“Tô Ngạc!”
Đặt bút xuống thổi nhẹ cho mực khô đi Trương Ngọc Cường vừa cho thư vào phong bì vừa gọi hộ vệ của mình.
Rất nhanh Tô Ngạc đã xuất hiện trước cửa. Bây giờ Tô Ngạc đã trở thành hộ vệ của Trương Ngọc Cường thay thế cho đội hộ vệ đã bị tiêu diệt trước kia.
“Ngài cần gì thưa lãnh tụ?”
Tô Ngạc hỏi.
“Giúp ta gửi bức thư này tới toàn tổ chức, nhanh nhất có thể.”
Trương Ngọc Cường giao thư cho Tô Ngạc nói.
“Lãnh tụ! Trần Hà tiên sinh tới, nói muốn gặp ngài.”
Sau khi Tô Ngạc rời đi một lúc có người tới.
“Mau mời vào.”
Trương Ngọc Cường nghe vậy liền vội vã mời người vào.
Trần Hà không phải ai khác chính là người làm nhiệm vụ liên lạc giữa quân cách mạng với tình báo chiến lược bây giờ hắn ở đây cũng có nghĩa phía Nam Tinh đã có phản ứng. Trương Ngọc Cường bây giờ biết hơn ai hết tổ chức của bọn họ cần sự trợ giúp của Nam Tinh hơn bất kỳ lúc nào.
Trương Ngọc Cường thậm chí đã ra ngoài cửa chờ, ngay khi nhìn thấy Trần Hà hắn đã lập tức chạy lên đón.
“Ha ha! Lâu không gặp cậu thế nào.”
Trương Ngọc Cường tiến lên thân thiết hỏi thăm, hai người còn thân thiết ôm nhau. Hiển nhiên quan hệ cá nhân của hai người không tệ.
Vừa hàn huyên hai người vừa đi vào phòng.
“Khi nghe tin ngài đang ở trấn La Thành ta đã rất lo lắng. May mắn ngài không gặp phải vấn đề gì.”
Trần Hà lo lắng nói.
Trấn La Thành chính là thị trấn Trương Ngọc Cường bị bao vậy.
Nghe được những lời này Trương Ngọc Cường thở dài buồn bã nói.
“Azi! Ta có thể may mắn thoát ra được đều nhờ sự hi sinh của mọi người.”
Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên trầm xuống.
“Ngài không cần phải tự trách. Tất cả bọn họ đều là tình nguyện không ai oán trách ngài cả, thay vào đó ngài nên tự bảo vệ chính mình để không khiến hi sinh của họ vô ích.”
Trần Hà lên tiếng an ủi.
“Cảm ơn ngươi!”
Trương Ngọc Cường nghe vậy cũng miễn cưỡng cười nói.
“Thưa ngài! Hôm nay ta đến đây là để mang theo đề nghị của quốc vương của ta tới cho ngài.”
Sau đó là vào chuyện chính.
“Chẳng là thế này! Gián điệp của chúng ta báo về rằng lần này ngụy đế muốn một lần càn quét toàn bộ quân cách mạng. Cho nên tình huống hiện tại rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm như vậy sao?”
Trương Ngọc Cường hơi nhíu mày.
Hiện tại quân đội đang càn quét rất gắt gao khiến việc liên lạc với các hệ thống trong tổ chức trở nên khó khắn, tới bây giờ Trương Ngọc Cường cũng không nhận được quá nhiều tin tức từ tổ chức.
“Đúng vậy! Chúng ta cho rằng hiện tại tổ chức rất nguy hiểm, chúng ta cũng không có cách nào để dừng cuộc càn quét này lại. Nên chúng ta đề nghị tổ chức nên phân tán ngủ đông, còn cao tầng có thể tới Nam Tinh né tránh một thời gian chờ đợi phong thanh đi qua. Ở Nam Tinh chúng ta có thể thuận tiện bảo vệ mọi người hơn.”
Trần Hà nói.
Nghe những lời này Trương Ngọc Cương rơi vào trầm tư.
“Thật sự không còn cách nào nữa sao?”
Trương Ngọc Cường nói.
“Thật có lỗi thưa ngài! Dù sao bề ngoài chúng ta vẫn là đồng minh chống ma quỷ, chúng ta không thể công khai ủng hộ mọi người được. Xung quanh khu vực phía nam này cũng không có lực lượng nào đủ mạnh để khiến ngụy đế phải di dời sự chú ý của mình. Bây giờ chỉ còn cách đó.”
“Ta cần thảo luận với mọi người trước đã. Xin cho ta chút thời gian.”
Trương Ngọc Cường không vội vã đưa ra quyết định, tổ chức này không chỉ có mình hắn mặc dù hắn là lãnh tụ nhưng cũng phải tôn trọng ý kiến của mọi người. Đặc biệt là vấn đề liên quan tới tồn vong của tổ chức.
“Ta sẽ chờ các ngài hai ngày. Lúc đó người của chúng ta hẳn cũng đã đến, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Trần Hà nói.
Sau đó hai người thảo luận một loạt các vấn đề liên kết rồi Trần Hà cũng đứng dậy rời đi.
Ngay sau khi Trần Hà rời đi Trương Ngọc Cường cũng hành động.
Sau nửa ngày hắn rời khỏi căn cứ lên đường tới một căn cứ khác sâu hơn trong vùng rừng núi, đó là nơi hắn hẹn gặp cao tầng của tổ chức để đưa ra các biện pháp đối phó với tình hình hiện tại.
