Sau Khi Tiểu Thư Qua Đời, Ta Tái Giá Cùng Cô Gia

Chương 5



 

“Nàng và Thiên Lang từng thân thiết, ta yên tâm giao vật này cho nàng. Ngày mai cử hành hôn lễ. Vì là kế thất, phải theo đúng quy củ mà đến mộ Thiên Lang bái biệt gọi là ‘từ linh’.”

 

“Khi làm lễ, trên người phải mang theo vật cũ của người quá cố mới được. Sau này, chiếc lược này… cứ để nàng giữ làm kỷ niệm đi.”

 

Ta gắng gượng đè nén mọi cảm xúc, lặng lẽ đón lấy cây lược.

 

Từng câu, từng bước hắn dàn xếp chu toàn đến vậy — thì ra là vì chuyện này.

 

Xem ra… đây chính là vật dẫn đường cho oan hồn mà vị hòa thượng kia từng nhắc đến.

 

Cô gia chau mày, dường như lại bắt đầu đau đầu.

 

“Nàng về phòng nghỉ sớm đi, giữ gìn tinh thần cho tốt. Nàng và Thiên Lang tình như tỷ muội, nếu biết nàng rốt cuộc cũng có nơi có chốn, ắt hẳn ở dưới suối vàng cũng sẽ mỉm cười an lòng.”

 

Ta khựng lại một chút, rồi khẽ hỏi:

 

“Cô gia… người có huynh đệ tỷ muội gì không?”

 

Cô gia thoáng ngẩn người, ánh mắt như mất đi tiêu cự.

 

“Ta ư? Trước kia… từng có một tiểu đồng cùng ta lớn lên… nhưng hắn quá không nên thân, bị quản gia đuổi đi rồi.”

 

Ta hành lễ lui xuống, cô gia vẫn ngồi đó, thẫn thờ, chẳng biết đang nghĩ điều gì.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đêm buông xuống. A Hương cả ngày không thấy mặt, lúc này mới lặng lẽ xuất hiện, thần sắc mệt mỏi, giúp ta trải giường.

 

Ta hoàn toàn không buồn ngủ, trong lòng rối bời, đang muốn tìm người trò chuyện.

 

“A Hương, tên thật của ngươi là Diệp Du Hương, đúng không?”

 

A Hương như đang thất thần, nghe hỏi liền giật mình đáp:

 

“Phải… cô nương hỏi việc này làm chi?”

 

Ta mỉm cười lắc đầu:

 

“Không có gì. Chẳng qua… con người càng lớn tuổi thì càng hay đãng trí. Gặp chuyện rồi thì cứ muốn xác nhận lại đôi ba lần, sợ mình nhớ sai.”

 

Ta lại hỏi:

 

“Ngươi có… lấy được tóc của người trong lòng chưa?”

 

Cả người A Hương chợt co lại, như bị vật gì nóng rực làm bỏng tay.

 

“Cô nương nghỉ sớm đi, sáng mai ta lại đến.”

 

Nói xong liền vội vã quay người rời đi, như trốn chạy điều gì đó.

 

Ta khẽ thở dài, nằm xuống, siết chặt cây lược ngọc trong tay.

 

Ánh trăng lạnh lẽo rọi qua khung cửa, in bóng cây lắc lư trên vách tường, như muôn vạn u hồn dã quỷ đang lẩn khuất ngoài song cửa, chực chờ rình rập.

 

Ta ép mình nhắm mắt.

 

Tất cả… đều sẽ đến vào ngày mai.

 



 

Hôm ấy là một ngày nắng đẹp.

 

Pháp sư nói, trời nắng gắt, dương khí vượng, lúc đến “từ linh” sẽ không dễ bị oan hồn bám theo.

 

Có những nữ tử, dù đã qua đời, vẫn không cam lòng để trượng phu mình cưới người khác.

 

Cô gia ở lại phủ đợi.

 

Ta mặc hỉ phục đỏ rực, trùm khăn voan lên đầu, được A Hương dìu ra khỏi cửa. Một đoàn người lặng lẽ nối đuôi nhau, cùng đi bộ đến trước mộ phần.

 

Trong rừng trời nắng chang chang, nhưng bên trong lùm cây lại giăng đầy sương mù lạnh lẽo.

 

Sau khi bày đủ lễ vật và vàng mã, ta nâng chiếc lược ngọc trong tay.

