Cái giọng nói mà vừa tràn ngập sự ác ý vừa trông như chẳng hề để tâm kia đang truyền vào trong tai Annie.
Cái sự ác ý thuần túy này thì cuối cùng Annie cũng đã nhớ ra được là vì sao lúc đối diện với Tạ Kỳ thì cô lại có cảm thấy có sự phiền não đến vậy.
Vì nó quá giống…
Hai người bọn họ quá là giống nhau….
Đối với sự sống thì không có chút tôn kính nào cả, lại còn rất xem trọng bản thân, lại thích thao túng người khác mà thực hiện những mục đích của mình nữa…
Chỉ là một người thì biểu hiện ra bên ngoài, còn một người thì cực kỳ nội liễm.
Người có những tính cách giống nhau thường sẽ có sự bài xích lẫn nhau.
Mà huống hồ chi là những cái dạng người như bọn họ còn càng ghét hơn khi mà mình không phải là cái độc nhất đặc biệt đó nữa.
Ngay từ khi gặp nhau ở lần đầu tiên là cái buổi nói chuyện ở bàn ăn đó thì cái từ trường giữa bọn họ đã cho đối phương biết rằng cả hai đều là đồng loại của mình.
Mà cũng chính là người mà tốt nhất là nên biến mất khỏi cái thế giới này rồi.
“… Được thôi, ta đồng ý với ngươi.”
Mái tóc đen của Annie đang xõa dài ở trước ngực cũng được nàng đưa tay mà hất qua một bên, tựa như đang bỏ đi tất cả sự mờ mịt đang ở trong lòng vậy.
“Ta cũng rất hứng thú, cái mà ngươi nói là trò chơi gì đó là gì, còn sự thật mà ngươi đang ở trong là cái gì nữa.”
“Haha, vậy thì quá là tốt rồi, hoan nghênh cô tham gia, cô nàng quái vật bị giấu kín này.”
Tạ Kỳ phá lên cười rồi lật tay một cái liền móc ra được một pho tượng.
Bên ngoài pho tượng cũng giống như những pho tượng đã được phát cho những tín đồ kia nhưng chỉ có Tạ Kỳ là biết rõ bên trong thì đều đã được hắn ta cài vào con bài tẩy của mình từ lâu rồi.
Ở ngoài thì là hắn ta dùng tượng để mà thành lập giáo phái vì Mẫu Thần, và dùng tượng để dị hóa các tín đồ, còn thật chất là ở bên trong những pho tượng mà đi ra từ tay hắn thì đều khắc vào những cái vân lấy từ thiết bị che chắn.
Chỉ cần ở đây hắn kích hoạt lại thì những pho tượng đó có thể sẽ ngay lập tức tách ra khỏi cái sự giá·m s·át của Mẫu Thần mà mà không để bị Ngài phát hiện ra.
Thiết bị che chắn thì vốn dĩ chỉ có tù nhân mới dùng được thôi nên là có lẽ ngay đến cả cái hệ thống thì cũng không thể nào ngờ được là lại có tù nhân trong phó bản lại chuyên tâm vào việc nghiên cứu cái đạo cụ này rồi lại còn thật sự thành công nữa.
“Cái này thì cô cầm lấy, còn về cái cách dùng thì…. À đúng rồi, cô vẫn còn đeo cái hồng ngọc thạch đó sao?”
“….Xem ra thì cho dù là chuyện gì xảy ra ở trấn này thì cũng đều chẳng qua được mắt ngươi rồi.”
Annie lấy ra cái dây chuyền được mua từ phòng luyện kim ra rồi đưa qua cho Tạ Kỳ.
“Không cần cho ta đâu, cô cầm lấy cái viên ngọc kia mà đặt vào giữa lòng bàn tay rồi tập trung toàn bộ tinh thần ở bên trên nó đi, cảm nhận sự trôi chảy của tinh thần lực đi.”
Rồi sau đó Tạ Kỳ liền đưa cái pho tượng đó cho Annie mà vừa để viên ngọc thạch ở tay trái mà vừa để tượng ở tay phải rồi cảm nhận cái luồng tinh thần lực đang vô hình đang chảy.
