Trong sự mờ mịt thì John cảm thấy bản thân mình dường như đã nghe được giọng nói của cha.
Cha!
Người đang ở đâu vậy?
Người tìm thấy con rồi sao?
Mang trong mình một tâm tình kích động, John mở mắt ra.
Vốn dĩ còn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy gương mặt tuấn tú lại hiền hòa của cha mình, thì trước mắt hắn lại xuất hiện chiếc mặt nạ trắng quỷ dị kia.
“!!!”
John trừng to mắt, ra sức làm như thể hốc mắt của mình muốn nứt ra.
Theo một tiếng cười khẽ vang lên thì cổ họng của hắn dường như bị bông gòn nhét vào, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Tất cả mọi việc đều diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, đám tín đồ ở không xa thì đều thấy rằng, sau khi giáo hoàng đi xuống không biết là đã nói gì đó với vị mục sư nhỏ kia, rồi sau đó cái ánh sáng khó chịu đó lập tức biến mất.
Ánh mắt của John sau khi chính tai nghe được giọng nói của Tạ Kỳ thì dường như đã mất đi ánh hào quang rồi, cả người trông như thể hồn đã lìa khỏi xác.
Tạ Kỳ đứng thẳng người lên rồi lại nghiêng đầu mà liếc nhìn qua Fane một cái.
Vì để cho họ phục vụ cho mình về sau thì bây giờ đương nhiên là không thể nào để đám tín đồ kia giải quyết bọn họ được.
Cứ ngoan ngoãn đợi buổi tụ họp kết thúc là tốt nhất, mà nếu không được thì chỉ đành cho bọn họ ngủ một giấc trước thôi vậy.
Cũng may là Fane không có mất khả năng nhìn ra.
Cho dù đã đoán được vị giáo hoàng này là ai thì cũng không định nói ra ngay lúc này.
Chỉ là nhìn vị mục sư nhỏ vừa nãy mặt còn tràn đầy bất mãn, thề muốn diệt sạch tất cả thì giờ lại đần mặt ra, chẳng biết là hồn đã bay đi nơi nào rồi.
Nghi thức ban ân bị gián đoạn tiếp tục diễn ra.
Con mắt kia không còn bị cản trở gì nữa mà màu sắc cũng ngày càng đậm hơn.
Trong đôi mắt dưới những chiếc mặt nạ của đám tín đồ kia thì lại tràn ngập sự cuồng nhiệt, những chỗ mà cơ thể vừa nãy cảm thấy bị tẩy rửa thì giờ dưới cái luồng sương mù đỏ cũng đã được hồi phục lại.
Sau khi trao mỗi người ba món phần thưởng, tiếp theo liền là đến lượt những tín đồ thuộc về con đường cấp dưới.
Những món quà được mọi người nhận đều thông qua một bức tượng do những tín đồ thuộc con đường cuồng nhiệt mang đến.
Giáo hoàng sẽ thi triển ân điển của Mẫu Thần vào bức tượng rồi mới chuyển giao lại cho bọn họ, sau này có thể thông qua quá trình cầu nguyện để dần tiếp nhận được ân điển.
Ân điển đạt được không chỉ tăng lên thể chất của bọn họ, mà còn có thể thi triển ra những năng lực mà trước đây chưa hề có được.
Cứ như những siêu năng lực gia trời sinh vậy, người vốn dĩ là bình thường nhưng mà rồi sẽ có một ngày được trở thành dạng người như vậy!
Chính vì thế mà họ càng tin tưởng tuyệt đối vào tín ngưỡng của mình hơn.
Còn bây giờ, không cần thông qua cầu nguyện mà cũng chẳng cần trải qua quãng thời gian thích ứng dài dằng dặc kia, năng lượng được truyền trực tiếp vào trong cơ thể của họ.
