Sắt Thép Ma Pháp

Chương 813: Truy bắt.



Một ngọn lửa từ cuối hành lang phun tới, toàn bộ hành lang trong nháy mắt bị nhấn chìm trong lửa.
Nhưng cũng ngay lập tức một bức tường đột nhiên được dựng lên cắt đôi đi ngọn lửa, không còn nhiên liêu duy trì ngọn lửa rất nhanh đã dập tắt, nhưng hai người canh hành lang còn lại đều đã ch.ết.

Mặc dù ngọn lửa chưa kịp đốt cháy hai người thành than nhưng nội tạng của hai người lại không chịu nổi lửa, tất cả đều bị nướng chín.
Cũng vào lúc này lực lượng siêu phàm giả của hai bên cũng xuất hiện.

Những cánh cửa phòng trên khoang mở ra, năm siêu phàm giả xuất hiện trên hành lang, bọn hắn cận thận cảnh giác nhìn về phía cuối hành lang.
Nơi đó bảy tên siêu phàm giả đã lộ mặt.
Boom!

Một vụ nổ xuất hiện thổi bay một phần toa tàu, nhìn qua giờ đây toa tàu giống như bị một thứ gì đó cạp một phần trên đỉnh đầu, bên trong toa tàu lúc này hai bên siêu phàm giả đối mặt với nhau, ma pháp trên tay bọn hắn chớp sáng liên tục.

Tô Ngạc bảo vệ Trương Ngọc Cường rời khỏi căn phòng, nhìn thấy tình cảnh này đôi mắt hắn híp lại.
Hắn biết vừa rồi có chuyện xảy ra, nhưng bởi vì không biết bên ngoai đang diễn ra cái gì khiến hắn không dám đưa Trương Ngọc Cường ra ngoài.

Nhưng sau vụ nổ hắn biết không thể cứ nấp trong phòng như thế này được vì thế nên hắn xuất hiện ở đây cùng với lãnh tụ của mình.
“Đi mau!”
Nhìn thấy hai người Trần Hà lập tức ra hiệu cho bọn họ đi theo hắn.
Ba người lập tức di chuyển theo hướng ngược lại thoát khỏi hành lang.

Bảy tên siêu phàm giả thấy Trương Ngọc Cường lập tức muốn tiến lên ngăn cản.
Đột đột đột!
Nhưng lập tức bị một loạt đạn ngăn lại.

Đây không phải đạn chống siêu phàm giả thông thường, cỡ đạn của chúng là 12,7mm, đầu đạn còn là đạn đầu rỗng, thiết kế này có thể khiến cho toàn bộ động lực của viên đạn được phát huy toàn bộ sức mạnh.

Theo đánh giá chỉ cần hai viên đạn bắn trúng ma pháp phòng thủ của một siêu phàm giả cấp B liền có thể bị bắn sập. Còn với siêu phàm giả cấp C thì một viên là đủ.

Đương nhiên để có thể sử dụng loại vũ khí này làm vũ khí cơ động cũng chỉ có siêu phàm giả, hơn nữa còn để tiện cơ động nòng súng cũng được cưa ngắn đi, các bộ phận trong súng bị thu nhỏ, cò súng cũng được thiết kế lại với cơ chế của súng đơn binh, khiến độ chính xác giảm khá đáng kể, tuổi thọ các bộ phận trong súng cũng giảm rất nhiều nhưng độ cơ động cùng uy lực của nó xứng đáng với sự hy sinh này.

Tên của nó là DSHm.
Dưới sức mạnh của những viên đạn 12,7mm những bức tường bằng gỗ trên tàu giống như giấy mỏng bị viên đạn bắn xuyên.
Bảy người kia không ngạnh kháng bọn hắn lập tức cơ động né tránh.

Bọn hắn cũng không quên phản công, một thanh kim loại không biết từ đâu ra bắn lên từ bên dưới xạ thủ.
Keng!

Nhưng hiển nhiên không đơn giản như vậy, bộ giáp mỏng trên người thành công ngăn chặn cú đâm này, không cần phải tốn ma năng cùng tinh lực cho ma pháp tấn công, bọn hắn có thể tập trung hoàn toàn vào ma pháp phòng thủ.
Đấy chính là một trong những điểm mạnh lớn nhất của siêu phàm giả làm việc cho Nam Tinh.

Hừ!
Đương nhiên đối phương cũng không phải người đơn giản, bọn hắn nhảy ra bên ngoài toa tàu dùng tay đeo bám lên toa có kẻ còn muốn đuổi theo đám người Trương Ngọc Cường nhưng ngay khi bước chân thứ hai của hắn đáp xuống nóc tàu một vụ nổ phá hủy nóc tàu bao phủ lấy hắn.

Dưới sự bảo vệ của ma pháp phòng thủ hắn thành công lui lại mà không gặp nguy hiểm nhưng hắn cũng thấy được toa tàu phía sau vậy mà đang tách ra.
Đứng ở toa tàu bên kia Trần Hà nhìn khớp nối của hai toa tàu lúc này đã bị phá hủy, dưới lực kéo của đầu tàu toa tàu phía trước ngày càng xa.

“Đi thôi!”
Trần Hà nói, rồi hai người lập tức biến mất sau cánh cửa toa tàu.
Boom!
Đột nhiêm một vụ nổ lớn xuất hiện, phá hủy hoàn toàn toa tàu, ngay cả sàn tàu cũng đã nứt vỡ, có chăng chỉ còn một đống kết cấu thép còn miễn cưỡng có thể giữ lại toa tàu.

