Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 389: Tỉnh dậy



Chương 389 : Tỉnh dậy

Tâm tình của Fane hiện tại rất phức tạp.

Không biết nên nói là may mắn hay là đau lòng nữa…

Hắn quay đầu nhìn sang vị mục sư nhỏ ở bên cạnh, chỉ thấy hắn mặt đang giận dữ, có vẻ rất bất mãn với đám người tà giáo này.

Nhìn ra đối phương đang có ý muốn cắt ngang nghi thức quái dị này, Fane liền tóm lấy hắn lại.

Thấy John nhìn qua, hắn kiên quyết lắc đầu.

Đừng nói đến hai người bọn họ nhìn là biết không thể đối phó lại đám tà giáo này, mà cứ cho là người giáo hoàng kia có khả năng là Tạ Kỳ đi, thì cũng đủ để hắn từ bỏ ý định đánh nhau với chúng rồi.

Đối phương còn không biết thân phận của mình, nếu mà manh động, rồi lại thành người nhà đánh người nhà thì có mà hỏng bét.

Suy nghĩ ban đầu của John là chỉ muốn phá bỏ ảo cảnh này rồi sau đó giải cứu cha mình, mà đám người ở trước mắt này xem một cái thôi là đã biết là những kẻ chủ mưu tạo ra ảo cảnh.

Hành động ngăn cản của Fane trong mắt hắn không khác gì sự hèn nhát và sợ hãi.

Nhưng mà đối mặt với đám người phạm thượng kia, sao có thể lùi bước được chứ?

Từ bé đến lớn, những lời dạy dỗ của cha lúc này đều vang vọng bên tai.

‘John, sự tồn tại của chủ nhân là tối cao vô thượng, ngài hướng dẫn đức hạnh cho chúng ta, khiến thế gian trở nên tốt đẹp hơn.’

‘Những lời cầu nguyện hằng ngày không phải là để van xin chủ nhân vì chúng ta mà làm gì đó, mà là nói về việc chúng ta có thể làm gì cho nhân loại.’

Cha à, tuy con không thể nào hoàn toàn đồng tình với những lời của người, nhưng nhất định sẽ dốc hết toàn lực mà làm theo những gì mà người đã dạy……

Còn đám người đã đi ngược lại thần minh kia thì sẽ do con giải quyết……

Trên ngực chàng trai tóc đen, cây thánh giá phát sáng lên, ánh sáng trắng tinh trong cái khung cảnh sương mù màu đỏ bao phủ lại càng trở nên chói mắt.

Năng lượng kỳ lạ lan tỏa ra ngoài, tất cả những người có mặt đều cảm thấy thân thể đang bài xích nó.

Fane là người ở gần John nhất, khi tiếp xúc gần với ánh sáng thì lại cảm thấy áp bức lúc trước liền lập tức tiêu tan đi hết.



Con mắt được sương mù đỏ tạo thành ở trên kia cũng lúc này cũng chuyển đến đây, ba vị chủ giáo đang chờ đợi được nhận ân điển cũng đồng loạt quay đầu, cho dù đang mang mặt nạ cũng làm người khác cảm nhận được sự địch ý của bọn họ.

John nhắm chặt mắt, dùng toàn bộ sức lực điều động năng lượng trong cơ thể mà phát ra thông qua cây thánh giá.

Mà ở trên kia, vị giáo hoàng của hội Hoàng hôn lại hạ tay xuống, khóe môi dưới chiếc mặt nạ trắng cũng từ từ nhếch lên.

“Xem ra vị khách quý của chúng ta đang có chút ý kiến với nghi thức này rồi, chi bằng chúng ta mời bọn họ lên đây, để họ cảm nhận được sự ân điển của Mẫu thần gần hơn?”

Sau khi hắn nói ra thì Fane cảm thấy bọn họ đều đang trở thành mục tiêu của mọi người.