Rồi sau đó Tạ Kỳ cũng thấy được là cái viên ngọc thạch đó đã bắt đầu phát sáng mà nhìn cái mức độ sáng thì Tạ Kỳ có thể đoán ra được là tinh thần lực của Annie cũng không hề kém cạnh.
Viên đá quý này cũng là do những sản phẩm ở trong cái phó bản này làm ra mà có lẽ là do có thần linh tồn tại ở nơi này nên là cái thế giới này cũng có rất nhiều đồ vật hoặc vật chất đang mang trong mình thần lực ở bên trong đó.
Cái viên ngọc thạch này là do các tín đồ đã vơ vét rồi, Tạ Kỳ sau khi nghiên cứu thì lại phát hiện ra được là nó có khả năng dò được tinh thần lực thôi nên cũng không có hứng thú với nó nên đã dùng làm một cái món đồ trang trí mà bán đi một cách tùy ý.
Còn việc là viên ngọc đó lại xuất hiện ở trong tay của Annie cũng không thể nói là không trùng hợp được.
Annie thì lại không có nhiều tâm tư như Tạ Kỳ nên là hiện tại đang dồn hết toàn bộ sự chú ý lại, trước mắt chỉ có một màu tối tăm rồi mà sau khi đợi cũng không thấy được có cái gì xuất hiện cả.
Ngay lúc nàng đang có ý muốn bỏ cuộc thì đột nhiên lại cảm thấy trước mắt bừng sáng, mà những luồng sáng nhiều màu cũng liền xuất hiện rồi lại như bị cái gì đó thu hút lại mà trôi về một nơi.
Mà cái nơi đó chính là cái pho tượng đang ở trong tay phải của nàng.
Annie cũng chỉ vừa mới cảm nhận trong khoảnh khắc thôi mà đã thấy được rất nhiều những đốm sáng hiện lên ở trong đầu mình, mà những cái đốm sáng đó có cái thì tụ tập vào chung một chỗ còn cái thì lại tản ra ở rất xa mà phân bố cũng không hề có quy luật.
Cô tùy ý mà dùng tinh thần lực mở ra một điểm sáng nho nhỏ, thì ngay lập tức ở trước mắt lại xuất hiện ra một khung cảnh mới.
Ở một cái nơi mà nhìn như là miếu thờ thì có một đám người đang lạy cô.
Quần áo trên người họ cũng không giống nhau cho lắm mà cái người đang quỳ ở trước nhất miệng thì lại cứ lẩm nhẩm: “Mẫu Thần ở trên cao, xin hãy ban cho cái thôn của con nhiều cừu non hơn, bọn con nguyện sẽ trở thành những tín đồ trung thành, sẽ mãi mãi hầu hạ dưới chân ngài.”
Có vẻ như bọn họ đều là những người trong một thôn xóm mà người vừa mới nói chắc là thôn trưởng của bọn họ rồi.
Annie nhìn kỹ mặt của mấy người ở bên dưới thì thấy ai nấy cũng đều xanh xao vàng vọt cả, mà những cái bộ đồ trên người thì cũng đều được vá víu lại, trông thì đúng là rất là nghèo nàn.
Mà cô cũng đã ý thức được là vị trí hiện tại mình đang ở đáng lẽ là chỗ đặt pho tượng của bọn họ đang tế bái mà cô lại còn có thể thấy được các tín đồ thông qua pho tượng kia nữa.
Mà mình có thể nói chuyện với bọn họ bằng cách nào nhỉ?
Khi nàng đang nghĩ như vậy thì miệng cũng thử mà mở ra.
“Những tín đồ của ta.”
“!!!”
“Mẫu thần hiển linh rồi!”
“Tụi ta có được cứu rồi! Trời ạ, ta biết là cái tên đó không phải là kẻ l·ừa đ·ảo mà!”
“…..” Annie thì cạn lời khi thấy những người này phấn khích quá như vậy.
Có lẽ là do từ bé đến lớn cô chưa bao giờ tin vào thần linh cả, mà khi thấy những người này đang đặt hy vọng sống của mình vào trong một pho tượng mà khiến cho cô thấy chán chường nhiều hơn là giễu cợt.
