Những bước chân dồn dập vang lên giữa màn sương dày đặc. Con Little Nepenthes vẫn đuổi theo. Dù không nhanh nhẹn, nhưng nó lại lì lợm đáng sợ. Những sợi rễ quấn chặt xuống đất giúp nó giữ thăng bằng tốt, mỗi bước tiến đều chắc chắn và không dễ bị đánh bật.
Nhưng đổi lại, tốc độ di chuyển và lớp giáp tự nhiên của nó lại không quá mạnh, một điểm yếu mà Yuna có thể lợi dụng. Một tiếng vút sắc bén xé toạc không khí.
Yuna nghiêng người theo phản xạ, cảm giác sợi roi thực vật sượt qua ngay sát bên tai, mạnh đến mức làm tóc cô tung lên. Chỉ một chút nữa thôi là trúng! Tim cô thắt lại. Lần này cô đã tránh được... Nhưng cô không thể né tránh mãi.
Nhịp tim dồn dập vang lên bên tai, mỗi hơi thở của Yuna đều nặng trĩu. Cô đã chạy suốt một quãng dài, nhưng con Little Nepenthes vẫn bám theo sát nút, những bước tiến kiên trì của nó tạo ra âm thanh lạo xạo ghê rợn. Những sợi rễ bò trườn như những ngón tay mảnh khảnh cào qua mặt đất, không ngừng vươn tới.
Cô lướt mắt nhìn quanh, nhưng tầm nhìn bị giới hạn bởi màn sương dày đặc bao phủ khu rừng. Phía trước, chỉ có bóng cây mờ nhạt ẩn hiện, không có dấu hiệu nào cho thấy đường thoát. Phía sau, tiếng loạt xoạt mỗi lúc một gần. Không thể cứ chạy mãi được.
Cô biết điều đó. Nhưng phải làm gì bây giờ? Yuna cắn chặt môi, những ngón tay siết chặt lấy chuôi kiếm đến mức tê dại. Cơ thể cô bắt đầu mệt mỏi, đôi chân nặng trĩu như thể bị kéo xuống bởi một lực vô hình.
Nếu tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cô cũng sẽ trượt chân, vấp ngã, và rồi... Một tiếng vút sắc lạnh xé toạc không khí. Bản năng khiến Yuna nghiêng người né tránh, nhưng lần này, đòn tấn công của con quái vật không đơn giản như trước.
Chiếc roi thực vật bẻ ngoặt lại giữa không trung, lao tới như một con rắn sống, quấn chặt lấy bắp chân cô. ‘ch.ết tiệt!’ Cơn đau nhói lên ngay khi Yuna bị kéo giật ra sau. Cô mất thăng bằng, ngã khuỵu xuống, đầu gối va mạnh vào nền đất thô ráp. Một đoạn thanh HP lập tức sụt giảm.
Cô cố gắng chống tay xuống, nhưng lực kéo ngày càng mạnh hơn, kéo cô lết từng chút một về phía con quái vật. Nếu bị kéo lại gần hơn, mình sẽ không có cơ hội thoát! Không kịp suy nghĩ nhiều, Yuna giật mạnh thanh kiếm, vung xuống bằng tất cả sức lực. Lưỡi kiếm sáng lên ánh bạc, cắt phăng qua sợi rễ.
Một tiếng thét chói tai vang lên. Little Nepenthes co giật, thân hình méo mó quằn quại vì đau đớn. Những sợi rễ còn lại thu về, khiến cơ thể nó chao đảo. Nhân cơ hội, Yuna lăn sang một bên, nhanh chóng đứng dậy và xoay người thủ thế. Cô có thể chạy. Cô có thể quay lưng và tiếp tục trốn.
Nhưng lần này, cô không muốn. Little Nepenthes vẫn chưa gục, nhưng nó vừa bị thương. Nếu bỏ lỡ thời cơ này, cô sẽ không còn đủ sức chạy tiếp nếu nó lại đuổi theo. Vậy nên… Yuna hít sâu một hơi, ép mình ổn định nhịp thở. Đôi tay vẫn còn run rẩy, nhưng cô không cho phép bản thân do dự thêm nữa.
Mình không thể cứ mãi là gánh nặng. Lần này, cô sẽ chiến đấu. Yuna nhanh chóng lấy lại trọng tâm, ép bản thân bình tĩnh giữa nhịp thở hỗn loạn. Cô cố gắng nhớ lại những gì đã học được, cảm giác cầm kiếm, trọng lượng khi vung nhát chém, cách Ren di chuyển, né tránh và phản công.
Giữ vững tư thế. Đọc chuyển động của đối thủ. Không hoảng loạn. Nhưng cô chưa kịp điều chỉnh hơi thở, con Little Nepenthes đã chớp lấy thời cơ. Nó lao vụt lên, những chiếc lá sắc bén trên thân duỗi thẳng như lưỡi dao, phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo giữa màn sương mờ ảo.
