Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 170: Chương 170: Người Vợ Thứ Tư (2)



Tỉnh dậy sau một buổi tối mặn nồng, Opf mở đôi mắt mình ra nhìn xung quanh, vẫn là trần nhà quen thuộc, cô quay đầu qua bên trái, một thân ảnh rất quen thuộc nằm đó.

Mái tóc ấy, cái mũi, đôi môi, cái cằm,...Càng nhìn Opf càng đỏ mặt, đặc biệt là khi nhớ lại vào đêm hôm qua hai người ‘chiến đấu’ kịch liệt như thế nào, cô kéo cái chăn che nửa mặt ngại ngùng.

Đôi mắt cứ để đó nhìn Ain ngủ, bề ngoài cô hay chọc Ain nhưng thực sự khi ‘lâm trận’ Opf thật sự rất yếu ớt, cô chịu không nổi sức mạnh của Ain mang cho.

Cô còn biết Duyên là người rất dễ đỏ mặt khi Ain nói ngọt, Eny là người có sức chiến đấu dai dẳng nhất khiến Ain ‘ăn’ không tiêu, còn Rin thì thích bị đánh khi ‘chiến đấu’.

Nhưng cả ba người đều có thể thỏa mãn Ain, còn Opf thì rất khó vì vậy mà cô rất vui khi hôm qua cô đã đủ sức để giúp Ain mỉm cười, cô rất muốn Ain vui vẻ mỗi ngày, vì mỗi đêm Ain đều phải thức khuya làm việc nên sức khỏe của hắn càng yếu đi.

Mải mê với những suy nghĩ riêng mình, Opf không nhận ra Ain đã tỉnh giấc, hắn đang ngắm nhìn cô, nhìn cô vợ cứ mỉm cười sau tấm chăn, hắn biết cô vui vì ánh mắt đã nói lên hết.

Opf muốn tiếp tục ngắm Ain, bỗng cô thấy Ain đã tỉnh thậm chí còn mỉm cười nhìn mình nữa, cô đỏ mặt, cô kéo tấm chăn lên qua đầu, Opf co người lại như muốn phòng thủ.

Bỗng Ain vươn tay, hắn kéo ‘con nhím’ đang phòng thủ về phía mình, hắn hít nhẹ vài hơi ở sau gáy của Opf, điều này khiến cho Opf giật mình mà phát ra tiếng “Ưhm”.

Việc này chẳng khác nào trêu chọc Ain lúc này, hắn bạo gan mà đưa tay lên phía trên một chút, hắn muốn trêu chọc bạch thố một chút, nhưng khổ là Opf vốn điền đồn rất to lớn nay còn có sự mềm mại thoải mái nữa khiến Ain không thể rời tay.

Tiếng rên rỉ từ Opf nhanh chóng được phát ra, Ain càng mạnh bạo, hắn bắt đầu đỏ mắt rồi, tiếng thở dốc của Ain đã nói lên điều hắn nghĩ, Opf nhận ra nhưng cô không thể cản hắn.

Hoặc là không muốn cản, thậm chí trong ánh mắt ướt át của Opf còn có một chút mong chờ, kết quả thì quá rõ, Ain hóa thành con trong con người.

Một tiếng sau.

Ain mệt mỏi mà đi xuống bếp nấu ăn, vì Opf ngủ mất rồi, hắn ưỡn lưng ra đầy ể oải rồi đi vào nhà tắm vệ sinh trước.

Sau khi tắm xong, Ain đi vào bếp nấu cơm và làm vài món đơn giản như trứng chiên, rau cải luộc, thịt nướng. Vì Opf vắt kiệt sức của hắn, lúc này Ain cần bổ sung lại calo trước.

Chừng 30 phút sau, Ain đã giải quyết bữa sáng, hắn quay về phỏng ngủ xem Opf như thế nào, thấy cô nàng vẫn còn ngủ, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.

Ain đi lại bàn làm việc, nhìn xấp giấy mà hắn cười khổ. Hôm qua vì mãi chăm lo cho Opf nên hắn không làm việc, thành ra hôm nay dồn lại một chỗ khiến hắn sắp tới nơi vì mệt mỏi.

Ain bắt đầu cấp tốc làm việc: đọc – duyệt hoặc không – đọc – duyệt hoặc không. Cứ như vậy mà hắn làm xong số báo cáo của buổi trưa ngày hôm qua. Còn buổi chiều nữa là xong, nhưng lưng hắn thì sắp rụng tới nơi rồi.

Ngó ra bên ngoài, Ain thấy mặt trời đang ở trên đỉnh. Hắn ngáp một hơi dài rồi đi xuống bếp lấy ít thức ăn cho đám sói con. Mấy con sói cha chẳng biết đi đâu, bỏ lại một bầy con nheo nhóc cùng mấy con sói mẹ.

