Ren giật mình tỉnh dậy trong con hẻm tối, lạnh lẽo và ẩm ướt. Cậu đã quen với cái lạnh. Nó như một kẻ khủng bố lúc nào cũng đeo bám lấy cậu, len lỏi vào từng thớ thịt, gặm nhấm từng hơi thở. Nhưng lần này, cái lạnh không phải thứ khiến cậu thức dậy. Thứ gọi Ren thức dậy...
Chính là những khuôn mặt... những đôi mắt vô hồn và méo mó mà cậu đã bỏ lại dưới dungeon. Từng người một... Ren không trực tiếp cướp đi mạng sống của họ... nhưng cậu cũng đã tiếp tay.
Chúng hiện lên mờ nhạt rồi lại rõ nét trong bóng tối, như thể vẫn đang dõi theo cậu từ nơi sâu thẳm nào đó. Cậu rùng mình, co người sát vào bức tường đá lạnh ngắt phía sau lưng.
Hơi lạnh thấm qua lớp áo mỏng, luồn vào từng thớ thịt khiến cả cơ thể run rẩy, nhưng chẳng thể nào xua đi cảm giác đeo bám đó. Những khuôn mặt, ẩn hiện trong bóng tối. Âm thầm và lặng lẽ quan sát cậu.
Ánh sáng từ ngọn đèn đường dường như yếu đi, như thể bị bóng tối nuốt chửng. Chúng không thể chiếu được tới chỗ Ren ngồi. Cậu vô thức tóm chặt cán giáo. Đôi tay lạnh ngắt, cứng đờ. Cậu nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh... nhưng ngay khi mí mắt khép lại, những hình ảnh lại ùa về.
Khuôn mặt của Scholar hiện lên. Đôi mắt mở trừng, miệng há hốc như muốn nói điều gì đó... rồi bị bóng tối nuốt chửng. Rồi đến Tarek... gương mặt hắn hiện lên sau lớp máu đỏ thẫm, méo mó và vặn vẹo. Đôi mắt đầy toan tính ấy giờ đây chỉ còn là hốc mắt rỗng tuếch.
Ren nhớ rõ cái khoảnh khắc hắn nhìn cậu, đôi môi mấp máy như muốn cầu cứu, trước khi bị quái vật xé toạc trong cơn gào thét tuyệt vọng. "Không!" Ren mở bừng mắt, thở hổn hển. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn vỡ tung ra.
Cái lạnh của con hẻm vẫn ở đó, thấm vào từng hơi thở, nhưng không lạnh bằng cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm cậu từ bên trong. Cậu đáng lẽ phải vui mừng khi thoát khỏi Tarek.
Nhưng tại sao... tại sao khuôn mặt của hắn vẫn ám ảnh cậu? Cả lúc hắn nhếch mép cười đầy toan tính lẫn khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng. Tarek đáng phải ch.ết. Cậu tự nhủ. Nhưng giọng nói trong đầu lại run rẩy, yếu ớt. ‘Nếu đổi ngược lại... hắn cũng sẽ bỏ mặc mình thôi... nếu mình mềm lòng...’
“Ngươi đáng phải ch.ết...” Ren thì thầm, như để thuyết phục chính mình. Nhưng giọng cậu vỡ vụn, như chính sự dằn vặt đang bóp nghẹt lồng ngực. Cậu muốn quên. Cậu muốn thoát khỏi những hình ảnh ấy. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, chúng lại trở về, rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết.
Ren ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen đặc không một vì sao. Bóng tối ở đây tĩnh lặng và bình yên, nhưng bên trong cậu, nó đang gào thét dữ dội hơn bất cứ con quái vật nào dưới dungeon. Cậu khẽ lê người xuống dưới ánh đèn đường yếu ớt.
Ánh sáng vàng vọt hắt xuống, tạo thành một vòng sáng nhỏ bé giữa biển bóng tối bao quanh. Cậu ngồi đó, bất động. Ngắm nhìn cái bóng thầm lặng của mình. Hơi lạnh vẫn thấm vào từng thớ thịt, nhưng Ren không còn cảm nhận được nữa.
Chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo đang gặm nhấm từ bên trong. Đôi mắt mở to, vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Bóng tối bao quanh, nhưng ngay cả ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn cũng chẳng thể xua đi cảm giác đeo bám đó. Ren ngồi đó, dưới ánh đèn cô độc, lặng lẽ chờ đợi.
Chờ đợi cho đến khi màn đêm tan biến và ánh sáng của bình minh lên. Nhưng cậu biết... ánh sáng của ngày mai cũng không thể xua đi những bóng ma đang bám lấy cậu. Cậu ngồi ở đó... cho tới khi những tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu lên da thịt lạnh buốt.
‘Ngày thứ 3... mình đã bị nhốt ở đây được 3 ngày rồi.’ Ren từ từ đứng dậy, đôi chân tê cứng và rã rời như muốn khuỵu xuống. Cậu phủi đi lớp bụi bẩn và sương sớm đọng trên chiếc áo choàng cũ kỹ. Nhưng không thể phủi đi được cảm giác nặng nề đeo bám trong lồng ngực.
