John cũng phát hiện người trước mặt này rất quen, biết là đồng đội của Fane, trước đó còn tự tiện vào nhà thờ tìm mục sư nữa.
Hai người bị đám người áo đen bao vây, nhìn cứ như những con côn trùng không còn chút sức lực nào chống trả, chỉ có thể đợi mệnh trời an bài mà thôi.
Fane nhìn ra Lee dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn lại tín ngưỡng đối với thần minh.
Từ sau khi người áo đen xuất hiện thì con quái vật huyết nhục ở phía sau đã bị tất cả mọi người xem nhẹ.
Đối với Fane và John, tuy con quái vật đó có vẻ rất mạnh nhưng mà dường như lại không có ý thức của mình, mà tất cả chỉ hành động theo bản năng.
Đối phó với con quái vật như vậy thì chỉ cần động não chút thì đều có thể tìm được rất nhiều phương pháp để xử lý.
Nhưng những người áo đen này lại không giống vậy.
Đặc biệt là có sự tham gia của Lee là người cùng cấp bậc với Fane, chỉ tính riêng đối phó một mình hắn thôi thì cũng đủ khiến Fane đau đầu rồi.
May mà sau khi Lee nói những lời đó thì cũng không có ý muốn bắt họ.
Đám người áo đen đang đeo mặt nạ ở phía sau chỉ đứng quan sát bọn họ, rồi sau đó đồng loạt di chuyển hướng đi.
John có thể thấy, nơi mà đám áo đen đang đi chính là nhà máy rượu ở ngoại ô.
Đó là công trình kiến trúc duy nhất ở ngoại ô, lúc nãy đang căng thẳng thì không để ý, chỗ kia cũng đang sáng đèn, mà vô số người áo đen như những người hành hương mà dồn một mạch về phía đó.
Cuộc chiến đấu giữa quái vật huyết nhục và biển hoa hồng đang đi đến hồi cuối.
Mà kết thúc bằng việc dây leo hoa hồng trói buộc hoàn toàn con quái vật rồi nuốt trọn xuống đất.
Fane nhìn thấy nụ cười trên mặt Lee không có một chút biến đổi nào cả, giống như đang đeo một cái mặt nạ vậy.
“Wendy, và cả mục sư tiên sinh nữa, mọi người hãy theo ta đi, lát nữa chúng ta có diễm phúc được gặp giáo hoàng đại nhân, mà còn có thể được rửa tội, đến lúc đó sẽ có thể cảm nhận được sự tồn tại của thần.”
Lời của Lee đã chứng minh được rằng là hắn vẫn còn giữ lại được ký ức của mình, mà vẫn còn nhớ rõ người đứng trước mặt mình là ai.
Fane không hiểu vì sao mà Lee lại thành ra như vậy.
Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại lần gặp mặt cuối, thì mới nhớ ra chi tiết mà mình đã xem nhẹ.
Khuôn mặt tái nhợt, phản ứng chậm chạp, và cả những vệt máu lờ mờ ở trên áo…
Fane phát hiện quá nhiều dấu hiệu cho thấy khi đó Lee đã rất bất thường rồi, mà chuyện này xảy ra đều là sau khi hắn ta đi đến nhà của lão Nick.
Hối hận thì đã muộn rồi, nhìn thấy Lee mỉm cười, dường như đang muốn nhìn mình cùng John đi qua.
Hai người nhìn nhau một cái rồi cũng chỉ đành phải làm liều mà bước về phía trước.
Nhà máy rượu có dáng vẻ tương tự với những nhà máy khác, bức tường đá màu xám lạnh lẽo, và cả tháp cất rượu cao v·út.
Cùng với những bước chân của họ thì một mùi thơm nồng của rượu liền xộc tới, đó là hương vị độc đáo sau khi ngũ cốc được lên men, hòa cùng với hương hoa hồng đậm đặc sau khi chưng cất khiến cho người mới ngửi thôi đã thấy đầu óc quay cuồng rồi.
Ở bên trong nhà máy rượu thì những thùng lên men bằng gỗ lớn và máy chưng cất được xếp ngay ngắn với nhau, chiếm hết phần lớn diện tích ở bên trong.
Những người làm bên trong thì đều đã biến mất hết, nhà máy rượu vẫn luôn áp dụng chế độ ca kíp, dù cho là vào buổi tối cũng sẽ có rất nhiều người làm.
Nhưng mà hiện tại ngoại trừ đám người áo đen thì trong nhà máy chỉ có mỗi Fane và John là người ngoài.
Ngay khi hai người vừa bước vào thì ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hướng đến bọn họ.
Những chiếc mặt nạ màu trắng đủ mọi hình dạng, nhưng mà trên đó đều là một nụ cười đỏ máu.
Ở trong ánh đèn vàng yếu ớt của nhà máy rượu mà trông quỷ dị vô cùng.
Tay Fane lập tức nắm chặt lấy quả bom, còn John ở bên cạnh cũng từ từ đặt tay vào trong túi.
Cảnh đối đầu giằng co không duy trì được bao lâu.
Theo một tiếng bước chân tiến đến thì những chiếc mặt nạ đồng loạt chuyển hướng.
Một người cũng đang mang mặt nạ mà mặc áo choàng đen xuất hiện.