Một cơn gió sắc lịm quét qua khi những chiếc lá vung xuống, nhắm thẳng vào cô với tốc độ đáng sợ. Yuna nghiến chặt răng, đôi mắt mở to, cơ thể phản ứng theo bản năng trước khi suy nghĩ kịp hình thành. Cô nghiêng người, lách qua trong gang tấc.
Chiếc lá sắc bén sượt qua viền áo choàng, cắt phăng một góc vải, khiến nó tung bay trong làn gió lạnh. Một giây thoáng qua, tim cô như ngừng đập, nếu chậm hơn chỉ một chút, có lẽ nhát chém đó đã cắt thẳng vào da thịt. Nhưng không có thời gian để sợ hãi.
Yuna cúi thấp người, chân bật mạnh khỏi mặt đất. Thanh đoản kiếm trên tay cô vung lên, xé gió thành một đường sắc lẻm. Lưỡi kiếm đâm thẳng vào phần thân nhầy nhụa của con quái vật.
Một tiếng rít ghê rợn vang lên khi con Little Nepenthes co giật. Một con số đỏ lừ nhảy vọt lên từ điểm trúng đòn, lơ lửng trên đầu nó như một dấu hiệu của tổn thương. Thanh HP của con quái tụt xuống một mảng. ‘Mình làm được!’ Khoảnh khắc đó, niềm phấn khích lẫn với adrenaline tràn qua Yuna.
Đây là lần đầu tiên cô gây ra một lượng sát thương thực sự lên quái vật, không phải một nhát chém vụng về, không phải một cú đánh vô nghĩa. Nhưng niềm hân hoan chỉ kéo dài một tích tắc trước khi hiện thực ập đến. Con Little Nepenthes, dù bị thương, vẫn không gục ngã.
Thay vào đó, nó quằn quại trong cơn thịnh nộ, những chiếc lá sắc bén xòe rộng như vũ khí, quét ngang theo một quỹ đạo hiểm hóc. Nó đang phản công! Yuna giật mình, vội vã thu kiếm, nhưng cơ thể cô chưa kịp hoàn toàn rút về thế thủ, và con quái đã không chừa cho cô một kẽ hở để thoát thân.
Yuna nghiến chặt răng, cảm giác nguy hiểm bủa vây khắp cơ thể. Cô cố lùi lại, nhưng đã quá muộn. Chiếc lá sắc bén của con quái vật quét ngang với tốc độ đáng sợ, xé toạc không khí thành một đường cong ch.ết chóc. ‘Mình không kịp né!’
Trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Yuna. Nếu không thể tránh, vậy thì, chặn đòn! Cô dốc toàn lực, xoay ngược lưỡi đoản kiếm ra trước, giương nó lên chắn giữa bản thân và đường chém hung tợn. KENG!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên chói tai. Lực tấn công khủng khiếp từ quái vật đè mạnh xuống cánh tay cô, khiến Yuna khuỵu chân xuống theo bản năng. Cơn tê buốt lan dọc theo cánh tay cầm kiếm, như thể từng đốt ngón tay của cô sắp nổ tung vì áp lực.
Thanh HP của cô tụt xuống một đoạn. Một vệt đỏ mờ nhòe trên cánh tay áo, một vết thương nhỏ, nhưng vẫn là tổn thương thực sự. ‘Đỡ được rồi!’ Nhưng cô chưa kịp thở phào thì đã thấy cái roi thực vật của con quái vụt tới lần nữa, lần này nhắm thẳng vào chân cô.
Yuna chỉ kịp cắn môi, dồn hết sức vào đôi chân để bật lùi về phía sau. Sợi roi đập mạnh xuống nền đất ngay sát trước mũi giày cô, tạo thành một vết nứt nhỏ trên lớp đất ẩm. Nó tấn công liên tục…!
Tim cô đập loạn nhịp khi nhìn thấy con quái vật quằn quại, chuẩn bị ra đòn tiếp theo. Một tia sợ hãi len lỏi trong lòng. Cô có thể đỡ được đòn đầu tiên, nhưng liệu có thể trụ vững trước những đòn kế tiếp không? Cô cần một cách phản công. Cần phải tìm ra nhược điểm của nó.
Cô nghiến chặt răng, ép bản thân giữ bình tĩnh. Quan sát. Tìm cơ hội. Little Nepenthes có tốc độ không nhanh, nhưng đòn đánh của nó lại dồn dập và bất ngờ. Chỉ cần cô sơ suất một giây, nó sẽ nghiền nát cô ngay lập tức. ‘Nhưng nếu mình lợi dụng được chính sự chậm chạp đó…’
Đôi mắt Yuna sáng lên. Cô siết chặt chuôi kiếm, hơi khuỵu đầu gối xuống, sẵn sàng cho một cú bứt tốc. Cô sẽ không chỉ phòng thủ nữa. Lần này, cô sẽ tấn công trước. Tốc độ bỗng tăng vọt, Yuna lao ra khỏi hàng dây leo ngọ nguậy, như một con mèo uyển chuyển, cô lao vụt tới sau lưng con quái vật. “Streak!”
