Sắt Thép Ma Pháp

Chương 810: Trốn.



Một đội quân đang đi dọc theo đường lớn, trên thân đội quân này không có bất kỳ dấu hiệu nào của những đội quân truyền thống của Đế quốc, áo giáp, tấm khiên và cả đao kiếm. Ngược lại bọn hắn mặc trên mình một bộ áo vải màu nâu đất, đội trên đầu mũ vải vành, cầm trên tay những khẩu M1, đeo trước ngực những hộp đạn còn trên eo là lựu đạn chày cùng một số dụng cụ tác chiến trên lưng.

Bọn họ chính là quân chính quy của Đế quốc hiện tại, không còn là những chiếc áo giáp dày trông dễ nhìn, thay vào đó là những bộ quân phục vô cùng tầm thường và thứ vũ khí nhìn không có chút đe dọa nào đeo trên lưng.

Đế quốc trực tiếp sao chép lấy quân phục cùng trang bị của Nam Tinh cho chính lính của mình, có lẽ chỉ khác mỗi màu áo cùng với chiếc mũ vải, bởi vì bản thân Đế quốc vẫn chưa sản xuất được nhiều sắt như vậy, sản lượng quý giá đó còn phải dùng cho rất nhiều việc nữa.

Đương nhiên không nói tới vũ khí rồi, dù sao vũ khí của quân đội Nam Tinh bây giờ đều đổi trang sang AK nhưng bản thân Đế quốc vẫn chưa thể tự sản xuất được súng tự động cho chính mình, bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp tục trang bị M1 cho binh lính.
Các binh lính ban đầu cũng không quá phối hợp.

Hiển nhiên rồi, trước khi ăn đau khổ của súng tư duy truyền thống của phần lớn mọi người đều tin tưởng vào đao kiếm hơn. May mắn hầu hết binh lính chỉ là không có hiểu biết về vũ khí có chút theo truyền thống nhưng không cổ hủ. Cũng phải thôi binh lính trên chiến trường những kẻ cổ hủ không chịu dùng súng đều đã đi đời nhà ma, chỉ có những kẻ biết yêu quý mạng sống của mình mới có thể sống tới bây giờ.

Lúc này đội quân đang hành quân gấp với đống đồ trên lưng, có thể thấy được mồ hôi thấm ướt vạt áo của bọn hắn, nhưng dù vậy tất cả đều không dám hé răng nửa lời khác hoàn toàn với quân đội của Đế quốc trước đây.
Chắc chắn rồi!

Không chỉ học tập Nam Tinh về trang bị, Đế quốc còn học tập Nam Tinh về cách huấn luyện binh sĩ nữa, bây giờ những binh sĩ này tất cả đều im lặng hành quân gấp mà không dám hé răng.

Mặc dù vậy vẫn không thể thay đổi ấn tượng cố hữu của người dân với quân đội, những người dân đi dọc đường khi thấy quân đội tới đều vội vã tránh xa, rất nhiều người thậm chí tránh khỏi đường lội xuống cánh đồng ngập nước xung quanh, chỉ mong các vị quan đại nhân không chú ý tới bọn hắn.

Bọn hắn cũng không biết rằng trong tình huống hành quân gấp thế này các bị quan đại nhân quả thật không có thời gian chú ý tới đám dân đen bọn họ, bọn hắn còn đang phải cận thận giữ sức của mình đây, hơi đâu đi quan tâm tới lũ dân đen.

Đột nhiên các binh sĩ chú ý tới một đội xe đang đi tới từ đối diện.

Chỉ huy thấy đội xe đang tiến tới liền nhíu mày, hắn có chút nghi ngờ về đội xe này. Dù sao tình hình hiện tại xung quanh khu vực mọi người đều hạn chế ra ngoài, cũng chỉ có một đám nông dân cùng thương nhân không thể không đi mới xuất hiện trên đường bây giờ lại có một đội xe xuất hiện, ai mà không nghi ngờ.

Nhưng khi nhìn thấy gia huy trên ngực của các kỵ sĩ hộ tống cùng trên xe ngựa chỉ huy liền lập tức bỏ đi ý nghĩ tìm chuyện.

Không có cách mặc dù hắn không nhận ra gia huy này, nhưng chắc chắn là quý tộc, dây vào các quý tộc đại gia không phải chuyện gì tốt đẹp. Cho dù lũ kỵ sĩ này trên thân đều là đống áo giáp lạc hậu, đẹp mã không có gì dùng.

Chỉ huy có thể thấy được ánh mắt miệt thị của lũ kỵ sĩ khi nhìn bọn hắn.
Cũng không sai! Chỉ huy nghe nói đám hiệp sĩ này, đặc biệt là lũ hiệp sĩ của đám quý tộc nhỏ đều là một lũ cổ hủ yêu thích chủ nghĩa anh hùng trên chiến trường.

Mặc dù trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng trong suy nghĩ chỉ huy đang không ngừng miệt thị đám cổ hủ này.
‘Siêu phàm giả thì sao chứ! Cho dù toàn bộ chúng mày cùng xông lên người của tao cũng có thể làm thịt chúng mày.’
Chỉ huy nghĩ.

Cứ như vậy hai nhóm người đi ngang qua nhau, tới cuối cùng cũng không phát sinh bất kỳ mâu thuẫn nào.

Cho tới khi đội quân đã ở sau lưng cửa sổ của xe ngựa mới được mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên xe ngựa. Nếu để tình báo của Đế quốc nhìn thấy người này bọn hắn sẽ lập tức nhận ra đây là ai.