…
Cùng lúc đó thành Lâm Hà!
Chính là thành trì lớn nhất trong khu vực xung quanh.
Nơi này mặc dù không bị phong tỏa nhưng an ninh cũng rất nghiêm ngặt, trên đường lúc này đều là các đội tuần tra, thi thoảng lại có vài nhà bị đội tuần tr.a tiến vào làm loạn một lượt. Khiến mọi người đều thần hồn nát thần tính, cửa hàng đóng người, ngươi dân cũng hạn chế ra ngoài, nếu không phải đây là mùa vụ có lẽ trên đường phố lúc này đã không có lấy một bóng người.
Hoàng hôn đã tiến tới đường chân trời, đây cũng là thời điểm mọi người về nhà. Một đoàn người ngựa xuất hiện trước cổng thành, đàng hoàng xếp hàng chờ vào thành.
“Các ngươi trông lạ lắm, tới từ đâu?”
Chưa chờ tới lượt đoàn người ngựa đã bị lính canh cổng giữ lại hỏi chuyện.
“Đại nhân! Chúng ta là giao hàng cho cửa hàng của hầu tước đại nhân.”
Người đứng đầu tiến tới ghé vào tai tên lính nói, hắn còn không quên dúi cho tên lính một xâu tiền đồng.
Mặc dù nếu thật sự là hàng hóa giao cho cửa hàng hầu tước bọn hắn không cần thiết phải làm trò như vậy, nhưng ra ngoài xã hội không phải cái gì đều tuyệt đối không biết lúc nào ngươi cần đến sự trợ giúp của những tên lính như thế này.
Theo lẽ thông thường những lính canh này sẽ nhận chỗ tốt và để bọn họ rời đi, nhưng những ngày gần đây thì không thể theo lệ thường như vậy nữa.
“Mở ra kiểm tra.”
Trả lại túi tiền tên linh lập tức ra lệnh.
Người đứng đầu thương đội thấy vậy liền đẩy túi tiền trở lại tay tên lính nói.
“Đại nhân xem như đây là tiền chúng ta bồi dưỡng cho mọi người, các vị làm việc mệt nhọc như vậy cũng cần chút bồi dưỡng ngài không cần phải ngại.”
Tên đội trưởng nghe vậy cũng liền nở nụ cười thu hồi túi tiền.
“Kiểm tr.a đi.”
Những người khác thấy vậy cũng liền cười làm nhiệm vụ của mình.
Đám lính này cũng nể mặt tiền, hoặc có thể là nể mặt hầu tước đại nhân, chỉ kiểm tr.a sơ qua liền cho đoàn người đi.
“Đứng lại!”
Nhưng thương đội lại tiếp tục bị chặn lại, lần này không phải lính địa phương mà là lính của triều đình.
“Đại nhân! Đã kiểm trả, bọn hắn không có vấn đề gì.”
Đội trưởng thấy vậy lập tức tiến lên nói, mặc dù hai bên ngang cấp với nhau nhưng địa vị của lính địa phương và lính của triều đình rất khác biệt, hắn cũng chỉ có thể cận thận.
“Kiểm tra!”
Nhưng đội lính triều đình không quan tâm, bọn hắn tiếp tục kiểm tr.a thương đội.
Lần này không sơ sài như trước, hàng hóa đều bị lật lên một lượt nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Rất nhanh bọn hắn được cho đi.
Bọn hắn đúng là tới cửa hàng của hầu tước đại nhân thật, nhưng khi đi vào cửa hàng hộ vệ của thương đội đột nhiên cũng đi vào cửa hàng.
Chẳng mấy chốc bảy hộ vệ của thường đoàn lại biến mất sau cánh cửa của cửa hàng.
Hậu viện của cửa hàng lúc này, đám hộ vệ đã vứt hết đao kiếm của mình dưới mặt đất thay vào đó bọn hắn bắt đầu di dời chiếc tủ đặt trước tường.
Phía sau cánh cửa này vậy mà có một cửa ngầm, tiến vào trong bên trong lại khiến người ta càng bất ngờ hơn.
Vũ khí! Tất cả đều là vũ khí.
Súng đạn, pháp trượng, dung thiết kiếm và thậm chí là haikhẩu súng không giật nữa.
Bọn hắn chính là lực lượng hành động đặc biệt của tình báo chiến lược, nhưng hành động như thế này của bọn hắn không bao giờ mang theo vũ khí tới mục tiêu cả. Vũ khí và người sẽ được chia ra, vũ khí sẽ được đưa tới trước bằng những con đường khác và người thì chỉ cần tới nhận lấy vũ khí và làm nhiệm vụ của mình.
“Tất cả tập hợp!”
Đội trưởng goi lại mọi người.
Rồi hắn chỉ tới một người duy nhất lạ mặt với những người ở đây.
“Đây là Phạm Cúc! Hắn là người của chúng ta ở đây, cũng sẽ là người hỗ trợ chúng ta.”
Phạm Cúc gật đầu chào mọi người rồi mổ ra tấm bản đồ trên tay nói.
“Nhiệm vụ của chúng ta là bắt giữ hầu tước Hoàng Hoa, gây ra hỗn loạn trong thành. Mọi người nhìn đây là sơ đồ của phủ hầu tước, còn đây quy luật lính canh gác vòng ngoài của phủ hầu tước. Kế hoạch của ta là như thế này.”
Phạm Cúc bắt đầu phổ biến kế hoạch của mình.