Ta Chỉ Đóng Vai Biến Thái, Kỳ Thực Là Tù Phạm Tốt

Chương 386: Biến mất



Chương 386 : Biến mất

Fane vẫn chưa hề biết là ba người Johnny đã còn sống trở lại.

Lúc này trong lòng hắn chỉ thấy da đầu tê rần.

Quái vật huyết nhục đuổi theo không ngừng ở sau lưng cứ như đã định vị lên người hắn rồi vậy, cho dù là hắn nấp ở chỗ nào cũng có thể tìm được chính xác vị trí của hắn.

Fane chỉ có thể chạy về phía trước, có ý định rời khỏi thị trấn và đi về hướng ngoại ô.

Ngoại ô của thị trấn Conice nằm gần bờ vực, mà chỗ không có vực lại còn có một khu rừng, đều là những nơi mà chưa ai từng đi sâu vào cả.

Từ sau khi bước vào trấn thì bọn họ không có cơ hội đi ngoại ô, nên Fane cũng chỉ có thể chạy trốn theo cảm tính mà thôi.

Hướng mà Lee đi cũng ở ngoại ô, nhưng cụ thể vị trí ở đâu thì không rõ.

Trên đường hắn đi qua rất nhiều căn nhà, nhưng lại không hề nhìn thấy một ai mở cửa sổ kiểm tra động tĩnh bên ngoài cả.

Ngay cả quán rượu vốn phải tiếp đãi khách hàng vào buổi tối cũng sáng đèn, nhưng mà khi Fane vào trong thì lại phát hiện chẳng có một bóng người nào cả.

Trên quầy rượu vẫn còn những ly rượu, mà bên trong ly còn vương lại chút rượu.

Khách hàng và ông chủ ở trong đó dường như đã bốc hơi vậy, mà tất cả mọi vật trước khi biến mất thì vẫn giữ nguyên vị trí.

Người đi đâu hết cả rồi?

Vì sao nơi này chỉ còn mỗi hắn?

Fane nghĩ mãi mà không hiểu, chỉ đành ra ngoài tiếp tục chạy về phía trước.

Quái vật huyết nhục vừa đuổi theo, thịt ở trên người vừa nhỏ giọt xuống đường không ngừng, làm ô nhiễm cả đường phố trông nhếch nhác.

Ngay tại cuối đường, lại xuất hiện một công trình kiến trúc.

Nhà thờ vốn dĩ trang nghiêm thánh khiết vào ban ngày thì đêm xuống lại trở nên kỳ ảo, những công trình kiến trúc đỉnh nhọn giống như chỗ ở của pháp sư hắc ám trong các câu chuyện, đột ngột biến đổi cảm quan của người nhìn.



Nhưng Fane cũng chẳng còn tâm tư nào để quan sát nhà thờ cả, cứ nghĩ nó cũng như những chỗ khác mà thôi, bên trong chắc chắn đã không còn một bóng người.

Nhưng khi hắn đi ngang qua, thì lại bị một giọng nói nhỏ bé gọi lại.

“Mau vào trong đi!”

Fane quay đầu nhìn lại, lại thấy được vị mục sư nhỏ kia đang nửa khép cửa lại, trên mặt thì cực kỳ lo lắng mà vẫy tay với hắn.

“!”

Hắn không ngờ trong ảo cảnh này ngoài bản thân mình ra còn có người tỉnh táo, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, vì muốn trốn khỏi con quái vật ở sau lưng, nên liền một cú nhảy lao về phía cửa nhà thờ.

Khi Fane lao đến đó thì John chủ động nghiêng người né ra, rồi ngay sau khi người đã vào trong thì lập tức đóng cửa lại, mà còn di chuyển nhiều cái ghế dựa chắn ở trước cửa.

Sau một hồi vận động kịch liệt thì tim của Fane đập thình thịch, nhìn thấy hành động làm công vô ích của John thì cũng muốn ngăn cản.

