Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 171: Chương 171: Người Vợ Thứ Tư (End)



Ain nhìn Opf rồi hỏi:

“Vậy em định làm gì với báo cáo này?”

Opf quay mặt lại nhìn Ain. Cô định nói gì đó nhưng bỗng im lặng hồi lâu. Một lúc sau, Opf lắc đầu, đáp nhỏ:

“Em không biết.”

Ain xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Em nghĩ sao nếu một loài có số lượng thành viên quá thấp?”

Opf chần chừ suy nghĩ, nhưng rồi lại lắc đầu. Ain chỉ mỉm cười, rút từ hộc tủ ra một tờ giấy, đặt lên bàn. Opf nhìn vào tờ giấy với những hình thù lạ lẫm, chi chít những dấu gạch dài như mạng lưới.

Ain lúc này mới tựa đầu vào vai Opf, tay chỉ vào chỗ cao nhất trên tờ giấy rồi nói:

“Nào, ví dụ đây là anh và em. Còn đây là con của mình. Sau này khi con lớn, nó sẽ lấy ai để sinh con?”

Opf lắc đầu không biết. Ain tiếp tục:

“Giả sử chúng ta có thêm một cặp tộc nhân nữa. Con của chúng ta và con của họ có thể cưới nhau. Nhưng đến đời con của chúng thì sao?”

Opf vẫn lắc đầu, chăm chú nghe nhưng trong đầu như có một làn sương mù, cần ai đó dọn sạch giúp cô.

Ain không vội. Hắn từ tốn giảng giải:

“Từ những gì anh nói, ta có thể thấy nếu bộ lạc có quá ít người, thì con cháu sẽ không có đủ lựa chọn để sinh con mà không bị trùng huyết. Mỗi người trong chúng ta đều mang một dòng máu khác nhau, và nhiệm vụ của chúng ta là lan truyền nó rộng hơn qua nhiều thế hệ.”

Hắn nhìn cô:

“Opf, em có bao giờ tự hỏi nếu con của em và ba người kia cưới nhau, chúng sẽ ra sao? Chúng có thể sinh ra những đứa trẻ mang nhiều dị tật. Jin và Tqa là ví dụ rõ nhất – anh gọi đó là cận huyết.”

“Vì sao hai đứa đó lại vậy? Là bởi chúng có chung một dòng máu gốc. Em nhìn đây–” Ain lại chỉ vào tờ giấy. “Nếu đây là con của anh và em, nó mang hai dòng máu: anh và em. Còn đây là con của anh và Rin. Giả sử hai đứa này lấy nhau rồi sinh con, chẳng phải đứa nhỏ lại mang dòng máu của anh thêm một lần nữa sao?”

“Nó không sai về mặt luật lệ, nhưng là trái với tự nhiên. Và kết quả của việc trái tự nhiên, là lời nguyền. Như Jin và Tqa.”

Opf cúi đầu nhìn tờ giấy. Một vài tia sáng đã lóe lên trong đầu cô, nhưng vẫn chưa đủ. Cô liếc Ain như muốn hắn nói tiếp.

Ain mỉm cười rồi hỏi:

“Em nghĩ các loài vật thì sao? Chúng có cần sự đa dạng như con người không? Khi số lượng quá ít, sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng?”

Rồi hắn im lặng. Ain đã nói hết những gì cần nói. Giờ là lúc Opf tự đi nốt quãng đường còn lại, chỉ một bước nữa thôi…

Opf nhìn lại tất cả những gì Ain đã và đang làm cho bộ lạc. Cô không hiểu quá sâu, nên đành lần ngược lại từng chuyện để tự đúc kết.

Tại sao Ain thành lập phòng Dân số?

Cô từng nghĩ đơn giản: để kiểm kê số tộc nhân. Nhưng không – Ain muốn nó đi xa hơn.

Từ những con số, hắn tìm ra cách tránh cận huyết, bảo vệ tương lai của bộ lạc. Hắn biết mình không thể đi nhanh, nên đã chế ra chiếc "xe kéo" là phòng Dân số, để hỗ trợ bước chân ngắn của mình.

Mỗi tộc nhân không chỉ khai báo thông tin cơ bản, mà còn phải xác nhận rõ mối quan hệ huyết thống. Từ đó, những mối quan hệ đỏ – tức những liên kết nguy cơ cận huyết – được đánh dấu.