Đám tín đồ đều có thể cảm thấy là luồng năng lượng kia đang thay đổi thân thể họ một cách nhanh chóng, mà cả cái quá trình lại diễn ra một cách tự nhiên.
Chỉ là họ vẫn chưa phát hiện ra, càng có nhiều năng lượng của nữ thần trong cơ thể thì tinh thần của họ càng bị ô nhiễm hơn, mà song song với đó là sẽ có một sự nhiệt tình hơn với con mắt đang ở trên không.
Trong mắt của Fane và John, thì con mắt quỷ dị và đáng sợ kia, nhưng trong mắt của đám tín đồ thì nó lại trông giống như người mẹ dịu hiền và ấm áp, có một phẩm chất bao dung tất cả mọi thứ, bất kể là bọn họ đang ở nơi nào thì cũng đều tựa như đang ở trong vòng tay của mẹ mình, đó là cảm giác an toàn và thoải mái vô song.
Ngoài việc tập trung tiến hành ban ân, thì Tạ Kỳ còn có một dự định khác trong cái buổi tụ họp này.
Những người nhận ân điển đã kết thúc cả rồi, còn con mắt ở trên không kia thì cũng đã hoàn toàn thành hình, chỉ là hình dáng của nó thì không có lớn bằng ở trong cái phó bản trước, mà tất cả các chi tiết khác thì lại không khác gì so với Mẫu Thần chân chính.
Sau ba năm không ngừng bồi dưỡng thì cái bản thể của Mẫu Thần trong nhà thờ cũng đã sắp phá kén ra rồi.
Một khi huyết thai mẫu thần xuất hiện thì người thân là tín đồ đầu tiên của Ngài, điều mà phải đối mặt chính là nhu cầu tín ngưỡng vô biên vô bờ của vị thần này.
Ngay trong vài tháng trước thôi, thì Ngài đã thông qua khế ước mà truyền đạt tin tức này đến với hắn rồi.
Cái nhu cầu đối với tín ngưỡng không còn là trò mèo con trước kia nữa rồi, nếu như đến lúc đó hắn không thể nào cung cấp được mức độ tín ngưỡng tương xứng, thì có lẽ là hắn và toàn bộ thị trấn này sẽ bị Mẫu thần vì thiếu hụt tín ngưỡng mà hủy diệt mất.
Tuy Tạ Kỳ đã dự kiến trước chuyện này khi mà ký khế ước với nữ thần, vì vậy cũng đã chuẩn bị rất nhiều, những vốn nghĩ khi đối mặt với sự đe dọa của Ngài thì cũng sẽ không còn cảm xúc gì dao động.
Nhưng mà, không được.
Sao lại có cái gì đó đè ở trên người hắn được chứ?
Mặc kệ ngươi là thần linh hay là gì, hắn thật sự không thích cái cảm giác bị người khác quản lý chút nào cả.
Ở những nơi mà con người mắt thường không nhìn thấy được thì tinh thần cũng như nhục thể của Tạ Kỳ đang một lần nữa phải tiếp nhận sự trừng phạt của nữ thần.
Đối với một tín đồ không hề thành tâm thì nữ thần cũng không hề có ý định nương tay chút nào.
Do bản thể vẫn là một cái kén nên cái năng lực phân ra trừng phạt Tạ Kỳ cũng không có tinh khiết, đa phần là đến từ những năng lượng tín ngưỡng thu được từ đám tín đồ này.
Có lẽ là do Ngài không nhận thấy, hay cũng có lẽ là chẳng hề quan tâm đến người sắp c·hết.
Thực tế thì mỗi một lần bị trừng phạt thì tinh thần cũng như thân thể của Tạ Kỳ cũng đều bị kiến tạo lại từ đầu.
Ân điển mà đám tín đồ kia tiếp nhận được cũng bắt nguồn từ Mẫu thần, mà hơn hết còn được loại bỏ những năng lượng có tính công kích, nhưng mà Tạ Kỳ thì lại khác.
