Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 169: Chương 169: Người Vợ Thứ Tư (1)



Ain lấy từ trong tủ lạnh đất những món quen thuộc như trứng, rau, thịt tươi,...Ain dự định nấu mấy món dễ làm, hắn không giỏi nấu ăn lắm.

Đầu tiên, Ain lấy cái nồi sắt ra, bỏ gạo vào, vô nước 2 lần rồi đổ nước thừa, chỉ chừa lại lượng nước cao hơn phần gạo một lóng tay rồi đặt lên bếp nhóm lửa.

Ain lại qua bếp kế bên đặt chảo được làm bằng đá hoa cương lên, loại vật liệu này sau thời gian nghiên cứu đã được sử dụng rộng rãi trong bộ lạc do chúng khá đa năng.

Đợi chảo nóng, Ain đổ dầu thực vật vào, đập dập một ít tép tỏi, tiếng “xèo xèo” vang lên kèm theo mùi thơm quen thuộc, Ain đập một quả trứng gà vào.

Đợi vài giây, Ain lại đập thêm một quả trứng, hắn dùng xẻng nấu ăn bằng gỗ quơ tới quơ lui vào phần trứng sệt, Ain dùng xẻng ấn nhẹ vào lòng đỏ.

Thấy vừa đủ, hắn dùng xẻng lật từ viền trứng lên, phần nâu vàng của trứng hiện ra, Ain tranh thủ nhóm lửa cái bếp kế bên, đặt một nồi nước sạch lên.

Ain lại quay về chảo trứng, hắn lật mặt thêm một lần nữa trước khi xúc phần trứng chiên ra đặt lên dĩa, còn nồi nước sôi lên, Ain vội quơ nắm rau cải đã ngâm nước muối bỏ vào.

Số rau còn lại thì Ain rửa sạch bằng nước lần nửa rồi cắt nhỏ ra làm salad, sau đó hắn đặt vào miếng thịt lợn lên thớt thái miếng vừa ăn, thái xong thì Ain rửa sạch với nước.

Ain vớt rau cải luộc ra, đặt lên dĩa rồi hắn dùng nước rau kia để luộc 5 trứng gà, sau đó hắn quay lại với số thịt đã thái, Ain bỏ thịt vào một cái tô sứ.

Rồi hắn đổ một ít nước mắm, đường, hành lá cắt nhỏ và tỏi băm, Ain dùng tay trộn lên cho thịt thấm gia vị, sau 3 phút trộn, hắn đặt tô sứ sang một bên, rồi ngó qua nồi cơm kiểm tra.

Giở nắp nồi ra, làn khói trắng bốc lên nghi ngút, Ain dùng muỗng gỗ xới cơm lên rồi cúi xuống rút củi ra để hạ lửa, hắn lại quay về tủ lạnh đất, lấy mấy quả dại ăn lót dạ.

Ain tranh thủ đi ra đằng trước nghẹo mấy con sói con rồi lại quay vào nhà bếp, bắt đầu kho thịt, Ain nhóm lửa rồi lấy một cái chảo có đáy sâu đặt lên.

Ain đổ ít dầu rồi bỏ hành tỏi cho thơm lên, sau đó cho thịt đã ướp vào, rồi Ain quay người lấy trái dừa ở một góc bếp mang chặt ra lấy nước, Ain nhanh chóng đổ nước dừa vào chảo.

Còn phần cái dừa thì hắn đem bỏ vì đây là dừa già, phần cái quá cứng mà Ain thì lười ăn nó, Ain tiếp tục lấy trứng luộc lột vỏ rồi bỏ vào chảo thịt.

Sau đó thì Ain cho bếp cháy lửa nhỏ, hắn vươn vai mệt mỏi đi vào nhà tắm, chỉ nấu mấy món là tiêu tốn của Ain gần một tiếng đồng hồ.

Sau khi tắm xong, Ain bước ra đã thấy Opf đang vừa vén tóc vừa châm củi kho thịt, Ain đi lại sau lưng cô nàng giúp cô buộc tóc lại, một kiểu tóc đuôi ngựa quen thuộc, điểm nhấn là buộc tóc bằng lông thú.

Những vật dụng bằng lông thú rất được ưa chuộng ở bộ lạc Lạc Việt, chúng không chỉ đẹp mà còn rất ấm, nhất là trong mùa đông, những sản phẩm như buộc tóc, vòng tay, mũ,..được nhóm nghệ nhân trung nhiên làm.