Mà đâu phải chỉ có một bầy của nhà Ichi, mà là toàn bộ mấy gia đình có sói con! Nhìn đám sói lúc nhúc dưới chân, Ain mếu máo. Gần trăm cái miệng đang chờ hắn cho ăn.

Vừa đặt thau cơm xuống thì đã có gần chục con sói con lao vào tranh giành. Ain vội rút tay lại – hắn không muốn bị cắn trúng đâu, lỡ chẳng may bị dại thì khổ cả nhà.

Chỉ mới cho sói con ăn thôi mà cũng ngốn của Ain gần nửa tiếng. Còn đám sói mẹ thì hắn lười quản – bọn nó có què chân đâu mà cứ đợi hắn cho ăn? Nhưng muốn chúng chịu đi săn thì Ain phải ngồi canh và chơi với đám sói con.

Vậy là Ain lại phải chạy đi cho bầy sói con đuổi theo. Giỡn đã đời, hắn ngồi vào chòi gần bờ đê nghỉ ngơi. Giờ này cũng khá nóng nên bọn sói con cũng tự tìm chỗ mát mà ngủ.

Hắn nhìn lên hướng đám sói mẹ đi – chúng đang lên ngọn núi sau nhà, làm Ain không khỏi lo âu. Ở đâu trong bộ lạc có khí hậu rõ bốn mùa nhất thì chính là ngọn núi này. Động thực vật trên đó thì vô số kể.

Chỉ cần tộc nhân Ain chịu khó đi tìm thì kiểu gì cũng phát hiện ra một loài mới, nhưng việc chúng có sinh sống được ở vùng dưới đây hay không lại là chuyện khác. Một số loại cây được tìm thấy khiến Ain tiếc hùi hụi.

Như cây đậu Hà Lan, cà chua, ba loại đậu – đen, trắng, nành – rồi ớt hiểm,...đều không sinh sống được ở vùng thấp. Chúng chỉ sinh trưởng tốt ở trên núi, mà ngặt nỗi là mọc hoang quá nhiều.

Thu hoạch thì dễ, nhưng lại không thể canh tác ổn định. Ain từng muốn cho tộc nhân làm ruộng trên núi, nhưng lão Quy không cho. Mà lý do thì lão cũng không nói, làm Ain đành chịu.

Còn động vật trên đó thì vô hạn. Nhưng bắt được mới được công nhận tài giỏi – thậm chí cả Ry, người được xem là thợ săn tài ba, còn chưa lần nào săn được một con thỏ trên ngọn núi này.

Ain nhớ lại khoảng thời gian lúc mới đến vùng đất này, đám nhóc từng lên núi vài lần để săn thử. Khi đó, đường đi không dễ – cây cối um tùm, rừng dưới núi thì ẩm ướt khiến cả đám chẳng dám mạo hiểm lâu.

Mà đi săn thì không bắt được con nào, thành ra tụi nhỏ bỏ qua bãi săn "khó ăn" này. Đến khi bộ lạc được thành lập, cũng từng thử đi lại, nhưng kết quả vẫn như năm xưa.

Mãi về sau Ain mới nhận ra: chỉ có mấy con sói hoặc Kins mới có thể săn trên núi này. Điều đó khiến hắn càng mơ hồ hơn về lý do lão Quy chọn nơi đây để cư ngụ.

Thậm chí Ain bắt đầu nghi ngờ rằng có một bí mật nào đó đủ lớn khiến lão không thể tiết lộ. Nhưng đó là vì hắn còn yếu – đến khi hắn đủ mạnh rồi, thì mọi chuyện sẽ khác.

Ain lắc đầu, hắn đi nhẹ nhàng vào trong nhà tránh đám sói con tỉnh giấc bu theo hắn, lúc đó thì phiền lắm, đi vào nhà thì Ain thấy Opf đang khoác áo ngủ, cô đang ngồi ăn sáng.

Khổ cho Ain phải nuốt nước bọt liên tục, vì cô nàng mải ăn mà không chú ý tới những nơi bị lộ ra, Ain thề này là người ta ép hắn a, Ain không hiểu vì sao dính tới Opf lại dễ gây nghiện như vậy.

“Bốp.”

Tự táng cho mình tỉnh, Ain đau đớn mà đi về chỗ bàn làm việc, còn Opf nghe động cũng ngước lên nhìn, thấy chồng tự đánh mình rồi đi về bàn làm việc khiến cô khó hiểu.

Opf lại cúi đầu ăn tiếp, cả đêm hôm qua và sáng nay quần thảo kịch liệt làm cô đói bụng lắm rồi, số thức ăn mà Ain chuẩn bị có chút ít, cô phải mất thêm ít thời gian nấu thêm.

Giải quyết xong cái bụng thì Opf thấy Ain đang ngã người ra sau ghế, nhìn nét mặt có vẻ hắn đang rất mệt, Opf đi ra phía sau Ain rồi dùng đôi tay mềm mại bóp lấy đôi vai vững chãi kia.

