Giao Châu!
Trong suốt sáu trăm năm qua đây luôn là hàng xóm láng giềng của Đế quốc, và cũng là tiểu đệ trung thành nhất của Đế quốc.
Suốt sáu trăm năm đều như vậy, nhưng mấy năm gần đây bắt đầu xuất hiện những thế lực phản kháng đi ngược lại lợi ích của Đế quốc.
Đặc biệt là sau những trận đại bại trước Nam Tinh khiến những âm thanh này càng lúc càng lớn. Cho tới bây giờ đã hình thành một thế lực có thể xem là đáng kể trong nội bộ vương quốc.
Mặc dù giới quý tộc Giao Châu muốn xử lý những âm thanh này, nhưng dưới sự hậu thuẫn của Nam Tinh rất nhiều nơi không thể xuống tay, ít nhất hiện tại đối phương đã sở hữu một phần quân đội, hơn nữa còn là lực lượng được trang bị vũ khí hiện đại của Nam Tinh.
Lúc này Trương Ngọc Cường cùng với đội hộ tống của mình đang đi ngang qua lãnh thổ của Giao Châu.
“Thưa ngài! Chúng ta sắp tới La thành.”
Đội trưởng đội hộ tống đi tới bên cạnh xe ngựa nói.
Xe ngựa lúc này đã không còn gia huy quý tộc nữa, nó là một chiếc xe ngựa khác nhìn qua khá cũ hơn nữa các hộ vệ xung quanh cũng đã thay đổi cách ăn mặc, bọn họ còn hộ tống một đoàn xe xung quanh, nhìn qua giống như một thương đoàn đang đi buôn thì đúng hơn.
“Đi tàu ổn sao? Có bị phát hiện không?”
La thành là một thành phố lớn phía nam của Thái Nguyệt, đây cũng là thành phố hệ thống đường sắt của Giao Châu chạy qua.
Kế hoạch của bọn hắn chính là sau khi thoát khỏi lãnh thổ Đế quốc liền trực tiếp đi thẳng tới La thành lên tàu nhanh chóng tiến lên phía bắc, chỉ cần có thể nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với lãnh thổ Nam Tinh bọn hắn sẽ càng trở nên an toàn.
“Ngài yên tâm! Chúng ta đã sắp xếp, không có vấn đề gì.”
“Ừm! Nếu các ngươi đã nói như vậy liền nghe các ngươi.”
Trương Ngọc Cường mặc dù có ảnh hưởng lớn ở Đế quốc, nhưng ra khỏi Đế quốc hắn cũng không có bao nhiêu tiếng nói, may ra ở Nam Tinh hắn có một số đồng bạn khá có tiếng nói còn được. Còn ở Giao Châu đây hắn liền không có bao nhiều người quen biết.
Vì thế hắn chỉ có thể nghe theo sắp xếp của tình báo chiến lược!
Tới giờ chiều đoàn xe đã tiến vào La thành, trong suốt nhiều năm không bị chiến tranh lan tới thành trì này thả lỏng rất nhiều, ngoại trừ đám lính canhh cửa thành mỗi ngày thu lấy tiền hiếu kính còn lại liền không làm thêm bất kỳ nhiệm vụ nào nữa. ngay cả việc kiểm tr.a một chút cũng không làm.
Sau khi vào thành bọn hắn đi thẳng tới cửa đông không dừng lại, dù sao thành cũ đã xây dựng trong nhiều năm đã không còn đất trống. Mọi người cũng biết điểm yếu của những thành trì được bao vây bởi tường thành chính là thiếu đất, một khi đã xây dựng rồi liền rất khó sửa đổi, trong khi nhà ga xe lửa lại là một công trình lớn tiêu tốn rất nhiều đất đai, đã thế còn phải phá tường thành mở đường cho xe lửa.
Rất hiển nhiên với suy nghĩ cổ hủ của những quý tộc ở thế giới này chuyện đó là điều không thể chấp nhận. Vì thế hầu hết các thành trì đều lựa chọn xây dựng nhà ga ở ngoài thành.
Tại La thành nhà ga được xây dựng ở phía đông, đó chính là lý do bọn hắn đi tới cửa đông.
Đương nhiên nếu đi vòng thành phố sẽ an toàn hơn, nhưng nó cũng có nghĩa sẽ chậm hơn.
Bọn hắn không có nhiều thời gian như vậy, sắp tới giờ tàu chạy nếu đi vòng sợ rằng sẽ không kịp. Dù sao La thành cũng đã nhiều năm không có chiến sự an ninh rất lỏng lẻo, hơn nữa còn là trên đất Giao Châu nên bọn hắn cũng không lo lắng nhiều.
Không gặp chút khó khăn nào đoàn người lên tàu tiến về phía bắc.
Tô Ngạc đang ở cùng với Trương Ngọc Cường trong một phòng riêng.
Rất nhiều phòng riêng như thế này trên tàu, chúng được xây dựng để phục vụ nhu cầu cho những người có tiền không muốn ở cùng với đám dân đen hôi thối, hiển nhiên tình báo chiến lược lựa chọn cho Trương Ngọc Cường trong phòng riêng để an toàn hơn.
