Còn tôi cuối cùng cũng ý thức được mình đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi
Nhìn Diệp Lận quay trở lại sân khấu, tôi nhận ra anh vẫn rất nổi bật ngay cả khi bị mọi người vây quanh, thế mà chỉ mới đây thôi tôi còn không phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Còn nữa, hình như anh vừa nói muốn cùng tôi ăn cơm, nhưng tôi chắc chắn mình vẫn chưa đồng ý.
Tôi giơ tay lên che nắng, cảm thấy hơi oi bức, hay là mau mau quay lại nhà hàng đợi Phác Tranh, nhưng chưa kịp quay người thì đã bị ai đó giữ tay lại, “Cô gì ơi, đợi một chút.” Giọng nói trong trẻo mang theo hương vị mùa hè.
Đó là một người đàn ông tuấn tú, tôi cúi đầu nhìn cánh tay đang bị anh ta kéo.
“Ôi, xin lỗi!” Anh ta cũng nhận thấy hành động vô phép của mình, lập tức thu tay về, “Là thế này ạ, anh Diệp bảo cô qua đó.”
Diệp Lận? Một lần nữa tôi nhìn lướt qua đám đông về phía sân khấu ngoài trời.
“Anh Diệp bảo tôi đưa cô vào khu vực phía sau sân khấu đợi một chút, không lâu đâu ạ, tầm mười phút thôi.”
“Sao tôi lại phải đi?” Tôi cười nói.
“Hả?”
“Sao lại đứng ở cửa thế?” Tiếng của Phác Tranh.
Haiz, anh Tranh.” Tôi quay người lại, thấy Phác Tranh đang sải bước tiến về phía tôi, nở nụ cười rạng rỡ, chân thành.
“Không phải là em bị nhân viên phục vụ chặn không cho vào đấy chứ?” Phác Tranh cười ha hả.
“ừm.” Tôi giả vờ trầm tư, “Thế nên mới đứng đợi Hiệp sĩ Rồng là anh đến hộ giá đây.”
“Thôi vào đi, không tí nữa lại ngất ra đấy.” Phác Tranh bước đến ôm lấy tôi.
“Bây giờ không dễ bị ngất đâu.” Tôi khoác tay Phác Tranh một cách tự nhiên rồi quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy sau.”
Anh ta có vẻ hơi bất ngờ, “Vậy, cô... anh Diệp...” Ấp a ấp úng không nói nên lời.
“Đừng lo, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, anh ấy sẽ không làm khó anh đâu.”
“Không, không phải thế.” Anh ta lắc lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái độ ngập ngừng kh của anh ta khiến tôi chau mày.
“Sao thế? Người quen à?” Phác Tranh hỏi.
“Cũng không hẳn là quen, anh ấy là đồng nghiệp của Diệp Lận.” Tôi tiện miệng nói bừa.
“Diệp Lận?” Phác Tranh liếc nhìn tôi.
Tôi chỉ tay về phía sân khấu ngoài trời trước mặt.
Một lát sau, đột nhiên Phác Tranh nói: “Có cần qua đó xem sao không?”
“Hả?”
“Đi thôi.” Phác Tranh kéo tôi đi về phía sân khấu ngoài trời, tôi nhất thời không kịp phản ứng, liền bị anh ấy lôi đi.
“Hey, người anh em, đi thôi.” Phác Tranh quay ra đằng sau gọi.
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phác Tranh, nhất thời không thể đoán được suy nghĩ của anh.
Vượt qua đám đông, tiến lại gần mới thấy hiệu ứng sân khấu thật không thể xem thường, những chiếc đèn rọi xuống sân khấu sáng trưng, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn tạo cho người xem cảm giác rất lạ, phông màn xung quanh đều là màu tối, làm tôn lên vẻ đẹp của các người mẫu, thu hút sự chú ý của mọi người. Diệp Lận đứng giữa nên càng nổi bật, quần áo và trang sức cầu kỳ màu xanh lá cây, lớp phấn trên mặt màu xanh lam tạo cảm giác lành lạnh, vẻ mặt trầm tĩnh, khí chất ung dung, mặc sức tạo dáng một cách thuần thục.
Anh luôn biết làm thế nào để thể hiện bản thân.
Diệp Lận đưa mắt nhìn tôi đang đứng lẫn trong đám đông, gần như rất chăm chú, mãi không rời, nhưng động tác của anh vẫn rất thuần thục, tự nhiên, nên ánh mắt đó không làm cho người khác chú ý đến tôi, vì anh là một diễn viên trời sinh chỉ đứng trước máy quay, còn tôi thì không, bị anh nhìn, tôi cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Trên sân khấu, âm nhạc du dương, vài người mẫu lướt qua lướt lại đổi vị trí cho nhau.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Em không muốn gặp cậu ta à?” Phác Tranh hỏi lại.
“Em hỏi anh đang nghĩ gì vậy, Phác Tranh?” Tôi nghiêm túc nói.
“Em...” Phác Tranh đang định nói tiếp thì bị một cô gái chạy đến ngắt lời.
“Tôi là trợ lý của Diệp Lận, xin mời theo tôi vào hậu trường!”
Đã đến đây rồi mà còn từ chối thì thật quá kiểu cách, “Vậy làm phiền cô rồi.” Thật ra, gặp Diệp Lận cũng là một việc cần thiết, chỉ là tôi không biết Phác Tranh nghĩ gì, anh ấy muốn... tôi và Diệp Lận nối lại tình xưa ư? Tuy nhiên, điều này cũng chưa chắc vì có lẽ Phác Tranh cũng đã nghe nói Diệp Lận và Dương Á Lợi sắp cưới nhau, hơn nữa, anh ấy phải là người biết rõ thái độ của tôi nhất chứ, vậy thì bây giờ, anh ấy làm thế này là vì lý do gì? Lẽ nào chỉ đơn thuần là quen biết thì đến thăm hỏi, hay là, vì có ai đó muốn anh ấy làm điều gì khác...