Sắt Thép Ma Pháp

Chương 811



Hai bên đều cảnh giác với nhau.
Đương nhiên người của hắn cũng không vừa tất cả đều đã chạm tay vào báng súng, chỉ còn cách cò súng một cái duỗi ngón tay.
Nam tước không có phản ứng! Hắn nhìn chằm chằm Trương Ngọc Cường một lúc rồi cười nói.

Vị nam tước này nhìn đội trưởng, rồi quan sát gia huy trên ngực cùng trên xe ngựa ánh mắt nheo lại.

Nhìn bên ngoài thì đơn giản nhưng nam tước lúc này cũng rất cảnh giác, rất hồi hộp khóe mắt của hắn nhìn thấy bàn tay của những hiệp sĩ này đều đã ở rất gần chuôi kiếm, nếu bọn hắn có hành động đối phương liền có thể ngay lập tức rút kiếm ra.
“Lý Uẩn của Lý gia phương đông.”

Hắn không chút khách khí.
Kỵ binh dẫn đầu nói.
Nó là gia huy của một gia tộc nam tước trong khu vực.
Rõ ràng đối phương là có chủ ý hướng về bọn hắn mà tới, cũng không phải đi ngang qua.

Nam Tước từ chối yêu cầu của Trương Ngọc Cường, mặc dù hắn đã tin phần nào nhưng nó chỉ là một phần vẫn còn một số nghi ngờ trong lòng hắn.
Trong lúc nam tước đang suy nghĩ thì Trương Ngọc Cường đã lên tiếng thú dục.
“Không biết ta nên xưng hô ngài thế nào?”

“Hừ! Ta là ai ngươi tìm người hỏi liền biết, ngược lại ta cũng rất tò mò chủ nhân của ngươi là ai?”

Các gia tộc quý tộc thừa kế đều chỉ có một người những người còn lại thường chỉ có thể làm việc trong gia tộc, có những người không muốn thường rời nhà đi lập nghiệp. Một số người may mắn lập công liền có thể được phong cấp quý tộc.
Tô Cẩm nghi ngờ hỏi.

“Tốt! Như vậy ta cũng không làm phiền ngài nữa.”
Bị người chặn đường đội kỵ binh ghìm ngựa lại.
“Lý bá tước! Không lẽ dòng họ của hai người.”
“Không biết là quý ngài nào tới phương bắc chúng ta chơi, có thể gặp mặt?”
Hộ vệ bên cạnh nghe vậy giật mình nói.

Bất quá lần này hành động của hắn không có mấy tác dụng.
Điều này khiến hắn cảnh giác!
Nhận thấy người tới đội trưởng lập tức dặn dò mọi người xung quanh.
Rất đơn giản, nhưng cũng hợp lý.
Không có cách tình huống hiện tại bọn hắn phải đồng ý rồi sẽ tìm cách xử lý sau.

Đến bây giờ nam tước vẫn không nghĩ tới việc nhóm người này chỉ là đang đóng giả quý tộc. Phải biết giả mạo quý tộc là tội lớn, có thể giệt tộc vì thế dưới cái nhìn của hắn không có kẻ nào gan lớn tới mức đi giả mạo quý tộc.

Nói rồi nam tước để lại đội của mình chỉ mang theo bốn hộ vệ rời đi.
Rồi hắn quay ngựa lại đón đầu đội kỵ binh.
Nói xong hắn liền dục ngựa đi tới ngang qua bên người đội trưởng, thuộc hạ của hắn cũng theo ngay sau tựa như không quan tâm đội hộ vệ ở xung quanh.

Cửa xe mở ra! Trương Ngọc Cường từ bên trong lộ mặt.
Gia tộc họ Lý từ phía đông này hẳn là một trong số đó. Nếu thực sự là vậy thì những hành động này cũng hợp lý.
Vấn đề là!

Hiện tại súng hầu hết đều được phân phối cho quân chính quy cùng quân của các quý tộc lớn, đối với các quý tốc nhỏ rất ít có người lấy được một lô súng, huống chi chủ nghĩa anh hùng cá nhân vẫn rất thịnh hành trong giới hiệp sĩ.
“Như vậy ta phải chờ tới khi nào đây thưa ngài.”

“Như vậy đám người Trung không phải gặp nguy hiểm sao thưa ngài?”
Hắn chưa nghe nói tới cái gia tộc này, gia huy cũng rất lạ.
“Ha ha! Khách quý tới chơi, ta làm sao có thể bỏ mặc như vậy, nó không phù hợp với đạo nghĩa quý tộc.”
“Nam tước đại nhân! Không biết ngài tìm chúng ta có chuyện gì?”

Phải biết hiện tại tây bắc đã có đường sắt, mặc dù dân thường không sử dụng nhiều. Nhưng thương nhân cùng quý tộc lại rất thích sử dụng đường sắt, bây giờ lại có một tên quý tộc không dùng đường sắt mà lại đi xe ngựa, chắc chắn phải nghi ngờ.

Đội trưởng không ra lệnh hành động, hắn dùng ngón tay ở góc khuất ra hiệu cho tất cả mọi người án binh, rồi hắn đổi đầu ngựa đi cùng với nam tước, giữ một khoảng cách.
Đương nhiên mọi câu hỏi cũng đều đã được dự đoán trước, Trương Ngọc Cường trả lời rất nhanh.