Ain sau khi buộc tóc xong, hắn đặt đầu mình vào vai của Opf, Ain dụi mặt hắn vào má cô nàng, hắn không còn hít lấy hít để mùi hương của cô nàng hoặc có thể là mùi thịt kho, nói chung cái nào cũng thơm cả.

Opf thì vô cùng đỏ mặt nhưng cô không phản kháng, cô nàng cứ để Ain như vậy, hắn vong tay qua eo Opf kéo ra phía sau, rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Sao em về sớm thế, bên đó làm xong rồi à?”

“Uhm.”

Opf không trả lời quá dài dòng mà thay vào đó là tiếng ậm ừ ngại ngùng, chỉ là giọng cô càng làm cho Ain xiêu lòng, hắn nắm lấy tay cô để đảo thịt kho.

Sau vài phút, Ain mới buông tha cô nàng rồi ngồi trên bàn ăn nhìn ngắm, còn Opf thì ngượng đỏ mang tai, cô nhanh chóng chuẩn bị thêm ít món ăn cho 2 người.

Vì Eny có báo hôm nay vẫn chưa về, hẳn con bé đang rất bận bịu việc phân chia tài nguyên cho cả bộ lạc, Rin thì đã chạy qua vườn thảo dược xem mấy cây mới.

Duyên thì bận đi thông báo một số thứ cho đám thành viên, đặc biệt là lớp học sau nhà, sau 2 năm thành lập thì nhóm trẻ tốt nghiệp sắp được ra ‘trường’ nên không rõ bao giờ về.

Ain nhìn Opf đang bận bịu mà hắn chua xót, vì Opf không như những người vợ khác của hắn, cô chịu thọt hơn mọi người nhiều lắm.

Nếu như cô thua một Eny đã đi theo Ain lúc vừa giai đoạn con nít đến nay đã mấy năm, vì thế mà tình cảm cả hai cũng có ít nhiều.

Một Duyên thẳng thắn bộc lộ tình yêu của mình một cách công khai, một Rin được đi ra ngoài riêng với Ain để bày tỏ tình yêu.

Opf chẳng có gì, cô hoàn toàn chỉ có sự tình yêu một phía, lời hứa được đi riêng với nhau chẳng phải cô cũng có sao nhưng rồi nhiều yếu tố khác khiến cho Ain đành thất hứa.

Opf buồn không? Buồn chứ, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đau đớn trong tim mình, cô đã trải nghiệm tình yêu đầu tiên của mình trong đời như vậy.

Cô có thể tươi cười khi Ain tới nói với cô sẽ phải thất hứa, nhưng khi Ain đi rồi, cô ngồi trong căn nhà một mình, sự cô đơn và trống vắng khiến cô thoải mái mà trút bỏ sự đau buồn.

Opf và bao phụ nữ khác trong bộ lạc đều quý trọng những gì mà Ain mang lại cho họ, phụ nữ thời đại này vô cùng khổ sở, họ sinh ra đã phải tự tìm cách sinh tồn.

Họ phải đối mặt với tình trạng một nữ nhiều nam quan hệ với nhau, đây không phải là ép buộc mà là tình trạng của thời đại, nơi mà nam giới phải đối mặt với sinh tử như cơm bữa.

Thêm nhiều yếu tố như thiếu chất dinh dưỡng, thể trạng chênh lệch,...Vì vậy họ phải chọn một phụ nữ để gia tăng tộc nhân cho quần thể, cũng như hy vọng đứa con sẽ chứa đựng những tinh túy nhất của những người họ.

Từ đó những đứa con ấy sẽ giúp họ cải thiện cuộc sống, nhưng không làm gì có ai biết việc sinh sản được quyết định như thế nào, họ cứ như vầy giày vò phụ nữ suốt năm tháng, để chờ mong một đứa con vượt bậc.

Không biết biện pháp bảo hộ, thực phẩm thì hạn chế, phụ nữ không có sự bảo vệ khi mang thai, họ vẫn phải làm việc kể khi mang thai, đến khi người đứng đầu quyết định.

Cứ như vậy suốt bao năm tháng, những sinh linh nhỏ bé chưa kịp cất tiếng khóc đã tan biến vào cát bụi. Sinh non, sảy thai, hoặc chỉ một cơn gió lạnh cũng có thể mang theo sinh mạng yếu ớt.

Dưới bầu trời thẳm sâu của thời kỳ hoang dã, trẻ con là món quà hiếm hoi của thần linh, nhưng cũng là mầm sống dễ dàng bị cướp đi bởi thiên nhiên khắc nghiệt.