Mỗi khi một cặp “đỏ” muốn cưới nhau, Ain là người cuối cùng phê duyệt. Nhưng thay vì cấm đoán, hắn lại đồng ý – vì hắn muốn thử nghiệm, muốn có dữ liệu. Một phép thử điên rồ.

Kết quả là Jin, Tqa – và không ít đứa trẻ khác ra đời từ những cuộc kết hôn đỏ. Sau 5 năm, Ain đã có đủ minh chứng để bắt đầu nói với Opf. Hắn chọn Opf, đơn giản vì…đang tiện.



Mất hơn nửa tiếng, Opf ôm chầm lấy Ain. Hắn hơi bất ngờ nhưng cũng dang tay ôm cô, nhẹ nhàng xoa lưng và hỏi:

“Sao rồi?”

Opf không nói gì, chỉ im lặng. Ain cũng không ép. Cả hai cứ lặng lẽ ôm nhau như thế.

Thêm mười phút sau, Opf mới buông tay. Cô ngước nhìn Ain, rồi bất ngờ đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng cháy. Ain ú ớ vài câu, nhưng rồi cũng để mặc…cho người ta cưỡng hôn.



Sau ngày hôm đó.

Opf trở lại với nhóm nuôi thú. Cô bắt đầu truyền giảng những kiến thức mới cho các thành viên, không chỉ bằng lời nói mà còn mang theo một quyển sách.

Đây là quyển sách mà Ain đã dày công viết và minh họa suốt nhiều năm – về các loài vật mà hắn từng biết.

Tuy nhiên, không phải loài nào cũng có đầy đủ thông tin. Có rất nhiều chỗ trống, Ain cố tình để vậy – hắn muốn bọn họ tự thân tìm hiểu, tự tay ghi chép thêm vào đó.

Hắn biết rõ lúc nào cần giúp đỡ, lúc nào chỉ nên gợi ý. Làm thay hết thì người thiệt cuối cùng là chính mình.

Thực ra, Ain đã giao cho Opf hai quyển sách.

Một quyển về thế giới động vật. Quyển còn lại viết về mối quan hệ giữa con người: từ vấn đề cận huyết, lương thực, bệnh tật, văn hóa,...

Quyển sách thứ hai này chỉ mới đề cập tới các khái niệm cơ bản. Muốn hiểu sâu thì các tộc nhân phải mất cả ngàn năm đúc kết mới mong chạm đến bản chất cuối cùng của những điều Ain muốn nói.

Những thứ ấy chỉ là bề nổi, chỉ có những kẻ "máu mặt" mới được Ain cho tiếp cận đôi chút với phần “da lông” mà hắn đã nhắc đến.

Mảng thực vật thì từ lâu Ain đã giao lại cho nhóm trồng trọt. Còn họ có muốn liên kết sâu hơn với nhóm nuôi thú hay không – điều đó tùy vào họ.

Quyển sách đầu tiên được Opf chuyển lại cho Dio để nó thông báo rộng rãi cho mọi người.

Opf cảm thấy bản thân không đủ sức để truyền đạt hết nội dung, còn Ain thì chẳng ý kiến gì – vì bản thân quyển sách ấy vẫn còn dang dở.

Tộc nhân tiếp thu hay không cũng không còn quan trọng, Ain đã tiến gần tới bước cuối cùng của mục tiêu gần nhất.

Một tuần sau.

Buổi tối. Khi cả bộ lạc chìm trong giấc ngủ.

Ở giữa hồ nước, một bóng người lơ lửng ngay trên mặt nước. Người đó đang ngồi thiền: hai mắt nhắm chặt, hai chân bắt chéo, bàn tay chắp lại trước ngực.

Mặt trăng tròn tỏa sáng, ánh trăng rải khắp bộ lạc. Nhưng không ai thấy người kia. Lính canh vẫn đi tuần, lâu lâu lại ngáp một cái. Có người còn mệt đến độ gật gù ngủ gục.

Và rồi – khi mặt trăng lên đến đỉnh trời…

Người kia mở mắt.

Một luồng khí vô hình bất ngờ bùng nổ, lan ra khắp bộ lạc. Những ai dính phải đều rơi vào trạng thái mê man.

Luồng khí đó không có dấu hiệu dừng lại.

Nó tỏa đi, lan rộng, mỗi nơi đi qua đều để lại một luồng sáng nhỏ lóe lên rồi vụt tắt. Nó đi mãi, đi mãi.