Cái trừng phạt mà từ trước đến nay hắn phải chịu đều mang theo rất nhiều năng lượng tín ngưỡng, dù cho cái năng lực ô nhiễm vốn có của nữ thần sẽ ảnh hưởng đến giá trị tinh thần của hắn, nhưng mà đồng thời lại giống như một ngọn lửa nung thép, tôi luyện cho giá trị tinh thần của Tạ Kỳ trở nên càng rắn chắc hơn.
Cái nhận thức chung là rất khó để có thể tăng lên được giá trị tinh thần đã lưu truyền trong các tù nhân ở đảo tù cũng mất tác dụng lên người hắn.
Tạ Kỳ hiện tại không có vật dụng nào đo lường được giá trị tinh thần của mình, nhưng mà lại có thể cảm nhận được rõ ràng, mỗi lần vượt qua được trừng phạt, thì giá trị tinh thần của hắn lại có sự gia tăng rất lớn.
Sau khi đã cảm nhận được cái công dụng này thì Tạ Kỳ cũng khó mà nói mỗi một lần cái ý niệm bất kính nảy sinh ở trong lòng là từ bản năng hay là do cố ý nữa.
Cũng là vì nữ thần hiện tại vẫn là một cái kén nên ngoại trừ Tạ Kỳ trong trường hợp này là chủ động biến ảo con mắt ra thì lúc khác nữ thần đều sẽ không phí nhiều tín ngưỡng để mà hiện thân, vậy nên cũng chưa ai từng thấy cái bộ dạng khi mà Tạ Kỳ mỗi lần nhận phạt, một bên đang cắn răng chịu đựng cơn đau mà một bên vẫn treo nụ cười ghê người trên mặt cả.
Chuyện mà giá trị tinh thần sẽ tăng lên sau khi bị nữ thần tẩy rửa cũng chỉ có Tạ Kỳ biết được mà thôi.
Cũng đúng thôi, nào đâu có ai thứ hai điên mà tự nguyện sau khi ký khế ước với thần linh rồi mà vẫn cứ bất chấp nguy cơ hồn bay phách tán để mà nhận trừng phạt đâu.
Cho dù là có người làm vậy đi chăng nữa thì chắc là sau lần đầu cảm nhận được cái mức độ trừng phạt kia rồi thì chắc cũng đã tự uốn nắn lại suy nghĩ của mình, mà không dám nảy sinh ra dù chỉ là một tia bất kính nào trong lòng.
Còn Tạ Kỳ người sẽ tái diễn đi tái diễn lại lỗi phạm thượng, rồi xem cái trừng phạt kia như uống nước ăn cơm thì e là ở trong mắt nữ thần cũng là một cái đồ quái dị mà từ trước đến nay Ngài chưa từng thấy qua.
Mà ai bảo hắn vốn sinh ra là đã không chịu khuất phục rồi.
Tạ Kỳ cảm nhận được cơn đau vốn dĩ đã rất quen thuộc đang giáng xuống, cố gắng hết sức để không phải bật ra tiếng rên.
Động tác của hắn cũng không hề thay đổi, tựa như không có chuyện gì cả.
Những tín đồ bị triệu tập đến từ các tiểu bang vẫn chưa nhận ra là vị giáo hoàng triệu tập họ tới kia vốn là một kẻ điên.
Vẫn cứ dùng ánh mắt sùng kính mà nhìn chăm chú vào hắn, mà lắng nghe những lời chỉ dẫn của giáo hoàng.
“Thần khải đã giáng lâm rồi, những việc mà chúng ta hằng chờ mong đang chuẩn bị đến!”
Tạ Kỳ ngẩng đầu, hai tay giơ cao lên, trông như là đang ôm lấy mặt trời vậy.
“Tiếp theo, cũng đã đến cái lúc mà để cả thế gian biết đến thánh danh của Mẫu Thần chúng ta rồi!”