Sáu Năm Cho Một Tình Yêu

Chương 54



Cô nhìn tôi, “Sao, mới có nửa ngày không gặp đã gọi đến tra hỏi rồi à?” Đối với chuyện của tôi và Tịch Hy Thần, thực sự cô cũng có bắt tôi vào thư phòng ngồi nói chuyện, nhưng vì quá mệt nên tôi chẳng nghe được bao nhiêu đã lăn ra ngủ, sau đó đương nhiên là một loạt những lời trách mắng, nhưng tôi đã không còn nghe thấy gì nữa.

 

“ừm.” Tôi lại nói với Tịch Hy Thần.

 

“Không hỏi anh khi nào quay lại à?” Bên kia đầu dây không nhận được câu trả lời như mong đợi, thở dài nói: “An Kiệt, ngay bây giờ anh đã có thể hình dung mấy ngày không ở đây anh sẽ nhớ em đến thế nào, chỉ nghĩ thôi anh đã không thể chợp mắt được rồi.”

 

Đến lúc này, không thể phủ nhận rằng dù tâm trạng đang buồn, tôi cũng bắt đầu thấy mở lòng hơn, “Anh đang dỗ ngọt em đấy à?”

 

“Không, anh nói thật đấy!”

 

Tôi cười nói: “Thôi nghỉ ngơi đi, ngày mai chắc anh sẽ bận lắm!”

 

“Ở cạnh em thì anh mới ngủ được.”

 

“Thế anh định hôm nay không ngủ nghỉ gì chắc?”

 

Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười khẽ, “Em đến đây rồi anh sẽ ngủ.”

 

“Không.” Tôi dứt khoát từ chối.

 

“Cô cảm thấy hình như mình đã đánh giá thấp khả năng của cậu ta rồi.” Cô tôi nói.

 

Ngắt điện thoại xong, tôi quay sang nhìn cô, “Sao ạ?”

 

“Cậu ta như con cáo ấy.”

 

“Thực ra so sánh với sói thì họp hơn ạ.” Tôi cười.

 

“Tâm trạng khá hơn nhiều rồi phải không?”

 

Không biết tại sao tâm trạng tôi lại thể hiện rõ như thế, “Con xin lỗi vì đã khiến cô phải lo lắng.”

 

“Lúc này mới thấy người yêu con thật hữu ích.” Cô nói, vẻ không hài lòng, “Cậu ta biết con sắp quay về chưa?”

 

“Con nghĩ là không biết.”

 

“Con không nói với cậu ta à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tạm thời thì chưa ạ.” Dù sao thì cũng sẽ gặp thôi, trùng hợp như vậy, chuyện gặp nhau cũng chỉ là sớm muộn.

 

Chuyến bay từ Helsinki đến thành phố A hạ cánh lúc bốn giờ chiều. Lái xe của mẹ đã đứng ở cổng sân bay đợi sẵn, lên xe là đi thẳng về chồ mẹ ở - ngoại ô phía Tây thành phố A.

 

Mẹ nói muốn đi nghỉ rồi lên thẳng tầng hai, tôi ở dưới chọn một phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.

 

Ngày hôm sau thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho Phác Tranh, việc gặp anh ấy không những cần thiết mà còn vì tôi thật sự nhớ anh. Nghĩ lại, lần trước tôi vội vàng rời Trung Quốc thật sự đã làm anh khiếp sợ, nếu không thì anh đã không đi khắp nơi “nói xấu” tôi như vậy.

 

“Nha đầu em lại quay về rồi à?”

 

“Gặp nhau đi, anh trai.” Giọng nói the thé của Phác Tranh khiến tôi thấy rất v

 

“Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Lẽ nào mỗi lần em gọi điện cho anh, anh đều nghĩ là có chuyện gì à?” Không thế phủ nhận tuy Phác Tranh hơi lơ đễnh nhưng đối với tôi, anh lúc nào cũng cẩn thận, chu đáo.

 

Phác Tranh “hừm, hừm” vài tiếng, không hỏi gì thêm, “Được thôi, vậy cùng đi ăn cơm, em mời nhé?”

 

Tôi đi taxi đến nhà hàng đã hẹn, vì vẫn còn sớm nên chưa vào vội, tôi vốn không thích những nơi đông đúc, tất nhiên cũng chỉ là không thích mà thôi.

 

Nhiệt độ vừa phải, ánh mặt trời rạng rỡ.

 

Phía quảng trường đối diện có một đám người túm tụm ồn ào, tôi ngước lên nhìn, thì ra là mấy người mẫu Trung Quốc và nước ngoài đang chụp hình trên sân khấu ngoài trời, vây quanh để xem phần lớn là các cô gái, ai cũng cầm điện thoại chụp.

 

Cuộc sống của họ nhất định rất an nhàn và hạnh phúc, cuối tuần rủ nhau đi mua sắm, hưởng thụ thời thanh xuân tươi trẻ, sống trong tình thương yêu của gia đình, người thân...

 

Tôi mỉm cười, cúi xuống đá đá viên sỏi bên đường.

 

Không biết bao lâu sau, cảm giác có ai đó đứng trước mặt mình, tôi bèn ngẩng lên, chạm ngay phải một đôi mắt xanh biếc như nước biển, dưới ánh mặt trời càng thêm long lanh. Khoác trên mình bộ trang phục sạch sẽ, tinh tươm cùng kiểu thiết kế táo bạo, trông anh như một chàng hoàng tử kiêu ngạo và độc đoán, một mình trốn khỏi hoàng cung, khí chất cao quý, phi phàm.

 

“Sao em lại ở đây?” Diệp Lận nheo mắt hỏi.

 

Định thần lại sau vài giây kinh ngạc, tôi cất tiếng: “Anh...” Rồi nhớ ra cái sân khấu ngoài trời kia, lại nhìn bộ trang phục anh đang mặc, tôi cười nói: “Đang làm việc à?”

 

Diệp Lận chau mày, “ừm.” Nói xong câu này, dường như anh nhất thời không biết phải nói gì nữa, như thể bước đến đây chỉ để đứng im vậy.

 

“Anh...” Tôi muốn tìm một chủ đề nào đó để nói nhưng rồi lại bối rối đứng đực ra.

 

“Cùng ăn cơm đi!” Diệp Lận ngắt lời tôi, “Đợi anh một chút nhé!” Nói xong liền quay người chạy về phía sân khấu ngoài trời.