Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 387:



Chương 387 : Tụ hội

Trong lúc John chuẩn bị đồ đạc, Fane đi tới gần cửa chính trước, lắng tai nghe vị trí con quái vật bên ngoài một cách cẩn thận.

Những tiếng nhớp nháp nhỏ nhẹ lúc gần lúc xa, Fane biết con quái vật kia vẫn chưa đi xa.

Đến giờ này thì hắn cũng đã đoán ra được thân phận của đám người áo đen kia.

Những người có thể xuất hiện ở đây mà còn có thể biến thành quái vật, thì chỉ có những giáo đồ tin vào tà thần mà thôi, hội Hoàng hôn.

Fane trước nay vẫn chỉ nghe từ phía cư dân trong thị trấn nói về sự tàn nhẫn và sự gian ác của chúng, giờ tận mắt gặp rồi thì chỉ cảm thấy những lời miêu tả của người dân còn quá bảo thủ.

Rất nhanh, John liền đi ra rồi.

Trên tay hắn đang xách một cái túi nhỏ, trong tay còn nắm chặt một tấm bùa.

“Cái này cho ngươi, là bùa chú luyện kim có thể tăng tốc.”

Fane muốn nói bản thân mình không cần, nhưng suy nghĩ lại thì vẫn cứ nhận lấy.

Sau khi bùa chú vừa tới tay thì liền tự động hiện ra giới thiệu đạo cụ.

【Tên: Bùa thần tốc】

【Loại: Vật phẩm dùng một lần】

【Thuộc tính: Tốc độ +50%】

【Ghi chú: Mang nó theo, ngươi có thể trải nghiệm được tốc độ của gió, chỉ là, cái giá phải trả là gì thôi?】

“?!?”

Mắt Fane mở to, tỉ mỉ xem qua cái thuộc tính kia.

Tốc độ +50%?

Không có giới hạn cấp độ? Cũng không có giới hạn tối đa?

Hắn thân là tù nhân cấp A, tốc độ vốn dĩ đã rất nhanh rồi, khi tăng tốc hết lực thì người thường căn bản là không có cách nào phát hiện được là hắn đã đi qua rồi.



Mà cái bùa này lại có thể bỏ qua sự chênh lệch cấp bậc để trực tiếp tăng 50% tốc độ?

Tốc độ ban đầu của Fane xấp xỉ khoảng 150m/s, mà cộng thêm 50% thì sẽ là 225m/s.

Vậy thì không phải là tốc độ của hắn sẽ tiến đến gần với tốc độ ánh sáng rồi sao?

Hắn không thể tin nổi, rồi sau đó tầm mắt lại đặt xuống cái dòng ghi chú.

Cái giá phải trả…

Quả nhiên những vật phẩm mà có hiệu quả tốt đến thế thì sẽ luôn đi kèm với những tác dụng phụ, nhưng mà trong đạo cụ này lại không hề ghi chú rõ ràng.

Fane đang cân nhắc xem có nên dùng tấm bùa này không, dù sao thì dù không dùng đến thì tốc độ của hắn cũng đã đủ nhanh rồi.

Rồi hắn nhìn thấy John trực tiếp dán một tấm bùa khác lên ngực, rồi sau đó quay người mà đi về phía sau.

Hắn ngừng lại rồi cũng bước theo.

Khi hai người đã đi đến cửa sau thì Fane đi lên nghe một lát, xác định là quái vật đó không chắn ở đây rồi thì mới cẩn thận mà mở cửa ra.

Vì lúc nãy đang gấp rút nên không để ý, đến khi Fane nhìn ra thì mới phát hiện, tất cả những thứ ở bên ngoài dường như đã bị phủ một lớp sương mù màu đỏ, tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều trở nên mơ hồ, nhìn thôi là đã thấy không bình thường rồi.

John thấy vậy thì khuôn mặt cũng căng thẳng hẳn lên, cẩn thận mà đóng cửa lại sau khi đã đi ra ngoài.

“Ngươi đi về hướng ngoại ô trước đi, ta sẽ đi dụ con quái đó đến.”

Fane ghé sát vào tai của John, giọng nhỏ như muỗi kêu nói.

“Ngươi có ổn không? Hay là ta đi đi.”

Fane nhướn mày, bất ngờ vì tên nhóc này lại to gan như vậy, người bình thường một khi thấy qua con quái vật đó thì có mà không tè ra quần là cũng hay lắm rồi, thế mà hắn lại còn muốn đi dụ quái vật?

“Hay là ta đi đi, lúc nãy ta có b·ị b·ắt được đâu, mà ngươi còn cho ta bùa nữa, đừng mất thời gian nữa.”

Sau khi nghe xong thì dường như John có chút xoắn xuýt có nên để người con gái một mình ở lại hay không.

Nhưng mà hắn không nghĩ nhiều lâu, gật gật đầu rồi chạy vụt đi.



Fane cảm nhận được có một cơn gió thổi qua trước mắt mình, mắt có chút trợn to.

Tốc độ này, hình như không có chậm hơn mình chút nào cả.

Chẳng lẽ đứa trẻ này không phải người bình thường?

Nghĩ nhiều thì cũng chẳng được gì, Fane liền từ phía sau nhà thờ vòng đi, lẻn la lẻn lút quan sát động tĩnh xung quanh.

Sương mù đỏ như hình với bóng mà bao phủ lên người hắn, bất kể là đi tới đâu, có thể nhìn thấy sương mù càng lúc càng nồng đậm.

