Sắt Thép Ma Pháp

Chương 808: Quân cách mạng.



Trèo đèo lội suối, vượt qua những lùm cây rậm rạp từ vị trí của mình Trương Ngọc Cường thấy được một ngôi làng nhỏ giữa rừng núi.
Sột soạt!
Đột nhiên một đội người xuất hiện trên tay bọn hắn là những khẩu súng bao vây xung quanh đoàn người Trương Ngọc Cường.

“Lãnh tụ là ngài sao?”
Đội trưởng của nhóm người thấy Trương Ngọc Cường liền mừng rỡ nói. Hắn nhận ra Trương Ngọc Cường, đó là lý do hắn mừng rỡ.
Trương Ngọc Cường miễn cưỡng nở một nụ cười nói.
“Là ta.”
“Tốt quá rồi! Mọi người đều đang rất lo lắng cho ngài.”

Những người ở căn cứ đều nghe tin về cuộc truy quét của quân đội Đế quốc trên khắp phương bắc, bọn họ đã mất liên lạc với rất nhiều thành viên trong đó đương nhiên có cả lãnh tụ của bọn họ Trương Ngọc Cường.

Giờ đây khi Trương Ngọc Cường xuất hiện bọn họ đương nhiên mừng rỡ, lãnh tụ của bọn họ vẫn còn sống, sự nghiệp của bọn họ vẫn có thể tiếp tục.
“Tình hình thế nào rồi? Có thể liên lạc được với những người khác không?”

Trương Ngọc Cường lập tức dò hỏi tình hình hiện tại của tổ chức.
“Lê Tử đại nhân cùng Hà Ninh đại nhân đã tới đây, nhưng sau đó bọn họ cũng lập tức rời đi. Bây giờ nơi này chỉ có Trường Xuân đại nhân ở đây.”
Đội trưởng lên tiếng trả lời.

“Tại sao lại phải rời đi?”
Biết được hai cấp dưới an toàn Trương Ngọc Cường cũng cảm thấy mừng rỡ, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao hai người lại rời đi.

“Bọn họ cho rằng hiện tại Đế quốc đang càn quét rất mạnh, sợ rằng nếu ở cùng một chỗ có thể sẽ bị một mẻ hốt gọn. Vì thế nên bọn họ quyết định tách ra tạm thời ẩn nấp, chờ qua giai đoạn nguy hiểm này lại nói.”
Đội trưởng tiếp tục giải thích.

Nghe vậy Trương Ngọc Cường cũng cho là đúng, gật đầu đồng ý.
Lúc này bọn họ đã tới bên ngoài ngôi làng, giống như nghe được tin Trương Ngọc Cường tới. Người đứng đầu nơi này là Trường Xuân lập tức xuất hiện, hắn tiến lên ôm lấy Trương Ngọc Cường nói.

“Ngài không sao chứ? Thật may quá.”
Trường Xuân thở dài một hơi.
Trương Ngọc Cường vỗ lưng Trường Xuân nở nụ cười an ủi nói.
“Yên tâm mạng của ta vẫn còn rất lớn, còn không có người giết được ta đâu ha ha.”

Trương Ngọc Cường cũng lên tiếng đùa giỡn một lượt, hòng làm giảm không khí căng thẳng xung quanh.
Nhưng có vẻ như những lời của hắn không có bao nhiêu tác dụng, những người khác cũng chỉ cười gượng hùa vào cùng hắn.

Ánh mắt Trương Ngọc Cường cũng rất sắc bén, thấy được những nụ cười này hắn liền biết tình huống liền vội vã thay đổi chủ đề.
“Chúng ta cũng phải ngay lập tức đưa ra kế hoạch đối phó mới được. Không thể để mọi chuyện diễn ra như bây giờ.”

Cồ Lâm Biên tiến vào phòng họp.

Nơi này là phòng họp của cơ quan tình báo chiến lược, hiện tại cao tầng của tình báo chiến lược đều đang tập trung trong phòng.
“Tình hình thế nào.”
Vừa ngồi xuống Cồ Lâm Biên đã lập tức hỏi.

“Hiện tại quân cách mạng bị tổn thất khá lớn, một phần ba cao tầng của bọn họ bị bắt hoặc bị giết, người của bọn họ cũng sa lưới rất nhiều. Nhiều nơi phân bộ đã bị nhổ, hầu hết quân cách mạng đều đã trốn lên rừng chờ phong thanh đi qua lại tiếp tục hoạt động.”

Giang Trạch! Là người phụ trách các hoạt động tình báo ở Đế quốc lên tiếng.
“Xem ra quân cách mạng tổn thất khá lớn.”
“Tại sao chúng ta không nhận được phong thanh nào cho hành động này?”
Cồ Lâm Biên hỏi.

“Đối phương giữ bí mật rất tốt thưa ngài. Tới khi chúng ta biết được thì đã muộn, không kịp thông báo cho quân cách mạng.”
Giang Trạch tiếp tục trả lời.
“Như vậy kế hoạch của Đế quốc là như thế nào? Có thông tin gì không?”
Mục Lâm ở bên cạnh cũng hỏi.

“Theo một số tin tức chưa được kiểm chứng thì kế hoạch của Đế quốc là nhổ tận gốc quân cách mạng, bọn hắn còn dự định sẽ cử quân truy quét quân cách mạng lên rừng.”
“Không ổn! Nếu như vậy thì lần này quân cách mạng sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta phải ngăn chuyện này lại.”