Ain cảm thấy vai mình bị ai đó đụng thì giật mình. Khi nhận ra người đang bóp vai là Opf thì hắn lại chuyển sang hưởng thụ. Sau vài phút, Ain kéo cô nàng lên, đặt ngồi vào lòng mình.

Bị kéo bất ngờ nhưng Opf không phản kháng, để rồi cô nhận ra mình đã ngồi trọn trong lòng của Ain từ bao giờ. Khuôn mặt cô ửng hồng, phụng phịu lí nhí:

“Làm cái gì thế?”

Ain chỉ cười “khà khà” rồi xoa đầu cô. Sau đó, hắn cứ để mọi thứ như vậy: một tay ôm Opf, một tay cầm báo cáo đọc. Lâu lâu, hắn hỏi cô nàng vài câu: vấn đề đó nên xử lý thế nào, nghĩ sao về hướng giải quyết,…

Hai người cứ thế xử lý từng tờ báo cáo cho đến khi gặp báo cáo từ nhóm nuôi thú. Khi đọc tới đây, Ain đưa cho Opf đọc cho hắn nghe. Dù có phần ngại ngùng, nhưng dưới “sức ép từ thằng em” của Ain, Opf đành phải đọc – không có chuyện trốn thoát.

“Có bốn loài vật mới trong nhiệm vụ đi tìm đá núi lửa:

Một giống thỏ: có ngoại hình to lớn, tính cách hiền lành, ăn uống dễ chịu. Số lượng: 10 cặp thỏ trưởng thành, 1 con cái lẻ, 6 con non.

Khả năng sinh sống: Tốt

Một loài khá giống vịt: tiếng kêu lớn, tính háu chiến, ngoại hình lớn hơn vịt thường, cổ và mỏ dài hơn. Số lượng: 33 con trưởng thành, 16 con non.

Khả năng sinh sống: Tốt

Một giống dê: số lượng 17 con trưởng thành.

Khả năng sinh sống: Khá tốt

Một loài mới giống dê: to lớn hơn, lông dày, con đực có sừng. Số lượng: 10 con trưởng thành, 3 con non.

Khả năng sinh sống: Kém



Các đặc điểm khác sẽ được tìm hiểu thêm theo thời gian.”

Ain nghe xong cũng im lặng. Chỉ cần nghe tới số lượng thôi là hắn đã đau đầu rồi. Mỗi loài đều quá ít. Nhưng Ain không trách nhóm Ry – hắn hiểu rõ giới hạn của đoàn đi tìm đá núi lửa.



Thuật ngữ “50/500” luôn vang lên trong đầu Ain mỗi khi nhắc tới động vật. Ban đầu, hắn chẳng mấy quan tâm – chỉ nghĩ đơn giản rằng có thêm loài vật là tăng sự đa dạng nguồn thịt cho bộ lạc, vậy là đủ.

Nhưng càng làm tộc trưởng, Ain càng nhận ra sự ngu ngốc của mình. Cứ tưởng có vẻ hay ho, nhưng thực tế thì không phải vậy.

Chẳng hạn như bầy heo rừng – vốn ban đầu hắn lười quản, để chúng tự sinh tồn. Nhưng hắn không chú ý đến việc duy trì nòi giống. Nếu một ngày chúng tuyệt chủng thì thịt đâu mà ăn nữa?

May mắn thay, heo chúa cũng thông minh. Chúng dường như nhận ra nguy cơ và tỏa ra khắp vùng quanh bộ lạc, chủ động tìm các bầy heo rừng nhỏ hơn để xâm lấn, chiếm địa bàn.

Nhờ vậy, số lượng bầy heo tăng nhanh. Sự đa dạng về gen cũng tăng theo. Lâu lâu, có những thành viên đi săn còn bắt thêm vài con heo non mang về để làm giống.

Vậy là sau 5 năm sinh sống, số lượng heo rừng đã “khủng bố” thật sự. Chúng nhiều đến nỗi nhóm nuôi thú – dù có nhiệm vụ đánh dấu và đếm – cũng không thể thống kê hết.

Con số cuối cùng mà họ đếm được là 1.095 con – và đó là từ nửa năm trước. Còn bây giờ? Không ai biết đã tăng lên bao nhiêu.

Bầy heo đã tự động phân chia địa bàn sống quanh bộ lạc, tập trung nhiều nhất là ở khu rừng phía Nam. Ain quy hoạch bầy heo trở thành phòng tuyến đầu tiên của bộ lạc.

Vì thế mà mối gắn bó giữa các tộc nhân và bầy heo vô cùng tốt. Nếu không có sự tin tưởng và điều phối hợp lý, Ain không chắc mình có thể kiểm soát được chúng.

Từ đó, số lượng kỵ binh heo rừng cùng các loài thú tiềm năng cho kỵ binh khác cũng tăng đều sau mỗi năm.

Tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com