Sáu Năm Cho Một Tình Yêu

Chương 56



Bước vào hậu trường, không có nhiều người lắm, chỉ có vài chuyên gia trang điểm và nhân viên phục trang đang bận bịu, các người mẫu cứ lần lượt vào rồi lại ra.

 

Cô trợ lý vừa nãy bước vào đưa cho tôi và Phác Tranh mỗi người một cốc cà phê, tôi vừa cầm chiếc cốc giấy thì lập tức có cảm giác ai đó đang nhìn mình từ đằng sau, liền quay đầu lại, không ngạc nhiên khi thấy Diệp Lận đang đi đến.

 

Tôi đứng thẳng người hơn một chút.

 

“Anh cứ nghĩ em sẽ đi cơ.” Diệp Lận đến trước mặt tôi, khi nói còn ghé sát vào tôi, giọng điệu mập mờ, nói xong thì quay sang người bên cạnh tôi, “Phác Tranh, lâu rồi không gặp.”

 

Phác Tranh cười cười, “Gần đây công việc của cậu chắc bận lắm?”

 

“Cũng bận.” Diệp Lận có vẻ không mấy hào hứng.

 

“Bận rộn cũng tốt.”

 

Diệp Lận ra chiều đăm chiêu, “Không ngờ cậu cũng quan tâm đến mình.”

 

Phác Tranh chẳng để tâm, “Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng trường mà.” Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, thời gian cậu và An Kiệt tìm hiểu nhau, mình cũng đã coi cậu như em trai.”

 

Tôi nhíu mày theo phản xạ... Phác Tranh là người biết rõ sự tình nhất, sao bây giờ lại...

 

“Giờ mới nhớ mình còn có chút việc phải làm.” Phác Tranh quay sang tôi, “Anh đi trước đây, lát nữa bảo Diệp Lận đưa em về nhé!” Anh khẽ vỗ vỗ vào tay tôi.

 

Nhìn Phác Tranh bước ra khỏi hậu trường, tự nhiên tôi thấy hơi khó chịu, liền giả bộ vuốt vuốt tay áo, “Còn phải chụp nữa không?” Tôi quay đầu lại hỏi Diệp Lận.

 

Diệp Lận nhìn tôi, ánh mắt khác lạ, “Anh đi thay quần áo đ

 

“Nghe chị Amy nói bạn gái của anh Diệp đến, đâu rồi, đâu rồi?” Diệp Lận vừa đi khỏi thì một cô gái có vóc dáng rất đẹp, ăn mặc thời trang bước vào hậu trường.

 

“Bạn gái của Thiếu Diệp à? Bổn cung cũng rất muốn xem mặt đấy!” Một nam người mẫu bước vào.

 

“Ôi, Chúa ơi, hình như John muốn cho người ta c.h.ế.t hay sao ấy! Mình nghĩ mình có thể ngủ một ngày một đêm mất.” Lần này bước vào là một nam người mẫu lai, đá chiếc giày ở chân ra một cách thô bạo, “Đúng rồi, bạn gái của Thiếu Diệp đâu? Cho mình ngó xem nào.” Nói xong anh ta liền nhìn ngó tứ tung.

 

Khi ánh mắt hướng về phía tôi, anh ta lập tức xoay người chạy đến, “A ha, nhất định là cô rồi!”

 

Nam người mẫu bước vào trước huýt sáo một tiếng rồi cũng chạy đến, nhìn tôi nói: “Nếu tôi và anh ấy cùng tranh đấu thì ai sẽ thắng đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy thì cậu xác định chỉ có c.h.ế.t thôi.” Giọng Diệp Lận từ trong phòng thay đồ truyền đến, anh đang đứng dựa vào khung cửa, dáng vẻ mệt mỏi, lười biếng.

 

“Anh Diệp, chúng ta đi ăn đồ Hàn Quốc đi!” Vài người lần lượt kéo đến.

 

“Hôm nay anh giai cậu không có thời gian đưa cậu đi ăn đồ Hàn đâu.” Một nam người mẫu cười nói.

 

“À, đúng rồi, anh Diệp, bạn gái của anh đâu?” Cô gái vừa bước vào ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị tháo đồ nữ trang rõ ràng rất kích động nhảy cẫng lên.

 

“Đẹp mà không yêu kiều, dịu dàng nhưng không yếu đuối, lạnh lùng mà không băng giá, tôi là John, trưởng nhóm, nếu cô quan tâm đến quay phim, chụp ảnh quảng cáo, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” Một người đàn ông nước ngoài mỉm cười đi đến đưa danh thiếp cho tôi. Thì ra người vừa chụp ảnh ở trên sân khấu chính là phụ trách của bọn họ.

 

“Anh Diệp, đã là bạn gái của anh thì chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?”

 

“Đúng thế, tôi cũng muốn thử xem cơ hội chiến thắng của mình là bao nhiêu.”

 

“Ha ha, sếp cũng tán thành kìa, Thiếu Diệp, cậu thấy sao?”

 

Diệp Lận cười ý nhị.

 

Tôi không biết tại sao cục diện lại trở nên... hỗn loạn thế này.

 

Mặc dù Diệp Lận có vẻhản ứng gì, nhưng hình như anh cảm thấy rất vui, không có ý định giải thích.

 

“Vốn định đi riêng, bây giờ xem ra không được rồi, cùng đi không sao chứ?” Diệp Lận đi đến, nhẹ nhàng hỏi.

 

Tôi lặng im nhìn anh.

 

Diệp Lận nắm lấy tay tôi, “Cùng đi ăn thôi, những thứ khác không cần quan tâm.” Kèm theo đó là tiếng cười độc tài không cho phép từ chối.

 

Anh nắm tay tôi rất chặt, muốn rụt tay lại cũng không được, tôi cúi đầu, chau mày... Trái tim bỗng thắt lại... ở cổ tay đang quấn chiếc khăn đó không cẩn thận đã để lộ ra một vết sẹo, là vết sẹo sao?! Trời ơi, vết thương đó...

 

Bàn tay còn lại giơ lên bịt chặt đôi môi đang run rẩy, tôi ngẩng lên nhìn chằm chằm vào chiếc bóng trải dài trước mặt.

 

Tự tử à? Tại sao?

 

Diệp Lận, lần này, anh lại làm trò gì nữa thế?