Toàn bộ toa tàu lúc này cũng được tình báo chiến lược bao trọn, ngoại trừ nhân viên trên tàu liền không ai được phép đi qua đây. Nếu không phải đây là con đường duy nhất đi thông đầu đuôi đoàn tàu có khi bọn hắn cấm luôn cả nhân viên.
Lúc này có một nhân viên tình báo đang ngồi canh gác ngay cửa toa tàu, từ bên kia cánh cửa của toa tàu mở ra, hai nhân viên đẩy theo xe bán hàng tiến vào toa.
“Quý khách! Chúng tôi có đồ ăn, có rượu, nước, thậm chí có cả sữa.”
Thấy lính canh hai người lập tức chào hàng.
“Đổ đầy chai nước này cho ta.”
Lính canh đưa chai nước ra cho nhân viên nói.
Nhân viên lập tức nhận lấy chai nước bắt đầu rót nước cho lính canh, đôi mắt lính canh cũng chú ý tới quá trình rót nước, hắn lấy ví từ trong người ra muốn trả tiền.
Người lính không chú ý rằng tên nhân viên còn lại đã vòng ra sau lưng hắn, một thanh dao găm xuất hiện trong tay hắn.
Nơi này là một vị trí vô cùng nhạy cảm, nó là một góc khuất tạo ra bởi dãy phòng, trừ khi ở ngay gần nếu không khi đứng trên hành lang liền không thể nhìn thấy vị trí này.
Nhân lúc lính canh không chú ý, tên nhân viên lập tức đưa tay ra bịt miệng lính canh, thanh dao găm đưa lên cổ dùng sức kéo.
Phù!
Một dòng máu đỏ thẫm nhuộm đỏ lấy cổ lính canh, hắn cảm giác được cảm giác ngạt thở trong cổ họng, hắn vội vã vươn tay lên muốn giật bàn tay đối phương ra, ra sức dãy dụa suýt nữa khiến tên này không thể giữ được lính canh.
May mắn đồng bạn của hắn cũng lập tức xuất hiện giúp hắn giữ lại.
Mất một lúc người lính mới dừng dãy dụa, cảm giác được người lính đã ch.ết bọn hắn cận thận đặt xác hắn xuống một góc khuất. Ngay sau đó cánh cửa khoang lại lập tức mở ra, xuất hiện sau cánh cửa vậy mà có tới bảy người.
Bọn hắn không nói một lời chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hai người kia lại trở về xe đẩy hàng của mình đi ra khỏi góc khuất xuất hiện trên hành lang.
“Đồ ăn, rượu, nước uống và sữa đây.”
Bọn hắn vừa đi vừa nói như đang thực sự đang đi bán hàng trên tàu.
Trên hành lang lúc này đang có ba người canh gác, bọn hắn không chú ý tới đồng đội biến mất, cũng không chú ý tới xe bán hàng, chỉ là canh gác ở đó.
Nhưng khi xe bán hàng sắp đi qua một người ở gần nhất cái mũi của người này đột nhiên động, ngửi được mùi kỳ lạ trong không khí người này lập tức rút súng ra.
“Có mùi máu!”
Hắn cũng lập tức lên tiếng cảnh báo đồng đội.
Đây là mùi máu rất nồng, và chắc chắn không thể nào chỉ do vết thương trầy da gây nên.
Nhưng hắn lại chưa ý thức được vấn đề xảy ra ở đâu và mối nguy hiểm đang tới gần mình.
Ngay lập tức hai tên nhân viên tàu phản ứng, người đi đầu lập tức lấy ra dao găm phòng về phía lính canh.
Người phía sau lại không đơn giản như vậy, bởi vì chính cái xe đang chặn đường đi của hắn, hành lang trên tàu chỉ đủ cho xe đi qua, việc tiến lên hoàn toàn bị chặn đứng.
Bị bất ngờ nhưng lính canh vẫn kịp thời phản ứng hơi nghiêng người né tránh con dao găm đang muốn đâm vào ngực mình, dù vậy con dao vẫn thành công đâm vào vai.
Ah!
Hét lên đau đớn, nhưng là một người lính tinh nhuệ hắn lập tức áp chế bản năng của cơ thể dơ lên khẩu súng lục trên tay nhắm thẳng vào kẻ đang ở trước mặt khai hỏa phản kích.
Đột đột đột!
Ba tiếng súng vang lên nhưng lại bị một lớp màng mỏng ngăn cản.
Thấy vậy con ngươi người lính co rút lại, còn tên sát thủ lại nở một nụ cười chế nhạo.
Đột đột đột!
Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng một loạt đạn lại bay tới, lần này ma pháp phòng thủ của hắn đã quá tải, hai viên đạn trực tiếp găm vào đầu hắn. Dù sao súng của bọn họ đều là đạn động lực mạnh, chuyên dùng để trị siêu phàm giả, phát đạn thứ năm liền đã đủ để phá hủy ma pháp phòng thủ của hắn.
Có điều phàm nhân vẫn là phàm nhân, cho dù có vũ khí giệt siêu phàm giả nhưng trong tình huống này bọn hắn vẫn ở thế yếu.