Không có thời gian để yếu đuối. Không có thời gian để dừng lại. Ren siết chặt tay, móng tay bấu vào da thịt đến đau nhói. Cậu phải tiếp tục... nếu không, những khuôn mặt ấy sẽ lại hiện lên trong tâm trí.
Cậu tăng tốc hết sức có thể, chạy đi như thể... một lần nữa bị con quái vật vô hình đuổi theo sau lưng. Tiếng bước chân vang vọng trong con hẻm vắng lặng, hòa cùng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mục tiêu của cậu là bảng nhiệm vụ. Ren không dám ngoảnh lại, cũng không dám dừng lại.
Cậu phi thẳng một mạch đến cánh cổng khổng lồ ở phía nam, để lại sau lưng ánh sáng ban mai lạnh lẽo và những bóng ma ám ảnh. Đôi chân cậu tê cứng. Ren đứng yên như bức tượng đá trước bảng nhiệm vụ. Lần này...cậu tới sớm. Nhưng một lần nữa... tất cả những nhiệm vụ tốt đều hết sạch.
Ren nhìn chằm chằm vào bảng nhiệm vụ trống rỗng, lòng ngực như thắt lại. Chiếc bụng đói gào lên cồn cào. Cậu lại đến muộn... một lần nữa. Tất cả những nhiệm vụ dễ và an toàn đã bị người khác giành trước. Không còn lựa chọn nào khác.
Ren cắn chặt răng, ánh mắt dao động khi nhìn lên nhiệm vụ cuối cùng còn lại. Nhiệm vụ thanh trừng: Đánh bại 10 con Frenzy Boar. Cổ họng cậu nghẹn lại. Chỉ nghĩ đến những con quái vật hung hãn ấy thôi cũng đủ khiến cơ thể Ren run lên.
Những ký ức kinh hoàng trong dungeon chợt hiện về, gương mặt méo mó của Tarek... đôi mắt vô hồn của Scholar... Ren vô thức lùi lại một bước, hai bàn tay siết chặt lấy cán giáo đến trắng bệch. ‘Không... mình không muốn... mình không thể...’
Nhưng rồi cái lạnh của con hẻm tối lại hiện lên trong tâm trí. Cảm giác đói khát hành hạ, sự cô độc gặm nhấm từng đêm. Nếu không nhận nhiệm vụ này... cậu sẽ chẳng còn gì. Ren cắn môi, mạnh đến nỗi cảm nhận được vị tanh của máu. Cậu không có sự lựa chọn nào khác.
Dù cho sợ hãi, dù cho nỗi ám ảnh vẫn đeo bám, Ren vẫn phải tiếp tục sống. Cậu nhớ lại, cách Kirito hạ bên một con lợn lòi chỉ bằng một đòn kỹ năng duy nhất. Cậu ta di chuyển nhẹ nhàng cứ thể như đọc được mọi hành động. Đến cả cách Kirito sử dụng thanh kiếm của mình để chặn lại những cú húc.
‘Trông chúng thật đơn giản’ đó là suy nghĩ của Ren khi chứng kiến trực tiếp. Nhưng....chỉ tới khi thực hành, mọi thứ dần đi ngoài tầm kiểm soát. Con lợn lòi di chuyển một cách hỗn loạn và hoang dại. Đôi mắt đỏ lừ của nó tỏa ra sát khi ch.ết người khiến Ren đông cứng.
Nhưng may mắn, bọn Frenzy Boar chỉ là đám quái trung lập. Khi bị người chơi chủ động gây sự thì chúng mới phản kháng. Rồi một tia sáng quyết tâm lóe lên trong đôi mắt mệt mỏi của Ren. Cậu đưa tay giật mạnh tờ nhiệm vụ, nhét nó vào túi áo choàng. Không được phép yếu đuối.
[Nhiệm vụ: Tiêu diệt Frenzy Boar] Thưởng: 50 exp 200 cor. Cậu sẽ đánh bại chúng. Bằng mọi giá. ‘Nếu không được...mình sẽ thử hái lượm thứ gì đó và đem bán..’ Ren nghĩ. Nhưng trước tiên, Ren cần phải sửa sang lại trang bị.
Cậu không muốn chúng bị hỏng khi vừa va phải đòn tấn công của quái vật. Khả năng đó là rất cao khi mớ độ bền còn thấp hơn cả chiều cao của cậu. Ren thở dài bĩu môi khi nhìn vào chỗ tiền còn lại của mình. 45 cor. Đây là cả gia sản của cậu.
Ren lê bước đến tiệm rèn cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm phía Tây thị trấn. Cánh cửa gỗ kẽo kẹt khi cậu đẩy nhẹ, tiếng búa đập vào kim loại vang lên chát chúa khiến Ren hơi khựng lại. Trong tiệm, ngọn lửa từ lò rèn bập bùng, tỏa ra thứ ánh sáng cam đỏ hắt lên gương mặt thô ráp của lão thợ rèn.