Fane cảm thấy da đầu tê dại, muốn nói rõ thân phận với Tạ Kỳ, mà lại không muốn làm rơi mặt nạ ở trước mặt nhiều npc đến như vậy.

Mà John thì dường như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn cứ im lặng mà nhắm chặt mắt.

Sự việc phát triển đến mức này thì giáo hoàng cũng không có khả năng làm lơ cái luồng sức mạnh dị thường kia mà tiếp tục tiến hành nghi thức.

Nên làm gì đây?

Tạ Kỳ mỉm cười suy nghĩ.

Nhìn đứa bé nhỏ mình đã dày công dạy dỗ ở dưới kia, trong lòng hắn lại nổi lên ý thích quái gở.

Nếu như ngay bây giờ, ngay trước mặt những thành viên của hội Hoàng hôn, bản thân hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt của người cha mà hắn cực kỳ tôn kính ra thì sao…

Khung cảnh đó sẽ thế nào đây?

Liệu hắn sẽ sợ hãi? Hay sẽ chấn động đến mức không nói nên lời?

Hoặc là dù cho cha mình là một tà giáo đồ, đi ngược lại với giáo nghĩa từ nhỏ đến giờ hắn được dạy, vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ ông ta sao?

Ha, chỉ cần nghĩ thôi là cũng đủ làm cho người khác cảm thấy thú vị rồi a.

Khóe môi của Tạ Kỳ lại càng kéo giãn ra, ở những nơi mà không ai thấy được thì cái độ cong kia đang dần chồng lên nụ cười ở trên mặt nạ.

Vì năng lượng trong cơ thể John đang phát ra, mà con mắt ở trên đỉnh đầu cũng đang dần tiêu tan đi ở ngay biên.

Hai loại năng lượng này trái ngược hoàn toàn nhau, cứ như cái thế giới này cố tình tạo ra chúng, một loại để chế áp loại còn lại vậy.



Trong tình huống mà giáo hoàng không đưa ra mệnh lệnh, thì những thành viên khác đều không có động tác gì cả, cho dù là bị luồng năng lượng này xâm chiếm thân thể, cảm thấy khắp người đều không được dễ chịu thì cũng chẳng ai hé răng phàn nàn một lời nào cả.

Từ điểm này thôi là có thể nhìn ra cái đám tín đồ này chấp hành chế độ của tổ chức một cách triệt để đến mức nào, mà còn có lòng tôn sùng lớn đối với vị giáo hoàng kia ra sao nữa.

Fane cũng cảm nhận được điểm này, trong lòng không khỏi nảy sinh sự kính nể đối với năng lực quản lý và lãnh đạo của Tạ Kỳ.

Chỉ mới bao lâu đâu? Hắn ta đã leo lên làm được đến chức giáo hoàng rồi, lại còn được nhiều người đi theo như vậy nữa chứ.

Mà nhìn lại bọn họ thì đến mấy ngày rồi mà thân phận của Tạ Kỳ vẫn còn chưa xác định, so với cái này thì hiệu suất của bọn họ đúng là quá thấp.

Fane không biết là, thời gian mà Tạ Kỳ ở trong cái phó bản này khác với bọn họ.

So sánh ba năm và ba ngày thì tất nhiên là không thể nào so bì lại được.

Chỉ là sự nhạy bén của bọn họ thật sự quá thấp thôi, mới có đúng một lần được tiếp xúc gần với Tạ Kỳ thôi mà thân phận tù nhân đã bị lộ rồi.

Lúc họ đang nói chuyện trong nhà thờ thì đã kích hoạt thiết bị chắn rồi, dẫn đến khi Tạ Kỳ tới gần thì không nghe thấy gì cả.

Chuyện như vậy thì từ khi trở thành tín đồ của nữ thần thì vẫn chưa hề xảy ra với Tạ Kỳ.

Cho dù là vật phẩm luyện kim trong phó bản hay là những đạo cụ siêu phàm thì cũng đều không có cách nào làm ra được cái hiệu quả chắn được hắn cả.

