽ là nàng cũng không có muốn nói chuyện cho lắm đâu.”
Tạ Kỳ lên tiếng ngăn Johnny lại khỏi việc tiếp tục khiêu khích.
Hắn mỉm cười đánh giá sự tương tác giữa hai người, để đánh giá mức độ nguy hiểm của cả hai, sau đó liền hạ độ nguy hiểm của Johnny xuống thành không cần để tâm.
Ảo cảnh đêm qua đều do một vật phẩm mà nữ thần đã ban cho tạo thành, những người không mang thẻ gỗ đều sẽ rơi vào giấc ngủ say sau khi hít phải sương mù màu đỏ.
Mà Fane chính là người duy nhất trong thị trấn không hề mang thẻ gỗ, nên hắn mới có thể tỉnh lại từ cái ảo cảnh đầu tiên, sau đó thì mới gặp được John là người không bị ảnh hưởng bởi vật phẩm kia.
Khác với sự cảnh giác của Fane, Tạ Kỳ không có ý định muốn làm gì cả với cả ba người bọn họ.
Dù sao thì kế hoạch của bản thân vẫn còn cần sự tham gia của bọn họ, mà đây cũng chính là việc mà bản thân mình thân là một tín đồ của nữ thần sẽ không có khả năng nào mà làm được.
“Đồng bọn của các ngươi đã tỉnh lại rồi, muốn đi thăm hắn thử không?”