“Ta đã dặn dò bọn họ cảnh giác, chỉ cần giữ mạng theo sau bọn chúng là được. Dù sao với số lượng của đối phương có thêm năm người chúng ta cũng không có bao nhiêu tác dụng.”
“Làm sao lại như vậy được thưa ngài.”
“Đại nhân! Không biết ngài là vị nào?”

Hắn nhìn hộ vệ của mình nói.
Khác với đồng phục của những kỵ binh xung quanh người này khoác trên mình một bộ đồ màu đen, mũ của hắn khá giống với mũ bicorne nhưng thấp hơn một chút, trên mũ còn treo huân chương cùng với đó là một huy hiệu.
Dừng lại một chút Trương Ngọc Cường gật đầu.

Xem ra nam tước này không nhận ra thân phận của Trương Ngọc Cường.
Đội trưởng nghe vậy đôi lông mày nhíu lại, nhưng hắn lại chỉ nở một nụ cười.
“Ngươi từ phía đông tới tận tây bắc này làm gì? Quãng đường rất xa nha?”

Từ nãy tới giớ bọn hắn còn chưa hỏi ý đồ của đối phương.
Dù sao xe ngựa này ngoại trừ sang trọng một chút cũng không có đặc điểm của đại quý tộc. Hắn cũng không cần e ngại đối phương.

Hắn không nhận ra gia huy này, đây là điều rất lạ. Dù sao hắn có thể tự tin nhận ra gia huy của toàn bộ các quý tộc nổi bật ở phương bắc. Như vậy nếu hắn không nhận ra gia huy của đối phương thì cũng chỉ có thể gia tộc của đối phương không nổi tiếng, hoặc là người từ bên ngoài tới.

“Không biết vị nam tước đây tìm ta có chuyện gì?”
Trương Ngọc Cường cũng ngay lập tức thể hiện thái độ bất mãn của mình, cho dù hai bên có là quý tộc thì việc để một quý tộc khác chờ đợi như vậy là một điều vô lễ.

Còn chưa kịp rời khỏi khu vực phía sau đoàn xe của Trương Ngọc Cương đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh.
Nam tước cười mỉa mai nói.
“Không phải đã có đám người Trung rồi sao thưa ngài?”

“Ồ! Ta cũng muốn xem là vị nam tước đại nhân nào! Có thể cho ta gặp nam tước đại nhân của ngươi không? Hiệp sĩ!”
Trước khi hành động này Trương Ngọc Cường đương nhiên cũng đã được căn dặn về thân phận của mình. Vì thế hắn rất bình tĩnh trả lời.
“Được thôi.”

“Đừng manh động!”
Rất rõ ràng quý tộc từ phía đông chạy thẳng tới tây bắc này cũng phải gần nửa quốc gia, đã thế còn không đi xe lửa mà lại sử dụng xe ngựa. Hắn không thể không nghi ngờ.
“Ta đang tới lãnh địa của Lý bá tước, lãnh địa của ngài ấy cách khá xa đường sắt.”

Nhìn tới đây đội trưởng nhíu chặt lông mày! Như vậy cũng có nghĩa mấy trò đe dọa của bọn hắn không có tác dụng.

“Đúng vậy chúng ta là phân chi của gia tộc bá tước, hai năm trước chúng ta tới phía đông cắm rễ. Lần này trở về là tìm kiếm sự giúp đỡ từ chủ gia. Ngươi biết đấy phía đông bây giờ hải yêu đang hoành hành, chúng ta rất khó khắn.”
“Như vậy ta có thể đi được chưa thưa ngài.”

“Ha ha! Lính của ta không đủ tư cách để kiểm trả các ngươi, nên ta tới đây không biết có đủ tư cách hay không?”
Nhìn đoàn xe biến mất trong ánh mắt đôi mắt nam tước nheo lại tràn đầy nguy hiểm.

Đội kỵ binh lập tức bị đội trưởng ra tay trước mắng cho một trận, cực kỳ giống một tên hiệp sĩ ỷ thế hϊế͙p͙ người của giới quý tộc.
Đội trưởng nhận ra huy hiệu này!
“Ta là Tô Cẩm của Tô gia tây bắc.”
Lập tức thực hành nghi lễ quý tộc với kẻ trước mặt đội trưởng nghiêm túc trả lời.

Đối phương đã tự giới thiệu mình, đương nhiên nam tước cũng phải tự giới thiệu.
“Nếu bọn hắn ngụy trang thì đám người Trung không thể tới nơi được. Chúng ta phải cận thận, đi thôi!”
“Các ngươi là ai! Không thấy xe ngựa của nam tước đại nhân sao? Dám vô lễ như vậy.”

“Đi! Tới lãnh địa của Lý bá tước!”
Cũng đúng thôi, tới bây giờ tình báo của Đế quốc còn chưa có được một bức ảnh của Trương Ngọc Cường, chỉ là một tiểu đoàn trưởng như hắn làm sao biết được mặt của hắn.

Chẳng mấy chốc nam tước đã tới bên cạnh xẹ ngựa, quan sát một lượt trong lòng nam tước đã có đáy về thân phận của người này, hắn lạnh giọng nói.
“Như thế này đi! Ta sẽ để người của ta đi cùng ngài tới chỗ Lý bá tước, sau khi xác nhận họ sẽ rời đi.”

“Thật có lỗi! Nhưng chúng ta cần xác nhận lại thân phận của ngài. Gần đây mọi chuyện rất loạn xin hãy hiểu cho.”