Thanh đoản kiếm lóe lên ánh sáng xanh lá, một nhát cắt nhanh và chuẩn xác, vạch một đường dài sau lưng con quái vật. Một lượng sát thương kha khá hiện trên đỉnh đầu của nó. Thanh hp còn lại một nửa. Little Nepenthes giật mạnh, thân hình nhày nhụa co quắp khi đường kiếm xé toạc lớp vỏ ngoài của nó.
Một dải vụn pixel đỏ văng ra giữa không trung, tan biến ngay khi chạm đất. ‘Trúng rồi!’ Yuna cắn chặt môi, không để lãng phí cơ hội. Cô xoay người, đôi chân đạp mạnh xuống đất, tận dụng đà di chuyển để lao lên lần nữa. “Streak!”
Thanh đoản kiếm lại sáng lên, lần này cô nhắm thẳng vào phần gốc thân, nơi các rễ cây đan chéo vào nhau, giữ cho con quái vật đứng vững. ‘Nếu đánh trúng, mình có thể khiến nó mất thăng bằng!’ Lưỡi kiếm vạch ra một đường cong sắc bén. Nhưng đúng lúc đó... Vút!
Một chiếc roi thực vật vụt tới từ bên hông. ‘ch.ết tiệt! Nó còn có thể phản công nhanh như vậy sao?!’ Yuna không kịp dừng lại. Cô chỉ có hai lựa chọn: Hoặc bất chấp dính đòn để tiếp tục tấn công, hoặc hủy đòn và lùi lại để tránh bị đánh trúng. Tim cô đập thình thịch.
Mạo hiểm hay an toàn? Yuna siết chặt chuôi kiếm, mắt ánh lên vẻ quyết tâm. Mạo hiểm! Không có thời gian để do dự. Cô dồn hết sức vào đôi chân, lao thẳng lên. Sợi roi thực vật quất tới, cắt ngang không khí, nhưng thay vì tránh né, Yuna vặn người, xoay nửa thân trên để giảm bớt lực va chạm.
Cơn đau buốt lan khắp cánh tay khi roi quấn ngang bả vai cô, nhưng thanh kiếm vẫn không chệch hướng. Cô đã đến đủ gần. "Streak!" Lưỡi kiếm rực sáng. Nhát cắt sắc bén chém xuyên qua phần gốc của con quái vật, xé toạc những sợi rễ đang bám chặt trên mặt đất.
Little Nepenthes giật lên một cách dữ dội. Nó rú lên, thân thể co rút lại như một bông hoa bị vặn xoắn. Những dòng pixel đỏ vỡ ra, tán loạn trong không khí. Thanh HP của nó, tụt xuống con số 0. Một âm thanh ting! quen thuộc vang lên. [Bạn đã đánh bại Little Nepenthes lv.2]
Yuna thở dốc, toàn thân run lên vì adrenaline vẫn còn cuộn trào trong máu. Cô nhìn con quái vật đang tan biến thành từng đốm sáng, sau đó mới nhận ra... ‘Mình đã làm được.’ Cô vừa hạ được một con quái vật một mình.
Dù bàn tay vẫn còn tê dại vì phản lực của đòn đánh cuối cùng, một nụ cười nhẹ bất giác hiện lên trên môi cô. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Làn sương xung quanh vẫn dày đặc như cũ. Và cô...vẫn chưa tìm được đường ra.
Yuna cố lấy lại nhịp thở, ngước nhìn quanh quất giữa màn sương dày đặc. Cô cắn môi, hít một hơi sâu rồi cất tiếng gọi: "Ren! Nautilus!" Không có ai đáp lại. Chỉ có tiếng vọng của chính cô dội lại giữa khu rừng tĩnh lặng.
Cô siết chặt chuôi kiếm, cảm giác ớn lạnh dần lan ra từ lòng bàn tay. Lần đầu tiên từ khi chiến đấu với con quái vật, Yuna cảm thấy sợ hãi thật sự. Không có ai bên cạnh. Không có ai để dựa vào. Không biết đi đâu hay làm gì tiếp theo.
Cô cắn môi, cố ngăn cơn run rẩy trong lồng ngực. Không thể mất bình tĩnh lúc này. Ren đã nói gì trước khi bọn họ vào đây? "Nếu phải tách nhau ra, và chiến đấu một mình, vậy hãy tìm cách sống sót trước đã. Đừng hoảng loạn." Yuna hít một hơi thật sâu, siết chặt bàn tay lại.
"Không sao… Mình sẽ tìm được họ." Cô ép bản thân bước về phía trước, dấn sâu hơn vào màn sương mịt mù.