Ren vùng vẫy với ngọn giáo từ giữa trưa cho tới gần chiều tối. Đôi tay của cậu bỏng rát vì ma sát với phần cán, mỗi lần vung giáo quá mạnh chúng đều cào vào lòng bàn tay, để lại những vệt đỏ rát buốt. Mồ hôi chảy dài xuống cằm, nhỏ tong tong xuống nền đất đầy bụi.
Cả cơ thể đau đớn và nặng nề như thể cậu vừa chịu một trận đòn của một đám đông khó chịu. Vai nhức mỏi, chân tê cứng, từng khớp xương kêu răng rắc khi cậu cố gượng đứng thẳng. Ren khuỵu gối, ngã phịch xuống đất. Hơi thở gấp gáp, lồng ngực cậu như bị ai đó bóp chặt.
Cậu lôi một bình nước sạch ra khỏi kho đồ và uống ừng ực, nước mát lạnh tràn xuống cổ họng nhưng chẳng xua đi chút mệt mỏi nào. Tiếng cười đùa và bàn tán vang lên phía xa: “Tên đó vẫn còn tập luyện à?” “Ừ, từ sáng sớm đến giờ.”
“Ghê thật. Hắn ta hình như chẳng nghỉ một chút nào.” “Cần gì phải điên cuồng đến thế chứ?” Ren khựng lại, bàn tay nắm chặt lấy bình nước. Giọng nói của nhóm người chơi xa lạ cứ vang lên, rõ ràng đến mức chẳng cần nghe lén cũng có thể hiểu từng từ.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực. Tim cậu đập mạnh, vô thức nhìn quanh. ‘Họ đang nói mình à?’ Một thoáng lo lắng lướt qua, Ren căng thẳng nhìn từng khuôn mặt, cố tìm kiếm dấu hiệu chế nhạo.
Nhưng rồi cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra họ không nhìn về phía mình. Có vẻ kẻ điên cuồng trong câu chuyện không phải là cậu. Không phải cậu... nhưng cũng chẳng khác là bao.
Ren cũng liều mạng luyện tập. Nhưng cậu chỉ có thể đến sân tập vào buổi trưa, khi nơi này đã vắng người, khi chẳng còn ai để ý đến cậu. Khi những tiếng cười đùa rộn rã đã rời đi, để lại khoảng không trống trải và lạnh lẽo.
Cậu đã nghĩ tập một mình sẽ tốt hơn. Không ai nhìn thấy cậu loạng choạng với ngọn giáo nặng trịch. Không ai cười cợt khi cậu ngã dúi dụi xuống đất. Nhưng… Sự tĩnh lặng của sân tập lại khiến Ren cảm thấy như chỉ có một mình cậu trên thế giới này.
Cậu vùng vẫy, cố gắng… nhưng mọi thứ cứ trôi qua thật vô nghĩa. (3/100) Đây là độ thành thạo mà Ren đã dành cả buổi trưa lẫn buổi chiều để kiếm được. Chỉ ba con số nhỏ nhoi sau hàng giờ đồng hồ vật lộn. Cậu nhìn chúng, đôi mắt cay xè, cảm giác mệt mỏi càng thêm nặng nề.
‘Liệu mình có bao giờ đạt được không?...’ Ý nghĩ đó len lỏi vào tâm trí, khiến ngực cậu thắt lại. Nhưng nếu bỏ cuộc bây giờ… cậu sẽ mãi mãi bị bỏ lại phía sau. Đôi vai Ren trĩu xuống, cậu nhìn ngọn giáo đặt trên mặt đất trước mặt.
Phần đầu giáo đã mòn đi đôi chút vì va chạm liên tục, còn phần cán thì đầy vết xước vì cậu nắm quá chặt. Thứ vũ khí này thật cũ kỹ và gớm ghiếc… nhưng nó lại là thứ duy nhất Ren có. Nếu không thể làm chủ nó, cậu sẽ chẳng có gì trong tay.
Cậu sẽ mãi chỉ là một kẻ yếu đuối, vô dụng, bị bỏ lại phía sau… Một mình. Ánh chiều tà nhuộm vàng không gian, kéo dài những bóng đổ trên mặt đất nứt nẻ. Sân tập rộng lớn, trống trải, chỉ có vài con bù nhìn đứng trơ trọi, những hình nhân vô hồn găm đầy vết chém xơ xác.
Ren cố đứng dậy khỏi mặt đất. ‘Chà...có lẽ mình sẽ ăn nốt ổ bánh mì và kiếm một xó nào đó để qua đêm...không đủ tiền để vào quán trọ’ Ren nghĩ đến việc ngủ ở ngay trước bảng nhiệm vụ của thị trấn. Nhưng cái lạnh vào ban đêm khiến cậu dẹp ngay suy nghĩ này trong đầu.