Trên mặt nạ của người đó có một nụ cười đỏ tươi, và còn hai con mắt hình trăng khuyết đen kịt, ngoài ra thì đều là một màu trắng toát.
Từ khi người đó vừa mới xuất hiện thì tất cả đám áo đen liền đồng loạt giơ cao hai tay, đồng thanh hô to:
“Hoàng hôn giáng lâm, chúng ta xin nghênh đón, nguyện vì nữ thần mà hiến dâng tất cả!”
“Huyết thai tối thượng!”
“Huyết thai tối thượng!”
“……”
Theo người phía trước vừa mới giơ tay lên thì tất cả âm thanh đều biến mất.
Sự cuồng nhiệt vừa biến mất tựa như còn lưu luyến bên tai, cả Fane lẫn John đều đã bị chấn trụ bởi khung cảnh quái dị trước mắt này.
“Hỡi những tín đồ của Mẫu thần, hoan nghênh sự xuất hiện của các ngươi.”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ sau chiếc mặt nạ.
Chỉ là một câu nói thôi, mà đã khiến những tín đồ nhiệt tình chú ý.
Fane và John tỉ mỉ hồi tưởng, muốn xác định thân phận của người đó, nhưng mà lại chẳng thể nhớ ra ai có giọng nói tương tự cả.
“Người đã đến đây thì đều là những đứa con của Mẫu thần, kế tiếp chúng ta sẽ bắt đầu buổi họp kín đầu tiên của hội Hoàng hôn.”
Giọng nói khàn khàn của người áo đen mang theo sự dịu dàng pha chút cười cợt, sau khi nói xong thì liền đột ngột đổi giọng.
“Chỉ là, ở đây lại có hai vị khách quý, chúng ta đầu tiên hãy đưa khách lên trước đi, cho bọn họ thấy được thần lực vĩ đại của Mẫu thần chúng ta…”
Hai người muốn chạy cũng đã muộn rồi.
Fane cảm nhận được có người đã bắt được cánh tay của hắn, quay đầu lại nhìn thì mới biết đó chính là Lee.
Chênh lệch sức mạnh giữa hai người cũng không quá lớn, nhất thời Fane vẫn chưa thể giãy ra khỏi người đối phương được.
“Lên đi, đây là ân điển của giáo hoàng đó.”
Chuyện sau đó thì đã không còn để bọn họ tự làm chủ nữa rồi.
Dưới sự quan sát của tất cả mọi người thì Fane và John chỉ đành phải căng chặt thần kinh mà từng bước tiến về phía trước.
Bọn họ cũng không trói buộc cả hai lại, tựa như tin tưởng rằng hai người không có khả năng nào trốn thoát được cả.
Fane và John đứng ở trước nhất đám người áo đen, ngẩng đầu lên thì đã thấy người được gọi là giáo hoàng kia vẫn đứng yên đó.
“Tiếp theo, chúng ta hãy tiến hành nghi thức giai đoạn một, ba vị chủ giáo hãy lên phía trước.”
Giáo hoàng giơ hai tay lên, nụ cười ở trên mặt nạ trắng toát kia hướng từ dưới mà lên trông như một ác quỷ quyến rũ lòng người.
Theo lời vừa dứt, ba người liền bước ra từ ba hướng khác nhau.
Nếu như viên cảnh sát kia còn sống, thì sẽ nhận ra một trong số đó là chủ giáo Tàn Dương, người đã g·iết c·hết hắn và đồng nghiệp.
Còn hai người kia là chủ giáo Linh Tê thuộc về con đường cảm ứng cấp bậc năm và chủ giáo Xích Mang thuộc con đường cuồng nhiệt cấp bậc năm.
Thân là những người có địa vị cao nhất trong hội Hoàng hôn ngoại trừ giáo hoàng ra, thì ba người này cũng không hề có chút ngạo mạn nào.
Sau khi bước ra, thì đều đồng loạt giơ hai tay lên quá đỉnh đầu, rồi cúi người mà quỳ bái trước giáo hoàng.
“Ba người các ngươi đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao, tư liệu cụ thể ta cũng đã xem rồi, bây giờ với danh nghĩa Mẫu Thần, ban cho các ngươi ân điển.”
“Mẫu Thần ở trên!” ×3
Rồi, ngay dưới con mắt của mọi người, phép màu giáng xuống rồi.
Sau lưng của giáo hoàng đột nhiên tụ tập vô số sương mù màu đỏ, ở trên không thì dần biến thành hình dạng của một con mắt.
Chỉ có người từng nhìn thấy nữ thần chân thân ở phó bản trước mới có thể nhận ra, con mắt này đều được biến hóa theo con mắt của người đó.
Đương nhiên, Fane chính là một trong số đó.
Mà lúc này thì hắn cũng đã hiểu ra, người mà được vô số tín đồ bao vây ở trước mắt đây, người mà đã trở thành giáo hoàng duy nhất trong cái tổ chức tà giáo lớn nhất ở phó bản này đây chính là Tạ Kỳ!
“!!!”
Fane há to miệng, không dám tin vào suy đoán của mình.
Đối phương không phải là ký khế ước không công bằng với nữ thần, còn đang khổ sở mà chờ đợi bọn họ đến giải cứu hay sao?
Sao bây giờ lại thành BOSS của tổ chức tà giáo rồi?