Nếu quái vật kia có thể tiến vào thì mấy cái ghế dựa bằng gỗ này căn bản là không thể cản trở được dù là một nửa khắc, mà hắn vào trong cũng là vì muốn xem thử sức mạnh của thần minh trong phó bản này liệu có thể chế ngự được con quái vật kia không.

Nếu ngay cả nhà thờ cũng không khống chế được đối phương, thì Fane cũng sẽ có chút thời gian để thở lại, rồi tiếp tục bỏ chạy.

John dường như không hề hay biết ý đồ của Fane, vẫn cứ lo lắng mà nhìn chằm chằm cánh cửa.

Mà kết quả cuối cùng thì có vẻ cũng đúng như những gì mà Fane nghĩ, con quái vật đó cũng không có phá cửa xông vào, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, cũng chẳng rõ là con quái đó đã bỏ đi rồi, hay là vẫn đang nhìn chằm chằm và đợi ở bên ngoài.

Lúc này trong đại sảnh của nhà thờ chỉ còn lại hai người, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương.

“Ngươi có biết người trong thị trấn đã biến mất chưa?” Fane mở miệng phá vỡ sự ngượng ngùng của hai người.

John dường như không hề hiểu ý của lời nói của Fane, “Biến mất… là có ý gì?”

“Chính là chẳng có ai ở đây hết, hiện tại ta chỉ nhìn thấy mình ngươi thôi.”

“Đã có chuyện gì xảy ra sao? Còn cái con quái vật bên ngoài kia là cái gì?”



John nhíu chặt mày lại, tay siết chặt cây thánh giá ở trước ngực, nói xong thì đột nhiên nhớ ra cái gì.

“Cha!”

Hắn liền chạy vội về phía sau nhà thờ, Fane có chút không hiểu mô tê gì, nhưng sau đó lại nhớ ra là trong nhà thờ đáng lẽ ra là còn một vị mục sư, vị cha mà John vừa mới gọi đó chính là ông ta sao?

Một khi dính đến chuyện của mục sư thì lý trí của John dường như đã hoàn toàn mất đi.

Sau khi lục tung mọi căn phòng phía sau nhà thờ cũng không tìm thấy được Tạ Kỳ, thì dường như John đã có chút sa vào ma đạo rồi.

Fane đi theo sau, cũng đã đảo qua một vòng, cuối cùng nhìn thấy mục sư nhỏ đang đứng trong một gian phòng ngủ, đang cầm một cuốn sổ ghi chép trên bàn mà xem.

“Cha trước nay chưa từng nào mà không dọn dẹp bàn trước khi rời đi cả.”

Fane nghe thấy chàng trai lẩm bẩm nói, vừa giống như đang nói với hắn mà cũng giống như đang tự độc thoại.

“Có lẽ là cũng giống như những cư dân khác, ta cảm thấy hiện tại chúng ta đang ở trong một ảo cảnh, những người khác có lẽ là đang không cùng một nơi với chúng ta.”

Nghe được những lời đó của hắn thì John liền ngẩng đầu lên.

“Ngươi nói là cha không có việc gì phải không?”

Fane vẫn còn nói những từ như ảo cảnh gì đó, nhưng mà John lại chỉ nghe mỗi những lời mà hắn muốn nghe.

“….Ta đoán vậy, lúc nãy đó, ta với những đồng đội của mình đi chung, nhưng cuối cùng chỉ còn mỗi mình ta là còn tỉnh táo thôi, trong quá trình đó ta đã gặp con quái vật bên ngoài, rồi sau đó cứ thế mà chạy đến chỗ này.”

Fane đem sự thật giải thích một cách đơn giản, cũng không hề nói con quái vật kia ban đầu là một đám người áo đen, cũng không hề nói rằng chính mình đã dùng bom g·iết bọn chúng xong rồi mới biến thành quái vật.

“Vậy thì phải làm gì thì cha mới quay về được đây? Ngươi có biết là nên làm gì không?”