Cả cơ thể đau đớn và nặng nề như thể cậu vừa chịu một trận đòn của một đám đông khó chịu. Vai nhức mỏi, chân tê cứng, từng khớp xương kêu răng rắc khi cậu cố gượng đứng thẳng.
Không gian yên lặng đến mức Ren có thể nghe rõ từng cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh tê buốt của buổi chiều tàn. Không có tiếng nói cười rộn rã. Không có ai ở quanh đây. Chỉ có một mình cậu. Nhưng sự tĩnh lặng ấy chẳng hề yên bình. Nó liên tục bị phá vỡ bởi những âm thanh khô khốc và chát chúa.
Phập! Lưỡi kiếm sắc bén chém xuống một con bù nhìn gần đó. Những sợi rơm văng tung tóe. Bốp! Tiếng kiếm gỗ đập mạnh vào mục tiêu, kèm theo tiếng thở hổn hển của ai đó đang luyện tập. Ren ngoảnh đầu lại. Ở phía xa sân tập, một người chơi vẫn đang vung vũ khí mạnh mẽ, dứt khoát.
Tiếng vang như xé toang màng nhĩ rít lên khi lưỡi kiếm rạch không khí. Những con số sát thương màu đỏ hiện lên trên đầu bù nhìn rồi nhanh chóng biến mất.
Giữa sân tập hoang vắng, một tràng trai trạc tuổi Ren đang đứng bất động trước bù nhìn tập luyện, ánh chiều tà phủ lên bóng dáng gầy gò của anh ta một lớp ánh sáng cam nhạt.
Anh ta mặc một bộ giáp da khởi đầu, màu nâu sẫm xỉn màu, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, đơn sơ và cũ kỹ như thể đã trải qua hàng trăm trận chiến. Những vết xước mờ nhạt trên áo giáp phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tạo cảm giác vừa kiên định vừa cô độc.
Dáng người gầy và thấp hơn Ren, Nautilus trông như đang bị nuốt chửng trong bộ giáp rộng thùng thình ấy. Mái tóc màu lá mục nát xõa xuống hai bên khuôn mặt trẻ con, vài lọn tóc che khuất đôi mắt nâu nhạt, khiến anh ta trông nhút nhát và khép kín.
Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào bù nhìn gỗ vô tri trước mặt, tĩnh lặng và vô cảm, như thể tâm trí của anh ta đang ở một nơi nào xa xăm. Cánh tay gầy guộc siết chặt thanh kiếm gỗ, các đốt ngón tay trắng bệch, run rẩy nhẹ như thể phải gồng lên mới có thể giữ chặt được vũ khí.
Không gian tĩnh lặng bao trùm, chỉ có tiếng thở đều đặn và tiếng gió rít qua bãi tập. Thế nhưng, khi cậu thiếu niên bất ngờ vung kiếm, âm thanh sắc bén của lưỡi kiếm xé tan sự yên bình đó. Thanh kiếm gỗ chém mạnh xuống, cắt ngang không khí và dừng lại khi vừa chạm vào bù nhìn, không một chút do dự.
Động tác của anh chàng nhanh nhẹn và chính xác. Mỗi cú đánh đều mạnh mẽ và hiệu quả, khác hẳn với sự lóng ngóng vụng về của Ren. Cậu quay đi, đôi mắt cụp xuống, bờ vai trĩu nặng. Những âm thanh ấy không ngừng vang lên, dội lại trong khoảng sân trống vắng, cứa vào màng nhĩ Ren từng hồi đau nhói.
Phập! Phập! Bốp! Dù không nhìn, cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh những con bù nhìn bị chém xé, gãy đổ dưới sức mạnh của những người chơi tài giỏi. ‘Tại sao... cậu ta có thể giỏi như vậy?’ Ren cảm thấy ghen tị. Nhưng rồi cậu lắc đầu, cố gắng xua tan cảm giác yếu đuối đang bủa vây.
Lê lết cái thân đau đớn nặng nề như rót chì, Ren rời khỏi sân tập. Tiếng va chạm của kiếm gỗ và bù nhìn vẫn vang lên đều đặn phía sau, sắc bén và lạnh lẽo. Chúng găm vào tâm trí Ren, như nhắc nhở rằng cậu vẫn còn quá yếu kém.
Con đường đá cuội đã cũ dẫn về thị trấn vắng lặng. Bước chân của Ren vang vọng trong màn đêm đang dần buông xuống. Những ánh đèn pha lê lần lượt sáng lên, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt và lạnh lẽo.