Bị bất ngờ, bảy người mất thăng bằng ngã xuống, hai người đang ở bên ngoài không kịp phản ứng rơi xuống tàu.
Bên kia đầu toa nhân cơ hội hai bên tách ra đoàn tàu cũng chưa đi xa bốn người của lực lượng hành động đặc biệt nhảy sang toa tàu phía sau biến mất.

Cho tới khi năm người của Đế quốc khôi phục đuổi tới hai bên đã ở một khoảng cách mà bọn hắn không thể nhảy qua.
“Chặt khớp nối nhanh.”
Kịp phản ứng đội trưởng ra lệnh.

Cho tới khi bọn hắn tới được những toa phía sau nơi này đã loạn hết cả lên, tất cả hành khách đều đang hoản loạn bỏ chạy, mặc cho hai bên đường sắt đều là đồng ruộng.
“Thế nào?”
“Không thấy!”

Kiểm tr.a một lượt tất cả toa tàu, bọn hắn không tìm thấy đám người Trương Ngọc Cường.
“Lập tức liên lạc với quý tộc xung quanh yêu cầu bọn hắn hỗ trợ.”

Dù sao đây cũng không phải trên đất Đế quốc không có địa đầu xà hỗ trợ muốn tìm được đối phương rất khó, đặc biệt là khi đối phương không còn dùng công cụ di chuyển như tàu hỏa nữa.

Phải biết cũng không phải bọn hắn tìm được đối phương, mà chỉ là bọn hắn chờ ở đây rồi đối phương tự tìm đến.
Chỉ có như vậy thôi!

Ban đêm một ngôi làng nhỏ nằm ở phía nam Giao Châu, đoàn người Trương Ngọc Cường đang nấp gần đó bên ngoài ngôi làng.

Dù sao bọn họ cũng là người lạ, nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện ngoài làng sẽ khiến người cảnh giác, biết đâu lại là loại giặc cướp gì thì sao. Cho nên bọn họ chỉ dám ở lại bên ngoài dã ngoại cho hết đêm nay, may mắn những người ở đây đều là những người quen thuộc với sinh hoạt dã ngoại, chỉ một đêm không phải vấn đề với bọn họ.

Lúc này trong căn lều duy nhất ở đây, được xây lên bởi một đống vải rách, một đống cành lá đám người Trương Ngọc Cường cùng Trần Hà tụ tập bên trong.
Giữa bọn họ ngay bên dưới cây đèn là một tấm bản đồ khu vực.

“Chúng ta hiện tại đang ở đây! Ga tàu gần nhất cách khoảng hai mươi kilomet, xung quanh khu vực này cũng không có người của chúng ta.”
Một người nói.
Hắn là một trong những người phụ trách khu vực phía nam của Giao Châu của tình báo chiến lược.
“Chúng ta nên làm gì?”
Trương Ngọc Cường hỏi.

“Trước tiên phải tìm cách liên lạc với người của chúng ta đã, ít nhất phải báo bình an mới được.”
Trần Hà nói.

Trương Ngọc Cường rất quan trọng, nếu bởi vì không liên lạc được mà để tin tức hấn ch.ết lan truyền sẽ là đả kích rất lớn với quân cách mạng, mặc dù có thể quân cách mạng sẽ không sụp đổ nhưng chắc chắn sẽ có tổn thất không thể tưởng tượng.

“Nơi này hẳn có cửa hàng của Nam Tinh, chúng ta có thể nhờ họ trợ giúp.”

Hệ thống thương nghiệp được Nam Tinh phổ biến trên khắp thế giới không phải chỉ để giao thương, bọn hắn còn có thể sử dụng hệ thống này để liên lạc với người của Nam Tinh. Đương nhiên sẽ không có chuyện những người này biết bọn họ là gián điệp của tình báo chiến lược.

Đột nhiên âm thanh đột tiến truyền tới trong tai khiến bọn họ chú ý.
“Chuyện gì vậy?”
Trần Hà vội vã ra khỏi lều, nhỏ giọng hỏi hộ vệ đang canh gác bên ngoài.
“Giống như có một đội kỵ binh đang tiến tới thưa ngài!”
“Kỵ binh! Mau dập lửa, dập lửa đi.”

Trần Hà nghe vậy vội vã ra lệnh cho mọi người dập lửa, mặc dù bọn hắn che chắn rất tốt, nhưng làm sao biết được không có ánh lửa lộ ra ngoài, tốt nhất là nên cận thận.

Rất nhanh toàn bộ lửa trong trại đều bị dập tắt, ngay cả cây đèn dầu trong lều cũng không thoát được, không gian xung quanh trở nên yên ắng một cách lạ thường, tất cả đều nấp ngoài ngôi làng quan sát tình huống.

Từ phía đằng xa bọn hắn thấy được một đoàn người ngựa tiến vào làng, những kỵ sĩ này trên người đều là giáp toàn thân, một số còn mặc ma pháp bào. Hiển nhiên thân phận những kẻ này không tầm thường.

Không biết bên trong xảy ra chuyện gì vậy mà lại náo động một lúc, một căn nhà trong làng còn cháy lên, sau đó đám kỵ binh liền cưỡi ngựa rời khỏi làng, trên giáp của bọn hắn vậy mà còn dính vết máu.