Mục Lâm nhíu mày nói.
Quân cách mạng ở Đế quốc được Nam Tinh khổ công kinh doanh nhiều năm mới có quy mô như hiện tại, bây giờ nếu bị tiêu diệt thì toàn bộ công sức của bọn hắn sẽ đổ sông đổ biển.

Phải biết theo kế hoạch ban đầu quân cách mạng ở Đế quốc sẽ ẩn mình như một tổ chức vô hại bình thường im lặng phát triển lực lượng cơ sở ở nhiều nơi khắp Đế quốc, chỉ chờ một cơ hội thời điểm Đế quốc suy yếu liền chớp lấy thời cơ vùng lên. Nhưng vì mệnh lệnh của Long khiến tình báo chiến lược không còn cách nào khác phải sử dụng tới lực lượng này.

Ai biết được quân cách mạng chỉ mới động một chút đã khiến Đế quốc đã phản ứng mạnh như vậy, trực tiếp ra quân càn quét. Hơn nữa tình báo của Đế quốc cũng rất sắc bén đối phương vậy mà nhắm chính xác căn cứ bí mật của quân cách mạng, đã thế còn có cả tung tích của cao tầng quân cách mạng hành động một phát ăn ngay khiến quân cách mạng tổn thất nặng nề.

Hiển nhiên tình báo Đế quốc đã nhìn chằm chằm quân cách mạng từ lâu.
Kỳ thức đây cũng là bài học từ Thánh quốc.

Như đã thấy bây giờ quân cách mạng của Thánh quốc đã chiếm lấy một góc của Thánh quốc, khiến Thánh quốc không thể làm gì, thử hỏi làm sao Đế quốc không cảnh giác với cái gọi là cách mạng từ Nam Tinh cơ chứ.
“Không ổn! Chúng ta không có cách nào kiềm chân Đế quốc, phải nghĩ cách khác.”

Thiết Hàm Xuân ở một bên nói.

Tình hình hiện tại Đế quốc mới là quốc gia ổn định nhất trong thế giới loài người, muốn Đế quốc xảy ra chuyện làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Mỗi người ở đây đều biết ngoại trừ hải yêu ra xung quanh Đế quốc hiện tại không có bất kỳ thế lực nào thu hút sự chú ý của Đế quốc được cả.

Nhưng hải yêu dù sao cũng là ở trên biển, làm sao có thể khiến Đế quốc từ bỏ việc đả kích quân cách mạng được.
Mọi người trong phòng rơi vào trầm tư, tình huống bây giờ quả thật rất phức tạp, bọn họ không nghĩ ra được đối sách nào.

“Ta đề nghị chúng ta nên để quân cách mạng ngủ đông né tránh phong mang của đối phương chờ thời cơ thích hợp.”
Mục Lâm đưa ra đề nghị.
“Nếu như vậy mệnh lệnh của bệ hạ thì sao? Chúng ta chỉ có một năm thôi đấy!”
Thiết Hàm Xuân nhíu mày nói.

Hiển nhiên mệnh lệnh của Long gây cho bọn hắn áp lực rất lớn, tới nỗi bọn hắn đã vận dụng cả lực lượng chưa chín. Bây giờ một khi để quân cách mạng tiến vào ngủ đông ẩn nấp như vậy một năm sau bọn hắn liền không thể hoàn thành mục tiêu Long giao cho bọn hắn.

Mọi người trong này lại một lần nữa rơi vao trầm tư, bọn hắn không dám không tuân theo mệnh lệnh của Long.

“Nếu muốn bảo vệ quân cách mạng chúng ta chỉ còn cách đó, nếu không công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển. Với tình hình hiện tại chúng ta không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao phó.”
Giám đốc văn phòng phân tích Đế lên tiếng.
“Ý kiến của ngươi thế nào?”

Cồ Lâm Biên nhìn về phía trưởng ban hành động đặc biệt của tình báo chiến lược.
Nghe cái tên mọi người cũng hiểu rồi, đây là một trong những ban quan trọng nhất của tình báo chiến lược vì thế Cồ Lâm Biên hỏi người đứng đầu của cơ quan này rất dễ hiểu.

“Nếu cứ theo tình hình này ta cũng ủng hộ ý kiến của Lâm Khải, nhưng vấn đề là mệnh lệnh của bệ hạ phải làm sao?”
Vẫn là mệnh lệnh của Long khiến những người ở đây do dự.
Không ai dám làm ra quyết định cả, bởi vì người đưa ra quyết định này có thể phải gánh trách nhiệm sau đó.

“Thôi được rồi! Như vậy theo lệnh của ta để quân cách mạng tạm thời ngủ đông đi, còn cao tầng của quân cách mạng, ta nghĩ chúng ta có thể đón bọn họ tới Nam Tinh chỉ đạo từ xa. Trong lãnh thổ của chúng ta mọi thứ sẽ an toàn hơn.”

Cuối cùng! Là người đứng đầu tình báo chiến lược Cồ Lâm Biên không còn cách nào khác đứng ra nhận công việc này.
Nói xong! Hắn nhìn sang Giang Trạch nói.
“Ngươi phụ trách thuyết phục cao tầng của quân cách mạng rời đi cùng chúng ta.”

“Cường Xa! Ngươi phụ trách công việc đón họ tới Nam Tinh.”
Rồi hắn tiếp tục ra lệnh cho ban trưởng của ban hành động đặc biệt.