 

Pháp sư dựng đàn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

 

Từng mảnh phù vàng tung bay giữa không trung như lá úa lìa cành.

 

Giờ đã chớm đông, gió lùa qua tán lá mang theo âm thanh rền rĩ, như có ai đó đang khóc than, thì thào bên tai.

 

A Hương co ro rúc sát lại gần ta.

 

Ta biết nàng sợ, liền cười nhẹ trấn an, cũng là để tự dằn nỗi bất an trong lòng:

 

“Đừng lo, sắp xong rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc về được ngồi kiệu.

 

Vừa định lên kiệu, A Hương đột ngột quay đầu nhìn lại. “Gì vậy?”

 

Ta cũng theo bản năng ngoảnh lại — phu kiệu đều đã đứng vào vị trí, sau lưng là một khoảng rừng mờ sương trống rỗng.

 

Ngoài mớ sương lạnh quẩn quanh, chẳng có ai cả.

 

“Ngươi làm sao thế?” Ta hỏi.

 

A Hương lảo đảo một bước, mặt cắt không còn giọt máu:

 

“Cô nương… vừa rồi hình như có người… lên tiếng nói chuyện.”

 

Sắc mặt ta tái đi:

 

“Nghe nhầm rồi. Mau đi thôi.”

 

Đoàn người lặng lẽ lên đường trở về.

 

Đi được nửa chừng, kiệu bỗng khựng lại giữa đường.

 

Ta cố trấn tĩnh:

 

“Lại có chuyện gì nữa vậy?”

 

Một phu kiệu đáp:

 

“Có người… chắn kiệu.”

 

Ta vén màn kiệu, thấy một bóng người quen thuộc đang đứng chắn phía trước.

 

“Cô nương, là ta.”

 

Ta thở phào — thì ra là Lý quản gia của Nhạc phủ.

 

Lý quản gia bước lên một bước, khom lưng dâng lên một chiếc hộp gỗ nhỏ.

 

“Đây là chút quà mọn do gia nhân trong Nhạc phủ góp tiền mua, chúc cô nương sau này mọi sự như ý.”

 

A Hương đứng cạnh, ánh mắt đầy ngờ vực, liếc nhìn qua lại giữa hai chúng ta.

 

Ta mở nắp hộp.

 

Là một cây trâm vàng.

 

Cầm trong tay thấy nặng trĩu, cũng có chút giá trị.

 

“Đa tạ, mọi người có lòng rồi.”

 

Ta từ trong n.g.ự.c áo lấy ra một phong thư:

 

“Trước kia ta từng đến miếu Thành Hoàng cầu duyên, nay đã toại nguyện. Nhờ Lý quản gia đi một chuyến, giúp ta trả lễ, hoàn nguyện cho tròn.”

 

Lý quản gia nhận lấy thư, cung kính lui về.

 

Đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng về đến Quý phủ.

 

Vì là kế thất, hôn lễ đơn giản hết mức có thể.

 

Không nghênh kiệu, không bái đường, không đêm động phòng ồn ào, rượu hợp cẩn… cũng được miễn.

 

Chỉ khoản đãi vài bàn, mời mấy vị danh sĩ trong trấn cùng một số bằng hữu thân quen, lấy cớ là “tụ họp thân tình”.

 

Ta đương nhiên không có gì bất mãn. Một nha hoàn gả làm kế thất, nào có tư cách đòi hỏi rình rang?

 

Bên ngoài là tiệc rượu náo nhiệt, còn ta thì ngồi trên giường cưới, lòng rối như tơ vò.

 

Cuối cùng, tiếng ồn ào ngoài kia cũng lắng xuống.

 

Ta quay sang nói với A Hương:

 

“Ngươi đi tìm quản gia, hỏi xem bên Nhạc phủ có ai tới không. Ta muốn hỏi thăm phụ thân dạo này sức khỏe thế nào.”

 

A Hương vừa rời khỏi phòng, ta lập tức hất khăn voan, nhảy xuống giường.

 

Vận may thật tốt — đám sai dịch trong bếp đều đã nghỉ, không thấy một bóng người.

 

Theo lời vị hòa thượng, chỉ cần thiêu vật ấy trước giờ Tý là có thể hóa giải tai ương.

 

Trong bếp, lửa than vẫn còn leo lét, chưa tắt hẳn. Ta vội lấy vật trong n.g.ự.c ném vào lò.

 

“Cô nương, người đang làm gì đó?”