Không có tiếng nói cười. Không có hơi ấm của con người. Chỉ có Ren, đơn độc giữa những con đường ngoằn ngoèo và những bức tường phủ đầy rêu phong. Cậu cắn một miếng bánh mì đen cứng ngắc trên tay. Hàm răng nhói lên đau đớn khi phải nghiến qua lớp vỏ thô ráp như đá.
Một chút vị ngọt nhạt thoáng qua đầu lưỡi, rồi vị đắng và chát của cán lúa mạch đen ập tới. Ren cố nén cảm giác đau rát khi nuốt xuống cổ họng. Mỗi lần nuốt như một vết dao cứa qua, khiến cậu gần như nghẹn lại.
‘Có lẽ... mình nên nhúng nó qua nước trước.’ Ren thầm nghĩ. Nhưng ngay cả nước cũng phải tiết kiệm. Cậu không thể lãng phí dù chỉ một giọt. Ren siết chặt miếng bánh mì cứng trên tay, cảm giác thô ráp cào vào lòng bàn tay bỏng rát.
Cậu gắng gượng bước đi, bỏ lại phía sau bóng đêm nặng nề và tiếng kiếm vẫn vang lên không ngừng nghỉ. Đôi chân vô định đưa cậu tới bảng nhiệm vụ. Ren lướt qua bảng nhiệm vụ, mắt cậu dừng lại ở từng tấm giấy dán chằng chịt trên đó.
Mọi thứ vẫn ở nguyên đó, những nhiệm vụ săn bắn, thanh trừng quái vật đầy nguy hiểm. Chúng treo lơ lửng như những lời thách thức câm lặng, chỉ chờ những kẻ đủ mạnh và liều lĩnh bước tới. Nhưng không có nhiệm vụ nào dành cho cậu.
Ren chán nản thở dài, ánh mắt cậu lướt qua phần thưởng hấp dẫn của từng nhiệm vụ. Vàng, vật phẩm quý hiếm... tất cả chỉ cách cậu một cái với tay, nhưng lại xa vời như ánh sao trên bầu trời đêm.
Xung quanh bảng nhiệm vụ, người chơi tụ tập thành từng nhóm, nói cười rôm rả. Họ trao đổi chiến lược, bàn bạc về cách săn quái vật hiệu quả nhất. Ren đứng lặng giữa dòng người, cảm giác như mình chỉ là một cái bóng vô hình.
Không ai để ý đến sự hiện diện của cậu, không ai quan tâm đến nỗi lo lắng và bất an đang đè nặng trên đôi vai nhỏ bé ấy.
Cậu định ngủ lại ở đây, ngay dưới chân bảng nhiệm vụ. Có lẽ nếu cậu thức dậy sớm hơn, cậu có thể chớp được một nhiệm vụ dễ hơn khi chúng được thay đổi vào ngày mai. Nhưng ý định đó cũng không phải của riêng cậu.
Xung quanh bảng nhiệm vụ, đã có vài người ngồi phịch xuống, tựa lưng vào tường, khoanh tay nhắm mắt như đang chờ đợi. Những kẻ có ánh mắt sắc lạnh, sẵn sàng tranh giành bất kỳ nhiệm vụ nào vừa xuất hiện. Ren khẽ rùng mình. Không gian chật chội mà lạnh lẽo, không một chút an toàn hay thoải mái.
Cậu cảm giác như mình đang đứng giữa bầy sói, chỉ cần cậu yếu đuối một chút thôi, chúng sẽ lập tức cắn xé cậu không thương tiếc. Cảm giác bất lực đè nặng trong lòng. Ren không thể quay về, cũng chẳng thể tiến lên phía trước.
Cậu chỉ biết đứng đó, lặng lẽ và đơn độc, giữa những con người xa lạ đang tranh giành cơ hội sống sót trong thế giới tàn khốc này. Ren quay người bước đi, đôi chân nặng trĩu như bị ghì chặt bởi sức nặng vô hình.
Cậu không thể ngủ lại ở đây. Những ánh mắt cảnh giác và sắc lạnh của những người chơi khác khiến Ren thấy lạnh sống lưng. Đi lang thang trên con đường đá cuội đã cũ, Ren chậm rãi lê bước qua những dãy nhà gỗ im lìm trong màn đêm.
Ánh đèn pha lê từ những cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt, yếu ớt soi mờ con đường phía trước. Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ luồn qua từng khe gỗ.
Ren kéo áo choàng sát vào người hơn, nhưng cái lạnh không chỉ đến từ màn đêm, mà còn từ cảm giác cô độc bao trùm lấy cậu. Lạnh... Ren đã quen với nó... Dù ở thế giới nào.