Mà ở chính nơi màu sắc sậm nhất kia thì Fane đã nhìn thấy được cái thứ kia.

Dường như là nó đang nghỉ ngơi, cả tảng thịt đều nằm trên một công trình kiến trúc ở trước nhà thờ, bức tường bên ngoài cứng cáp cũng bị ăn mòn đi, chiều cao từ mười mét cũng dần biến thành bảy tám mét.

Ngay khi Fane vừa xuất hiện ở khu vực mười mét quanh đó thì đám sương mù màu đỏ ở xung quanh con quái vật đột nhiên sôi trào lên, có vẻ như là đã cảm nhận được hơi thở của Fane, cánh tay đang trên người thịt bắt đầu vung lên, nhìn thôi cũng đã thấy SAN rớt như mưa rồi.

Fane thấy bản thân mình đã bị phát hiện, cũng không hề nấn ná lâu thêm nữa, liền lập tức quay đầu chạy theo hướng mà John vừa mới đi.

Việc con quái vật huyết nhục từ tĩnh chuyển động thì cũng chỉ tốn chưa đến hai giây, một cục đồ vật khổng lồ rầm một cái rơi từ trên công trình kiến trúc xuống, rồi theo một đường thẳng mà đuổi theo.

Fane không có sử dụng bùa, cái đạo cụ kia vẫn chưa rõ tác dụng phụ là gì nên hiện tại vẫn chưa cần mạo hiểm.

Cảnh vật dọc đường ở trong tốc độ cao đều trở nên mơ hồ, Fane chỉ có thể men theo dấu vết mà John đã để lại mà gắng sức chạy về phía trước.

Cho đến khi một vùng biển hoa hiện ra ở trước mặt hắn, thì Fane mới lờ mờ thấy được bóng lưng của John.

Dưới sự bao phủ của sương mù đỏ thì những cánh hoa hồng đều có màu đen đỏ, mất đi vẻ đẹp trong ngày, chỉ khiến người ta có một cảm giác quyến rũ đến quỷ dị.

Fane cảm thấy không đúng chỗ nào đó nhưng cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều thêm, rồi vượt qua biển hoa mà chạy thẳng.

John dường như cũng cảm nhận được hắn đã tới nên quay người lại đứng đợi hắn cùng.

“Ngươi ổn chứ?”

Sau khi trải qua một quãng thời gian dài mà chạy thì ngoại hình của John vẫn không hề có thay đổi, hơi thở bình ổn, quần áo trên người cũng không hề xộc xệch.

“Không có gì, con quái vật đó đuổi tới rồi, ta trên tay có đồ có thể ngăn cản được nó một lúc, ngươi cứ tùy cơ ứng biến thôi.”



Sau khi Fane dừng lại thì liền hít sâu vào vài hơi, sau đó lại lấy ra quả bom cuối cùng kia.

“Được, đừng có gấp.”

“?”

Fane còn chưa kịp hiểu rõ ý trong lời của John là gì thì đã nghe thấy con quái vật đã đuổi tới rồi.

“Mịa nó, không kịp nữa rồi!”

Ngay lúc Fane vừa định n·ém b·om đi thì John đột nhiên kéo hắn lại.

Ngay trong lúc đó-

Biển hoa hồng vốn dĩ vẫn đang tĩnh lặng, nhưng khi chờ đến khi con quái vật vừa dẫm chân vào thì dị biến bỗng dưng nổ ra!

Vô số dây leo từ trong bùn đất trồi lên, giống như những cái gai nhọn cắm thẳng vào trong cơ thể con quái vật kia.

Fane và John trơ mắt nhìn con quái vật kia kêu gào giận dữ, cánh tay và chân ở bên trên cũng điên cuồng xé nát dây leo, song phương như đang thi xem ai là nhanh hơn, hoa tung bay, huyết nhục văng tứ tung, tất cả đều như một màn biểu diễn ghê tởm kỳ dị.

John lớn lên trong trấn, tự nhiên hiểu rõ tình hình của biển hoa này.

Đây cũng là bước thứ nhất trong kế hoạch của hắn, xem có thể dùng hoa hồng để đối phó với con quái vật này không.

Chỉ là hắn không nghĩ tới khi bị bao phủ bởi sương mù đỏ thì hoa hồng cũng dường như bị dị biến theo, mà trong quá trình giao chiến với con quái vật lại không hề chịu lép vế.

Fane vừa nãy bị John kéo một cái nên đúng lúc đó đã rời xa khỏi phạm vi biển hoa.

Hắn mím môi lại rồi nói cảm ơn, mà cũng không muốn nói vừa nãy chút nữa thôi là mình phản công ngược trở lại rồi.

“Không cần cảm ơn, chúng ta đợi thêm lát xem thử đã……”

John vừa mới mở miệng nói, nhưng mà đột nhiên im bặt.

Fane cũng cảm nhận thấy có gì đó không ổn, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.

Thì ra là từ lúc nào mà vô số người áo đen đã xuất hiện ở nơi đây rồi, trong lúc cả hai đều đang tập trung vào con quái vật thì thật ra bọn họ đã bị bao vây rồi.

Fane không khỏi nuốt nước miếng một cái, tầm mắt vô thức mà đặt lên người của một trong số những người áo đen kia.

“Blake……?”

Ngay tại nơi cách hắn không xa, một người áo đen đi ra, hắn ta không có mang mặt nạ mà ngược lại đang cười nói: “Hoan nghênh ngươi, bạn của ta ơi, hoan nghênh đã đến tham gia buổi tụ họp của chúng ta.”