John dường như không để ý đến ảo cảnh hay là quái vật gì đó, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đề tài kia mà hỏi thôi.

“Ta chỉ biết rằng là hiện tại chỉ có mỗi hai ta ở đây thì nhất định phải có điểm gì đó tương đồng, nhưng mà để mà phá được cái ảo cảnh này thì ngoài việc dùng vũ lực ra, thì cũng chỉ còn cách tìm được thứ gì đã tạo ra nó, rồi phá hủy thứ đó đi thôi.”



Fane nói ra hai phương pháp dựa vào kinh nghiệm của bản thân.

Phương pháp đầu là dùng vũ lực để phá giải thì đơn giản, có thể gọi là mạnh tay triệt để, nhưng mà lại cần một lượng sức quá lớn, nếu như hắn dùng toàn lực mà thi triển thì may ra sẽ phá được, nhưng mà sau đó hắn sẽ rơi vào một khoảng thời gian yếu ớt, mà một khi có thứ gì đó thừa cơ xông lên thì trong trường hợp không có người giúp đỡ hắn rất khó mà đối phó được.

Vậy nên hiện tại chỉ có cách tìm ra được thứ tạo ra ảo cảnh thôi.

Fane hiểu rõ là chuyện này có liên quan đến đám người áo đen kia, nếu như năng lực này không phải là kỹ năng của một ai đó, thì chỉ có thể là một loại vật phẩm siêu năng nào đó mà thôi.

Trong cái phó bản này có thần linh tồn tại, cũng có cả những truyền thuyết về thần giáng lâm.

Mà những đồ vật và nhân loại siêu phàm đang tồn tại phổ biến ở trên đời này cũng chính là bằng chứng cho thấy thần linh đã từng tồn tại.

Người bình thường thì đương nhiên sẽ chẳng có cơ hội nào nhìn thấy người hoặc vật phẩm kia, nhưng mà người có chút địa vị thì đều đã nghe qua những sự tồn tại này.

John thân là một nhà luyện kim thuật sơ cấp, mà lại còn ở bên cạnh mục sư, thì cũng có chút hiểu biết về chuyện này.

“Vậy chúng ta mau chóng đi tìm thôi, ta không muốn cha gặp phải nguy hiểm gì đâu.”

Lúc này John đã lộ ra sự quyết đoán không thuộc về lứa tuổi của mình.

Cho dù vừa mới thấy sự ghê tởm và kỳ dị của con quái vật bên ngoài, hắn vẫn vô cùng quyết tâm mà chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ở phía sau nhà thờ có cửa sau, chúng ta có thể ra khỏi đó, ngươi cảm thấy thứ đã tạo ra ảo cảnh có ở trên người con quái vật kia không?”

Nghe thấy John hỏi những lời đó, Fane có thể cảm nhận được rằng một khi bản thân nói ra câu trả lời khẳng định, thì đối phương sẽ bằng mọi khả năng để đối phó với con quái vật đó.

“Hiện tại có vẻ cũng chỉ có mỗi khả năng đó thôi.”

Fane suy nghĩ chút về số bom ít ỏi mà mình còn, rồi miễn cưỡng nói ra.

“Hay là chúng ta có thể đi về phía ngoại ô, rồi dụ con quái đó đi theo, như vậy thì cho dù là đốt nó bằng lửa hay là thế nào thì dù sao cũng không làm hư hại tới nơi đây.”

Fane đưa ra một phương pháp khác, mà mục đích căn bản vẫn chỉ là không muốn dùng đến bom để mà giải quyết con quái vật.

Nhất là bản thân hắn còn chưa tìm thấy Lee, nếu như mà có thể tập hợp với Lee ở chỗ kia thì dù sao cũng tăng thêm được một chút đảm bảo an toàn.

“Được, vậy để ta đi chuẩn bị chút đồ đã, rồi sau đó chúng ta sẽ lập tức xuất phát!”