Một lần, Minh Vy ghé qua ngoài giờ làm. Cô ta nói chuyện với Hoàng Nam ở cửa phòng, tưởng tôi đang ngủ.
- Sao anh cứ lo lắng thế? Em đã làm mọi thứ rồi mà. Chuyện camera không ai biết đâu. Với lại... cô ấy yếu lắm, làm sao mà điều tra được gì?
- Anh chỉ... thấy không yên tâm. An Hạ... cô ấy không đơn giản đâu.
- Anh nghĩ nhiều rồi. Yếu như sên ấy mà.
Giọng cô ta đầy vẻ miệt thị. `Yếu như sên ư?` Nụ cười ẩn trong lòng tôi càng thêm sâu đậm. `Các người nhầm to rồi.`
Tôi nằm đó, cảm nhận sự tức giận, sự ghê tởm, và cả sự hả hê lạnh lẽo. Tôi đã có tất cả. Bằng chứng. Kế hoạch. Và sự kiên nhẫn.
Kế hoạch cuối cùng dần hình thành rõ nét trong đầu tôi. Thời gian. Địa điểm. Những ai sẽ có mặt. Cách tôi sẽ lột trần bộ mặt của họ. Nó sẽ không phải là một cuộc cãi vã ồn ào. Nó sẽ là một bản án. Lạnh lùng. Chính xác.
Bộ hồ sơ "Sự Thật" trong tay An Hạ ngày càng dày lên, chỉ còn chờ ngày nó được công khai trước ánh sáng.
8
Hít sâu bầu không khí bên ngoài bệnh viện, tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c căng lên. Không phải vì đau, mà là cảm giác được giải thoát khỏi cái nơi ngột ngạt ấy. Cánh cửa bệnh viện đóng lại sau lưng, nhưng cánh cửa địa ngục dường như vừa hé mở trước mắt tôi.
Hoàng Nam dìu tôi ra xe, vẻ mặt rạng rỡ, hệt như một người chồng hạnh phúc đón vợ về nhà sau ca phẫu thuật thành công.
- Về nhà thôi em. Anh đã chuẩn bị hết rồi.
Giọng anh ta đầy vẻ vui mừng giả tạo. Tôi nhìn nụ cười đó, cảm giác ghê tởm cuộn lên trong dạ dày. Tôi cố gắng không để cơ thể mình khẽ rùng mình khi anh ta chạm vào. Cái chạm tay đó... bẩn thỉu.
Ngồi trong xe, nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính, tôi cảm thấy xa lạ một cách kỳ lạ. Căn nhà mà tôi sắp về, từng là tổ ấm, giờ chỉ là chiến trường mà tôi phải đối mặt với kẻ thù mỗi ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Về đến nhà, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Bát cháo, thuốc men... Hoàng Nam chăm sóc tôi "tận tình". Tôi nằm trên giường, nhìn anh ta đi lại trong phòng, lòng lạnh như băng.
Một vài ngày sau khi tôi về nhà, tiếng cửa vang lên. Hoàng Nam ra mở cửa. Tôi nghe thấy giọng Minh Vy.
- Anh Hoàng Nam, em đến thăm chị An Hạ ạ.
Cô ta bước vào, vẫn bộ đồng phục y tá, trên tay cầm một giỏ trái cây. Gương mặt hiền lành, dịu dàng.
- Chị An Hạ, chị thấy sao rồi? Về nhà thoải mái hơn không ạ?
Cô ta đến ngồi bên giường tôi, vẻ mặt "quan tâm" hết mực. Tôi nhìn cô ta. Cái vẻ thánh thiện giả tạo đó khiến tôi muốn nôn.
- Cảm ơn cô Vy. Tôi khỏe hơn nhiều rồi.
Tôi cố gắng mỉm cười yếu ớt. Quan sát. Quan sát cả hai người họ.
Khi Minh Vy và Hoàng Nam nói chuyện riêng ở góc phòng, nghĩ tôi không nghe thấy, họ trao đổi ánh mắt nhanh hơn, cử chỉ thân mật hơn một chút so với trong bệnh viện. Có lẽ họ chủ quan vì nghĩ đây là nhà mình, an toàn hơn.
Minh Vy đứng dậy.
- Em xin phép chị, em còn có ca trực. Chúc chị mau khỏe.
Cô ta mỉm cười, cúi chào. Khi cô ta quay lưng đi, tôi thấy Hoàng Nam đưa tay ra sau lưng, khẽ chạm vào tay cô ta trong tích tắc. Một cái chạm lén lút. Như thể... họ vẫn chưa đủ "đêm qua" ở bệnh viện.