Còn ai khác ngoài Trương Ngọc Cường, lãnh tụ của quân cách mạng người mà Đế quốc đang lùng bắt đây.
“Bọn hắn đang đi đâu vậy? Ta không nhầm hẳn đây không phải vị trí đóng quân của bọn hắn mới đúng.”
Trương Ngọc Cường hỏi Tô Ngạc đang cưỡi ngựa bên cạnh mình.

“Rất có khả năng bọn hắn đang được điều động chi viện cho thành Cốc Nha thưa ngài. Nghe nói người Nam Tinh náo ở đó rất căng, ngay cả hầu tước của nơi đó cũng bị bọn họ tóm.”
Tô Ngạc trả lời.

Hành động rút lui không chỉ là đưa Trương Ngọc Cường rời khỏi Đế quốc mà còn có không ít cao tầng của quân cách mạng cũng sẽ rời khỏi Đế quốc, hơn nữa còn là kế hoạch phân phát lẩn trốn của quân cách mạng.

Để yểm hộ cho những hành động này tình báo chiến lược liền lên kế hoạch nháo sự, thu hút sự chú ý của các lực lượng Đế quốc xung quanh khu vực hòng tranh thủ thời gian cho quân cách mạng rút lui.
Nhìn bóng lưng của những binh lính đi xa Trương Ngọc Cường nói.

“Nguyện tam thần phù hộ đồng mình của chúng ta bình an.”
Nói rời Trương Ngọc Cường liền đóng cửa xe.
Đoàn xe đi được nửa buổi thì một hiệp sĩ dẫn đầu đi tới sát bên Tô Ngạc nói.
“Chúng ta sắp tới trạm gác, xin chú ý một chút làm theo mệnh lệnh của chúng ta đừng manh động.”

“Ừm! Chúng ta biết.”

Rất nhanh phía trước đã xuất hiện trạm gác của quân triều đình, những trạm gác được xây dựng để bao vây quân cách mạng, hạn chế hoạt động của bọn họ rồi dần dần thu hẹp khoảng cách cho tới khi khu vực hoạt động của quân cách mạnh bị hạn chế xuống mức thấp nhất, sau đó đơn giản là thu lưới.

Đoàn xe của Trương Ngọc Cường bị chặn lại trước trạm gác, hiển nhiên ở đây thì ngay cả đoàn xe của quý tộc cũng không được phép đi qua mà không bị kiểm tra.
Nhưng khi đang đóng vai là một quý tộc cuồng vọng những hiệp sĩ phải đóng vai thật tốt.

“Hỗn xược! Ngươi dám ngăn cản đường của nam tước đại nhân, muốn ch.ết sao?”
Một hiệp sĩ tiến lên roi ngựa trên tay chỉ về hướng tên lính làm ra vẻ giận giữ nói, biểu cảm cực kỳ cuồng vọng không khác đám hiệp sĩ dựa vào thân phận ỷ thế hiệp người.

Thông thường những cách này đều có hiệu quả, dù sao cho dù là lính triều đình cũng rất ngại đắc tội với đám quý tộc, những tên lính quèn như bọn hắn cho dù là lính triều đình thì quý tộc cũng chỉ là một câu nói.

Giới quý tộc mặc dù trong nội bộ mâu thuẫn trùng trùng nhưng với những tên dân đen bọn hắn luôn đứng chúng một chiến tuyến. Mặc dù về bản chất không tên dân đen hay lính quèn nào cần tới các quý tộc phải bao che cho nhau cả.
Có điều lần này thì khác.

Binh lính cúi đầu hành lễ thể hiện sự tôn trọng với quý tộc nhưng vẫn không chịu nhường đường nói.
“Xin thứ lỗi, nhưng đây là mệnh lệnh của đại tướng quân. Xin các ngài hiểu cho, nếu không chúng tôi sẽ bị trách phạt.”
Quất!

Một phát roi ngựa rơi vào mặt người lính, hiệp sĩ gằn giọng nói.
“Lão tử quan tâm con mẹ gì đại tướng quân của các ngươi. Các ngươi đang cản đường lão tử, các ngươi đang cản đường nam tước đại nhân hiểu chưa!”

Bị quất một roi binh lính trừng mắt nhìn hiệp sĩ, những người khác cũng lập tức siết chặt lấy súng chỉ cần đội trưởng ra lệnh bọn hắn sẽ không do dự khai hỏa.
“Làm sao muốn phản!”
Hiệp sĩ không chút sợ hãi trừng mắt lại nói.
“Ngươi tên gì?”
Hiệp sĩ nhìn người lính hỏi.

Đây là hành động rất truyền thống của giới quý tộc khi muốn đe dọa một người nào đó. Nghe được những lời này người lính trong lòng run lên, hắn cũng hiểu lời này có ý gì.
“Xin…xin thứ lỗi thưa ngài ta sẽ lập tức tránh đường ngay.”

Nói rồi hắn lập tức tránh ra, cũng ra hiệu cho lính của dọn dẹp rào cản.
Hừ!
Hiệp sĩ thấy vậy hừ lạnh một tiếng rồi cùng với đội xe rời đi.
Nhìn đội xe rời đi người lính lập tức ra lệnh cho người của mình bên cạnh.
“Đi báo cáo cho tiểu đoàn trưởng đại nhân.”

Hừ! Hắn không cản được đối phương như vậy thì tìm người tới cản, tiểu đoàn trưởng cũng là nam tước để xem tên đó còn dám lớn lối như vậy không!