Sự Thật Sau Cửa Phòng Phẫu Thuật

Chương 9



Tôi nhanh chóng chụp lại màn hình tất cả, lưu vào một nơi an toàn trên đám mây của riêng mình. Email lạ kia... tôi dò ra. Đó là email cá nhân của Minh Vy. Tôi tìm kiếm thêm trên mạng xã hội. Facebook, Instagram... Tất cả đều đặt chế độ riêng tư rất kỹ. Nhưng những bức ảnh công khai hiếm hoi cũng đủ để tôi thấy cô ta thích khoe khoang về những món đồ đắt tiền... `Tham vọng của cô ta không chỉ dừng lại ở gã chồng khốn nạn của tôi.`

Tôi bắt đầu tạo ra các tình huống nhỏ để thăm dò và gây áp lực.

Carrot Và Tịch Dương

- Anh Nam này... em nằm đây nghĩ vu vơ. Anh có tin vào luật nhân quả không? Kiểu... mình làm điều gì đó sai trái, cuối cùng cũng phải trả giá ấy.

Hoàng Nam đang gọt trái cây cho tôi. Nghe câu đó, tay anh ta khựng lại một nhịp. Lưỡi d.a.o suýt cắt vào tay.

- Em... sao lại nghĩ linh tinh thế? Nghỉ ngơi đi.

Anh ta cười gượng, tránh nhìn vào mắt tôi. `Luật nhân quả? Hắn sợ rồi.`

Minh Vy bước vào. Tôi nhìn cô ta, mỉm cười "vô tư".

- Cô Vy này, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những người làm nghề y tá. Cần... cần rất nhiều lương tâm và trách nhiệm nhỉ? Nhất là khi chăm sóc những bệnh nhân yếu đuối.

Minh Vy đang chuẩn bị thuốc. Tay cô ta khẽ run lên. Cái kim tiêm suýt rơi xuống sàn.

- Vâng... nghề của tôi... cần vậy mà chị.

- Ừm. Tôi nghĩ... bất cứ ngành nghề nào cũng vậy. Lương tâm là quan trọng nhất. Cô không nghĩ thế sao? Nhất là... khi liên quan đến sinh mạng và niềm tin của người khác.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta. Ánh mắt tôi cố gắng giữ vẻ "yếu đuối", nhưng tôi biết bên trong nó chứa đựng điều gì. Minh Vy lảng tránh ánh mắt tôi, cúi xuống nhìn ống thuốc.

- Vâng... chị nói đúng...

Một buổi chiều, tôi đề cập với Hoàng Nam.

- Anh này, khi nào em khỏe hơn, chúng ta làm một bữa tiệc nhỏ ở nhà đi. Mời bạn bè, người thân... cả những người đã giúp đỡ em ở đây nữa. Kiểu... cảm ơn mọi người ấy mà. Đặc biệt phải cảm ơn cô y tá đã chăm sóc em chu đáo nhất chứ nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng Nam và Minh Vy đang đứng khá gần nhau. Nghe đến đây, cả hai đều giật mình. Hoàng Nam nhìn Minh Vy, Minh Vy nhìn Hoàng Nam. Một cái liếc mắt "ám hiệu" nữa, nhưng lần này lộ liễu hơn. Sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt của cả hai.

- Tiệc tùng gì vội em? Em còn yếu lắm.

Hoàng Nam nhanh chóng từ chối.

- Đúng rồi chị An Hạ. Chị cần nghỉ ngơi. Lúc khác đi ạ.

Minh Vy cũng vội vàng tiếp lời. `Ồ? Sợ bị lộ sao? Sợ diễn kịch trước mặt mọi người sao?`

Tôi cười yếu ớt.

- À... em chỉ nghĩ thế thôi. Khi nào khỏe hẳn thì tính.

Tôi cố tình bỏ quên chiếc điện thoại của mình ở chế độ ghi âm trong lúc Hoàng Nam và Minh Vy ở riêng trong phòng tôi (khi tôi giả vờ đi vệ sinh). Khi quay lại, tôi tắt ghi âm. Nghe lại... Tiếng động sột soạt, tiếng thở dài, tiếng nói nhỏ...

- Cô ấy... có nghi ngờ gì không?

- Chắc không đâu. Vẫn ngây thơ thế kia mà.

- Nhưng cái vụ tiệc tùng... Anh thấy lo lo.

- Kệ đi. Cô ấy chỉ nói vu vơ thôi. Đừng lo quá.

- Lỡ như...

- Không lỡ liếc gì hết! Im đi!

Tiếng Hoàng Nam gắt lên, rồi tiếng động gì đó như bị ném xuống. `Haha. Chúng mày đang tự cắn xé lẫn nhau rồi.`

Tôi liên lạc với cô y tá tốt bụng kia lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com