Dần dần nhân loại thay đổi sang kiểu một vợ một chồng nhưng không có sự đảm bảo hoàn toàn dựa trên sự tin tưởng đối phương, nhưng tất cả đã thay đổi ở bộ lạc Lạc Việt.

Ain đã thay đổi tất cả, mọi người dần được coi trọng hơn, được hưởng sự tình yêu của trái tim chứ không phải là sự chi phối của bộ não, họ được sống là chính mình.

Opf cũng vậy chỉ là cô thiếu một thứ, một thứ không thể diễn tả bằng lời.

Ain mãi tới gần đây mới nhận ra, Opf rất may mắn, cô may mắn vì là một mảnh linh hồn Duyên, may mắn là thừa hưởng cái tính yêu bất chấp của Duyên.

Chính cái tính cách này mới làm Ain chú ý hơn vào Opf, cô không buồn vì phải chia sẻ tình cảm với ba người kia, cô tự tin mình sẽ khiến Ain yêu mình nhiều hơn ba người họ.

Và cô đã thành công bước đầu, Ain khi nhìn nhận lại quá trình, hắn càng buồn bã vì mình đã không nhìn nhận đúng đắn tình cảm của bốn người, hắn cũng thấy mình quá tồi.

Nhưng hắn không làm gì được hơn, thời đại này đã quá khó, hắn đã làm quá nhiều rồi không còn thời gian quá nhiều cho những cô vợ của mình, giờ đây khi có thời gian trống hắn muốn bù đắp một chút.

Ain nhìn bóng lưng của Opf rồi thở dài, hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ, tiến tới một góc bí ẩn, lấy từ trong đó ra một cái nhẫn sắt.

Trên chiếc nhẫn nổi bật bởi một mảnh đá màu tím, đây là thạch anh tím năm xưa, do các thành viên chế tác vẫn chưa chế tạo được cái vương miện theo yêu cầu của Ain

Thành ra họ đành chế tạo cơ bản chiếc nhẫn giao cho Ain, hắn nhận lấy rồi cười khổ nhưng đâu còn cách nào, vì bọn họ đã cắt viên đá luôn rồi. Ain chỉ đành chờ ba cái nhẫn tiếp theo nhưng nhóm chế tạo lại báo phải chờ thêm vài tháng nữa.

Vì vậy mà Ain định chờ tới khi có đủ 4 chiếc nhẫn rồi tặng cùng lúc luôn, nhưng giờ hắn đổi ý rồi hắn muốn bù đắp cho Opf những gì cô trải qua thời gian vừa rồi.

Ain đi ra ngoài, hai tay đặt ở phía sau lưng, bước ra Ain đã thấy Opf dọn đồ ăn ra bàn, cô đang ngồi chờ hắn ra rồi ăn chung.

Ain mỉm cười, hắn ngồi vào ghế rồi nhìn cô bớt tô cơm cho mình, ngay khi Opf định gắp thức ăn cho hắn, Ain nắm lấy tay Opf, một tay giữ lấy bàn tay kia, một tay lấy chiếc nhẫn xỏ vào ngón áp chót.

Opf hoàn toàn bất ngờ khi hành động của Ain diễn ra, cô cứ ngồi như vậy, để rồi khi cô tỉnh khỏi sự ngơ ngác, bàn tay của cô đã có một thứ lấp lánh ở đó.

Opf đưa bàn tay lại trước mắt mình, cô ngơ ngác trước vẻ đẹp của viên thạch anh tím, Opf ngước đầu nhìn phía đối diện, Ain mỉm cười nói:

“Tặng em đó.”

Nước mắt của Opf dần rơi theo câu nói của Ain, cô muốn gạt chúng đi nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi, nước mắt của Opf lúc này là sự hạnh phúc của một cô gái trẻ trước tình yêu của mình.

Ain nhẹ nhàng đi lại, hắn đứng đó để cho Opf ôm lấy mà khóc, hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói nhẹ:

“Tốt rồi, tốt rồi, tốt rồi.”

Buổi chiều hôm đó, Opf cảm thấy cơm rất ngon hơn ngày thường, tối còn được Ain thưởng ‘hậu hĩnh’ nữa, khiến cô không thể hạ khóe miệng mình xuống.

Ain nhìn cô nàng ngủ mà vẫn giữ nụ cười hạnh phúc thì bất giác cũng cười theo, hắn kéo chăn lên cho hai người rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com