Bộ râu xồm xoàm lấp ló sau chiếc tạp dề da cũ kỹ, đôi tay thô kệch cầm chắc chiếc búa lớn, vung lên rồi đập mạnh xuống thanh kim loại đỏ rực. Mỗi nhát búa đều mạnh mẽ, chuẩn xác. Mồ hôi lấm tấm trên trán lão, phản chiếu ánh lửa hắt lên như những giọt thủy tinh.
Ren khẽ nuốt khan. Cảnh tượng này... quá chân thực. Không như những NPC cứng nhắc trong các trò chơi thông thường mà cậu từng chơi trước đây. Từng cử động, từng cái chau mày... đều sinh động như người thật. Lão thợ rèn gõ mạnh chiếc búa lên thanh kim loại đỏ rực, âm thanh vang dội khắp căn phòng nhỏ.
Rồi lão quay lại, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Ren. “Tôi có thể giúp gì được cho cậu? Nhà mạo hiểm.” Giọng nói khàn đặc, trầm thấp, pha lẫn chút khó chịu như thể vừa bị cắt ngang công việc quan trọng. Ren sững người. Cậu đứng ch.ết trân tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Lão thợ rèn... đang nói chuyện với cậu? Không phải kiểu đối thoại vô hồn của NPC trong game, mà như một người thực thụ đang giao tiếp với cậu vậy. “Tôi... muốn sửa thứ này.” Ren lắp bắp, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt lão thợ rèn.
Cậu từ từ loại bỏ bộ giáp da khỏi ô trang bị và đưa cho ông già, đôi tay hơi run run. Lão thợ rèn cầm lấy bộ giáp, nhíu mày khi nhìn thấy những vết rách nát và mảng da sờn cũ kỹ. “Sửa thứ vô dụng này à?” Lão gằn giọng, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Ren.
Giọng điệu khinh khỉnh đầy mỉa mai như thể đang chế giễu sự yếu kém của cậu. Ren bất giác lùi lại một bước. Cảm giác áp lực đè nặng lên vai như thể đang đối diện với một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải một NPC vô tri. “Ngọn giáo này cũng vậy...”
Lão nhấc ngọn giáo mẻ lên, xoay xoay trong tay như đang đánh giá nó. “Đầu mẻ, thân trầy xước... Đồ phế phẩm.” Ren cảm thấy mặt nóng ran khi nghe những lời mỉa mai đó. Cậu cắn chặt môi, bàn tay siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Lòng tự tôn bị dồn nén khiến cậu muốn phản bác, nhưng lại không thốt lên lời. Không phải vì cậu sợ NPC này... Mà bởi vì sự chân thực trong ánh mắt khinh thường kia khiến cậu cảm giác như đang bị một con người thật sự xem thường. Ren vô thức nhìn lại ngọn giáo cũ kỹ và bộ giáp rách nát của mình.
Chúng thật sự tồi tàn đến mức đó sao? “Cậu chắc là muốn sửa đống sắt vụn này chứ? Hay muốn mua thứ gì tốt hơn?” Giọng điệu của lão thợ rèn có chút giễu cợt, đôi mắt sắc bén như đang nhìn thấu suy nghĩ của Ren. Ren nuốt khan, cảm giác bị áp đảo hoàn toàn.
Làm sao... một NPC lại có thể đáng sợ như vậy? Cậu phải nhớ rằng đây chỉ là một nhân vật do hệ thống lập trình ra... nhưng sao lại chân thật đến thế? Ren hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “...Chỉ cần sửa chúng thôi.” Cậu đáp, giọng khẽ run nhưng ánh mắt kiên định.
Cậu không có đủ tiền để mua đồ tốt hơn. Và hơn hết... cậu muốn chứng minh rằng mình vẫn có thể chiến đấu với những thứ này, dù chúng có cũ kỹ hay mẻ vụn thế nào đi nữa. Lão thợ rèn khẽ nhếch mép cười nhạt, đôi mắt vẫn không giấu nổi vẻ khinh khỉnh.
“Được thôi... Nhưng đừng trách ta nếu chúng gãy nát khi ngươi vừa bước ra khỏi đây.” Lão quay người, bắt đầu sửa chữa bộ giáp và ngọn giáo. Ren đứng đó, nhìn theo bóng lưng lão mà không thể nói thêm lời nào. Cảm giác khó chịu đè nặng lên ngực như vừa bị ai đó bóp nghẹt.
Đây thật sự... chỉ là một NPC sao? Ren chỉ gật đầu, cẩn thận đặt từng món trang bị lên quầy gỗ. Lão thợ rèn nhìn thoáng qua, hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Đồ cũ kỹ thế này... sửa lại cũng chẳng bền được lâu đâu.” Cậu biết điều đó. Nhưng Ren không còn lựa chọn nào khác.