Sau khi mở mắt hồi lâu, người kia thở dài...rồi biến mất, như cách mà người ấy xuất hiện.



Ở một nơi khác.

Một người đang nằm trong một căn nhà. Bất ngờ bật dậy, lẩm bẩm:

“Thành công...?”

Rồi lại nằm xuống, ngủ tiếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Tại một chỗ khác nữa.

“Zua, anh bao giờ mới xin tộc trưởng được v…ậ…y…”

Người con gái chưa kịp nói hết câu thì cũng gục xuống bên cạnh Zua – lúc này đang nằm xã lai dưới đất, cả hai đều trong trạng thái khỏa thân.

Hẳn họ là người tình của nhau. Hoặc...có thể do một lý do nào khác mà họ thành ra như thế.

(chắc vậy…)



Còn Ry…

Ry đang nằm trên mái nhà, nhìn lên bầu trời đêm đẹp đến ngẩn ngơ. Nó định sẽ nằm trong nhà, nhưng thấy bức rứt khó chịu nên leo lên mái. Ở đây, nó cảm nhận được một tầm nhìn khác biệt – rộng hơn, thoáng hơn, và có cái gì đó…sâu lắng.

Ry bỗng cảm thấy buồn ngủ. Nhưng nó biết chắc bản thân vẫn tỉnh táo. Cảm giác kỳ lạ: buồn ngủ mà không thể phản kháng.

Đôi mắt nó dần sụp xuống…Ry muốn chống cự nhưng bất lực.

Và rồi, nó ngủ thiếp đi ngay trên mái nhà.



Một không gian nào đó.

“Ồ đứa nhỏ đã tiến hành một bước dài rồi kìa.”

Một người phụ nữ mừng rỡ chỉ tay một quả đất đang xoay tròn trước mặt, người kế bên không phản ứng gì mà nhìn sang một quả đất khác rồi nói:

“Quá chậm, nhưng vẫn tốt hơn là không làm, aiz sao làm cách biệt một trời một vực vậy?”

“Ha ha, lần này em thắng rồi nhé, chúng ta có hy vọng rồi.”

Người phụ nữ kia cười tươi mừng rỡ, người đàn ông lại im lặng, lúc này một nhân vật khác đi tới, người kia nhìn cả hai người trước mặt rồi nói:

“Hai ngươi vẫn chưa từ bỏ à?”

“Chào Thần Quy.”

Hai người họ nghe tiếng nói liền quay lại, thấy bóng dáng kia vội cúi người chào, Thần Quy chỉ phất tay, lão đi lại chỗ hai người đứng nhìn những quả đất xoay tròn kia.

Rồi Thần Quy chỉ vào một quả đất ngạc nhiên nhìn người phụ nữ hỏi:

“Sao mà thiên mệnh tên này lại được ở đây? Ngươi, ài, Âu Cơ, ngươi hiểu việc này gần như không thể mà.”

Thì ra người phụ nữ là mẹ Âu Cơ, mẹ nghe Thần Quy trách móc liền thở dài nói:

“Con biết mà nhưng ngài xem trong những người ở đây, nó là người khác biệt, hiệu quả cũng khác, thành công cũng khó dự đoán hơn. Tốt thì chúng ta được nhờ, không thì cũng không sao, đây cũng đâu phải lần đầu con thử.”

Thần Quy nheo mắt nhìn Âu Cơ rồi nói:

“Ta biết các ngươi đã thử nhiều đứa trẻ khác nhau trong suốt lịch sử nhưng đứa trẻ này thì không được, số phận nó đã vốn không thuộc về nơi đó.”

Âu Cơ nhìn Thần Quy, khuôn mặt cô đầy sự khó khăn, lúc này người đàn ông kế bên mới cúi đầu nói với Thần Quy:

“Tụi con biết việc này không nên làm nhưng hiện tại thời gian gấp gáp, tụi con đành chọn ai được thì chọn, mong Thần Quy bỏ qua lần này.”

Thần Quy nhìn người đàn ông rồi thở dài:

“Được rồi, hai vợ chồng ngươi muốn làm gì thì làm, cái thân già này không còn đủ sức cản các ngươi nữa.”

Nói xong, Thần Quy quay thân thể đi về, hai người kia cứ nhìn theo bóng lưng của Thần Quy đầy sự âu lo, Âu Cơ nhìn vào bóng dáng của một người hiện ra trong một quả đất rồi lại nhìn hướng của Thần Quy.



Tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com