Đám người kia thì cũng chưa kịp bình tĩnh lại thì Annie đã thông qua pho tượng mà lan tỏa tinh thần lực ra một khu vực rộng lớn hơn và còn nhìn thấy được tình hình của cái thôn đó.
Thấy những con cừu non vừa mới được sinh ra đều bị bệnh cả mà người ở thôn thì cũng chỉ có toàn là người già và trẻ nhỏ còn lại mấy người thanh tráng thì lại đều tập trung ở trong ngôi miếu kia thì trong lòng Annie đã có đủ phương án rồi.
Mà hồi nãy Tạ Kỳ đã nói với cô là hãy phát huy hết cái sự sáng tạo của mình để mà lan tỏa sự khủng bố mà sản xuất nhiều vụ g·iết người hơn sao?
Thì dù cho nàng có không nhúng tay vào đi chăng nữa thì trong vòng chưa đầy một tháng nữa cái thôn đó thì chắc chắn cũng sẽ bị tuyệt chủng hết bởi vì d·ịch b·ệnh rồi.
Vậy nên là bọn họ cũng chẳng phải là mục tiêu của cô mà ngược lại thì còn có thể coi là những đạo cụ ở trong tay của mình nữa.
Annie nghĩ đến cái khả năng này rồi rút lui lại vào điểm sáng kia để mà chọn những cái điểm khác gần nhất để vào xem.
Tinh thần lực vừa mới đưa vào thì phát hiện bản thân mình đã xuất hiện ở ngay giữa quảng trường mà còn ở một cái độ cao rất lớn nên có thể thấy là bản thân mình đã được một cái tên tín đồ đặt ở đó rồi.
Những người đi ở bên dưới thì đều không để ý đến cái pho tượng kia, mà Annie thì cứ lặng lẽ đảo mắt quan sát thành trấn này.
“Ừ, thì coi như là mục tiêu đầu tiên đi.”
Annie không gặp chút trở ngại nào cả mà dễ dàng vạch ra một kế hoạch tuyệt vời.
Vừa có thể đạt được mục đích gây ra hoảng loạn lại có thể tạo ra nhiều vụ c·hết chóc trên diện rộng nữa chứ.
Còn về cái chuyện những người bị c·hết do kế hoạch của cô mà làm ra thì Annie lại không hề để ở trong mắt.
Đối với cô thì cái việc có thể biến cái mình đã lên kế hoạch được trở thành hiện thực đã có đủ những thú vị để mà có thể thay thế được cái lương tâm ít ỏi trong người cô rồi.
Có lẽ nếu mà nàng mà được lớn lên bên cạnh anh trai mình mà tiếp xúc lâu với nó thì sẽ bị nhiễm một chút sự chính nghĩa của hắn ta mà thôi.
Chỉ tiếc là, tất cả đều đã lỡ hết rồi.
Cái lúc mà bản thân nàng bị cha dượng kia q·uấy r·ối thì người anh trai cũng còn nhỏ tuổi cũng chẳng có làm gì được mà rồi sau đó khi mà bị mẹ h·ành h·ạ thì anh trai cũng vì không quyết định được sẽ giúp ai mà đứng nhìn vậy thôi.
Vào cái đêm mà cô bỏ đi thì Annie đã từng ngoảnh đầu lại một lần.
Ngay ở phía sau cái cánh cửa tối om kia, lại có một đôi mắt cứ vẫn mãi nhìn chằm chằm vào mình.
Không hề ngăn cản, mà cũng chẳng hề nói lời tạm biệt.
Anh trai, Artha à, ngươi thật là vô dụng làm sao, tất cả những gì mà ngươi có thể làm chỉ là trơ mắt nhìn sự việc mà diễn ra thôi.
Có lẽ cuối cùng dùng đến việc t·ự s·át mà c·hết thì mới là cái cách hợp với ngươi nhất đó ha?
Khi còn sống thì vô lực bất tài còn khi c·hết rồi thì dù gì cũng phải ra được tí lực chứ?