- Thì... đêm hôm đó, trước khi nó hỏng ấy... em thấy cô Minh Vy đứng đó một lúc khá lâu. Cứ loay hoay sao ấy. Xong rồi... camera tịt ngóm luôn. Chắc là... trùng hợp thôi nhỉ?
"Trùng hợp?" Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng tim đập thình thịch. `Không có gì là trùng hợp cả.`
- Ừ... Chắc vậy. Cảm ơn em nhé.
Cô ấy rời đi, để lại trong tôi một mảnh ghép quan trọng nữa. Minh Vy không chỉ đồng lõa, cô ta còn *tham gia* vào việc che đậy dấu vết. Bằng cách nào đó, cô ta đã làm hỏng camera.
Đêm đó, khi Hoàng Nam về nhà và nghĩ tôi đang ngủ say, tôi lén lút dùng điện thoại của mình. Dựa vào những gì tìm được ở 5 và 6, tôi cố gắng truy cập sâu hơn vào các tài khoản lưu trữ đám mây cũ của hắn. Google Drive... Dropbox... iCloud...
Cuối cùng, một tài khoản iCloud cũ hắn đã quên đăng xuất trên một thiết bị cũ đã cho tôi cánh cửa.
Và bên trong... Địa ngục.
Carrot Và Tịch Dương
Không chỉ có tin nhắn, email từ trước khi tôi nhập viện. Còn có hình ảnh. Video ngắn. Chụp tại nhiều địa điểm khác nhau. Quán cà phê. Khách sạn. Và... một căn phòng giống như phòng trực hoặc phòng y tế vắng người nào đó...
Trong đó có hình ảnh Hoàng Nam và Minh Vy, tình tứ, thân mật... Không thể nhầm lẫn được. Có những đoạn hội thoại dài hơn, chi tiết hơn, nói về kế hoạch gặp gỡ, về việc tôi "ốm yếu", về tương lai "của chúng ta".
Tôi run rẩy. Cơn tức giận dâng lên thiêu đốt tất cả. Ghê tởm. Bẩn thỉu. Ngay khi tôi đang nằm thoi thóp. Ngay trong cái bệnh viện này. Chúng nó...
Một đoạn hội thoại làm tôi lạnh sống lưng:
"Cô ấy chắc không nghi ngờ gì chứ?"
"Yên tâm. Thuốc mê vẫn còn tác dụng."
"Nhỡ lúc phẫu thuật có chuyện gì..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Kệ đi. Chuyện của cô ấy. Mình không cần quan tâm."
"Chuyện của cô ấy"? Sinh mạng của tôi, đối với chúng nó chỉ là "chuyện của cô ấy" ư?
Tay tôi siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch. Nước mắt không rơi. Chỉ có lửa hận cháy trong đáy mắt.
Tôi lục lọi thêm. Sao kê ngân hàng. Một khoản chuyển tiền lớn. Từ tài khoản Hoàng Nam sang tài khoản Minh Vy. Khoảng 50 triệu đồng. Ghi chú... không có ghi chú. Chỉ là ngày tháng. Chính xác là ngày thứ hai sau ca phẫu thuật của tôi. `Tiền bịt miệng? Hay là 'quà' cho đêm đó?`
Bằng chứng đã quá rõ ràng. Không thể chối cãi. Tin nhắn. Hình ảnh. Video. Sao kê tài chính. Lời khai của y tá về camera hỏng. Hành động lén lút của chúng. Thái độ dối trá.
Bộ hồ sơ "Sự Thật" trong tay tôi đã đủ sức hủy hoại danh tiếng, sự nghiệp, thậm chí là cuộc đời của cả hai kẻ đó.
Tôi cố tình để lại một "manh mối giả" nho nhỏ. Một tờ giấy ghi lại vài dòng số điện thoại và thời gian vu vơ, kèm theo một chữ "Vy" viết tắt. Tôi đặt nó trên bàn cạnh giường khi Hoàng Nam có mặt.
Anh ta nhìn thấy tờ giấy khi mang nước vào cho tôi. Ánh mắt anh ta thoáng vẻ dò xét.
- Giấy gì đây em?
- À... em ghi bậy thôi. Nghĩ vu vơ ấy mà.
Tôi đáp, giọng yếu ớt. Hoàng Nam cầm tờ giấy lên, nhìn kỹ. Chữ Vy làm anh ta khựng lại. Anh ta nhét tờ giấy vào túi quần, vẻ mặt bồn chồn.
"Hắn sợ rồi."
Sự sợ hãi của họ càng làm tôi thích thú. Càng làm tôi tin vào kế hoạch của mình.
Hoàng Nam và Minh Vy bắt đầu bớt cẩn trọng hơn. Họ thấy tôi vẫn nằm đó, vẫn cần sự chăm sóc, vẫn "yếu như sên". Sự khinh thường và chủ quan hiện rõ trong ánh mắt họ.