Vậy nên, Tạ Kỳ liền nhận ra được thân phận của ba người bọn họ.

Sau khi liên hệ với thông tin của phó bản thì hắn đã biết được họ là người điều tra, đến thị trấn này để điều tra những vụ án g·iết người và c·ái c·hết của Artha.

Điều này rất đúng ý của Tạ Kỳ.

Cuối cùng thì họ cũng đến rồi.

Công cụ có thể giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của nữ thần.

Dưới sự gia tăng nhiệm vụ của phó bản, những người điều tra này nếu có đủ năng lực thì nhất định sẽ điều tra ra mối liên hệ của hắn trong các vụ án kia, rồi theo dây mà tìm ra được v·ũ k·hí bí mật có thể chống lại hắn, mà đồng thời cũng có thể chống lại được cả nữ thần……



Đó chính là vị thiếu niên trước mắt đây.

John•Saint•Jonathan.

Quà tặng mà thần linh ban cho, là hậu duệ còn sót lại của những sinh vật cổ có huyết mạch thần minh ở trong truyền thuyết, một đứa bé từ nhỏ đã vì hiện tượng phản tổ mà bị loài người bài xích, nên lúc nào cũng phải chịu giày vò.

Lúc nhỏ khi mà vẫn chưa thu lại được những đặc điểm khác người của mình thì John không biết đã đối diện với bao nhiêu ác ý của loài người rồi.

Đánh đập, h·ành h·ạ, chế nhạo, nhổ nước bọt…..

Dường như tất cả những cảm xúc tiêu cực của thế gian đều dồn vào hắn.

Chuyện này cũng có thể chứng minh câu nói ở trong kinh văn, là chỉ có người trải qua mọi khổ ải ở nhân gian mới có thể trở thành đấng chí cao.

Nhưng mà trước khi trở thành đấng chí cao, thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ khao khát được sự dịu dàng, khao khát ánh sáng.

Trong lần gặp mặt đầu tiên khi thấy John ở tu viện, Tạ Kỳ đã cảm nhận được nguồn sức mạnh quang minh kia ở trên người hắn.

Trong mắt Tạ Kỳ thân là một tín đồ của nữ thần thì cái luồng sức mạnh kia vô cùng chói mắt, chỉ là nhìn thôi mà đã thấy toàn thân không thoải mái rồi, huống hồ là phải ở gần hắn, chăm sóc hắn và sống chung một chỗ.

Chỉ là khả năng diễn xuất mạnh mẽ của Tạ Kỳ đã lừa gạt được đối phương.

Trong mắt John thì Tạ Kỳ là một người cha từ ái, là một vị mục sư cao khiết, là người nhiệt tình đối đãi với thế gian, người có thể giải đáp được tất cả những nghi hoặc của con người.

Hắn cẩn thận giấu kín cái ý niệm xấu xa ở sâu trong lòng mình, bỏ đi cái quá khứ đen tối ở trong ký ức mà chỉ để lộ cái nội tâm mềm yếu, chỉ khẩn cầu được tình yêu thương của cha mà thôi.

Thật là một đứa trẻ đáng thương và đáng yêu làm sao.

Tạ Kỳ mỉm cười cảm thán.

Cái này càng làm người ta thêm muốn thấy một mặt suy sụp của hắn hơn thôi, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Tạ Kỳ liền cúi đầu, từng bước đi về phía dưới.

John nhắm chặt mắt, cảm nhận năng lượng trong cơ thể không ngừng trôi đi.

Những giọt mồ hôi trên trán trượt dài xuống gò má trắng ngần, bản năng như đang nhắc nhở cho hắn về sự nguy hiểm đang đến.

Vậy là, Fane ở bên cạnh trừng to mắt, nhìn thấy giáo hoàng đứng ở trước mặt của John.

Thân hình cao lớn che phủ hắn, rồi sau đó ghé vào tai của hắn mà nói nhỏ:

“Tỉnh dậy đi, con của ta.”