- Chị ơi, em lại làm phiền chị rồi. Em muốn hỏi một chút về ca trực đêm hôm em phẫu thuật ấy. Chị có nhớ... à mà thôi, chuyện cũ rồi.
- À, đêm đó hả? Chị nhớ... ờm... hình như có chút chuyện lặt vặt thôi. À đúng rồi, cái camera ở cuối hành lang ấy, gần phòng trực, hình như bị hỏng đúng đêm đó. Tự nhiên đang hoạt động lại ngắt bụp cái. Bên kỹ thuật bảo không hiểu sao nữa. Cũng lạ.
`Camera hỏng... đúng đêm đó... Minh Vy là người cuối cùng ở đó...` Tất cả khớp lại. Tôi đã hiểu tại sao cô ta lại nói về "camera khu đó".
Tôi cẩn thận sao lưu tất cả bằng chứng đã thu thập: tin nhắn, ảnh chụp email, hóa đơn, thông tin về camera hỏng, ghi chú giờ giấc và những câu nói lỏm được, đoạn ghi âm ngắn. Tôi gửi tất cả cho luật sư Ánh, đặt ở nhiều nơi an toàn khác nhau. `Đây là mạng sống thứ hai của tôi.`
Hoàng Nam và Minh Vy ngày càng cảnh giác hơn. Họ bắt đầu đặt những câu hỏi thăm dò.
- An Hạ, dạo này em... hơi khác nhỉ? Tươi tỉnh hơn.
Hoàng Nam nhìn tôi dò xét.
- Khác sao anh? Chắc do em sắp được về nhà nên vui thôi.
Minh Vy cũng vậy.
- Chị An Hạ có lo lắng về gì không? Cứ nói với em nhé.
- Tôi không lo gì cả. Có hai người chăm sóc tôi thế này cơ mà. Tôi rất yên tâm.
Nụ cười của tôi bây giờ đã không còn chỉ yếu ớt nữa. Nó ẩn chứa sự mỉa mai và giễu cợt mà chỉ mình tôi biết. Mỗi câu trả lời của tôi là một nhát d.a.o nhỏ đ.â.m vào màn kịch của họ.
Mạng lưới bằng chứng của An Hạ đang dần siết chặt, và Hoàng Nam cùng Minh Vy không hề hay biết mình đang đi trên sợi dây thừng mỏng manh.
7
Sự hồi phục của tôi tiến triển nhanh chóng đến ngạc nhiên, khiến ngay cả các bác sĩ cũng phải tấm tắc khen. Họ đâu biết, ý chí sống và ngọn lửa trả thù trong tôi còn mạnh mẽ hơn bất kỳ loại thuốc nào. Mỗi ngày, tôi đều cố gắng luyện tập, dồn hết sức vào việc lấy lại thể lực. `Tao không thể yếu đuối mãi được.`
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Carrot Và Tịch Dương
Cuộc gọi với Ánh, cô bạn luật sư, càng tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
- Hồ sơ ly hôn của cậu tớ đang chuẩn bị rồi. Cậu cứ yên tâm tập trung hồi phục.
Ánh nói qua điện thoại, giọng kiên quyết.
- Cảm ơn cậu, Ánh. Tớ chỉ cần... mọi thứ thật nhanh gọn. Và cậu giúp tớ bảo vệ tài sản của tớ.
- Tất nhiên rồi. Cậu đã gửi bằng chứng qua chưa?
- Tớ gửi rồi. Tất cả đều ở đó.
- Được. Tớ sẽ xem xét kỹ lưỡng. An Hạ này... cậu làm sao mà...
- Tớ sẽ kể sau. Bây giờ, tớ chỉ cần chuẩn bị cho màn... lật bài.
- Lật bài? Ý cậu là...?
- Cứ chờ đi. Họ sẽ không nghĩ được đâu.
Tôi mỉm cười lạnh nhạt. Luật pháp chỉ là một phần. Tôi muốn nhiều hơn thế.
Một buổi chiều, cô y tá tốt bụng ở ca đêm hôm trước ghé vào phòng tôi mang theo ít trái cây. Chúng tôi nói chuyện phiếm. Tôi cố tình gợi lại câu chuyện về camera hỏng đêm đó.
- Cái camera ở cuối hành lang ấy... dạo này sửa xong chưa hả em? Chị hơi tò mò về mấy cái chuyện kỹ thuật này.
- À, vẫn chưa chị ạ. Kỹ thuật họ bảo... hơi phức tạp. Mà em thấy cũng lạ, nó hỏng đúng lúc nhạy cảm thế không biết.