Hộ vệ cõng theo trung niên nam nhân vào một ngôi nhà nhỏ trong con hẻm, nơi đây chỉ có một đôi vợ chồng cùng khổ sinh sống.
Thấy hai người tiến vào đôi vợ chồng không quá bất ngờ, bọn hắn dẫn hai người tới một góc của căn nhà. Người chồng lật lên sàn nhà bên dưới lộ ra một hầm trú nhỏ chỉ đủ cho hai ba người chen chúc bên trong.
“Lãnh tụ đại nhân xin ngài nấp ở đây, sau khi an toàn chúng tôi sẽ gọi ngài ra.”
Người chồng nói.
“Cảm ơn hai người!”
Trung niên nam nhân bắt tay cảm ơn đôi vợ chồng rồi hắn nhảy xuống hầm, nhưng hộ vệ của hắn lại không xuống.
“Sao vậy? Mau xuống đây.”
Thấy hộ vệ không xuống trung niên nam nhân trong lòng sôt ruột nói.
“Tôi không thể xuống thưa đại nhân! Tôi phải đánh lạc hướng bọn hắn, xin ngài bảo trọng.”
Hộ vệ ánh mắt kiên định nói, vừa nói hắn vừa đưa tay đóng lại nắp hầm.
“Cậu đang làm gì vậy!”
Trung niên nam nhân thấy vậy vội vã muốn nhảy ra khỏi hầm nhưng không kịp, cánh cửa đã đóng lại khiến xung quanh hắn trở nên tối om không nhìn thấy cả bàn tay trước mặt.
“Trần Tuấn mau mở cửa! Mau mở cửa.”
Trung niên nam nhân ra sức đẩy cánh cửa, hắn liên tục thúc dục hộ vệ của mình mở cửa.
“Đại nhân! Xin yên tâm, sẽ có người đón ngài.”
Tiếng của hộ vệ vọng vào tai nam nhân, như muốn trấn an hắn.
“Khốn kiếp! Mở cửa mau, ta lệnh cho cậu mở cửa.”
Trung niên nam nhân giận giữ ra lệnh, nhưng không có người đáp lại hắn.
Hắn có thể nghe được hộ vệ của mình đang dặn dò hai vợ chồng gì đó nhưng âm thanh quá nhỏ hắn không nghe rõ.
Một lúc sau trung niên nam nhân liền không nghe được âm thanh của hộ vệ nữa, xem ra hắn đã rời đi.
Cảm giác được hộ vệ bên ngoài đã rời đi, trung niên nam nhân dừng đập cửa hắn chờ một lúc nhẹ giọng lên tiếng.
“Hai người tên gì?”
“Thưa lãnh tụ ta gọi Dương Tùng, vợ ta gọi Phương Anh.”
Tiếng của người chồng vọng vào tai trung niên nam nhân.
“Hai người làm gì?”
Trung niên nam nhân tiếp tục hỏi.
“Vợ chồng chúng ta đều làm việc trong một nhà máy dệt gần đây thưa ngài. Chúng ta có may mắn biết được lý tưởng của ngài chúng ta nguyện hi sinh vì lý tưởng của ngài.”
Người chồng tiếp tục trả lời.
“Không! Nếu vợ chồng ngươi đều hi sinh rồi ai sẽ chứng kiến ngày lý tưởng của ta được hoàn thành. Các ngươi phải sống để có thể chứng kiến sự nghiệp vĩ đại của chúng ta.”
Trung niên nam nhân nghiêm túc nói.
“Đại nhân! Có người bên ngoài xin cẩn thận.”
Đột nhiên người chồng lên tiếng cảnh báo trung niên nam nhân.
Sau đó trung niên nam nhân nghe được tiếng bước chân rời đi.
Rất nhanh sau đó trung niên nam nhân nghe được có tiếng ồn ào bên ngoài, nhưng hắn cũng không nghe rõ bên ngoài đang nói gì.
Theo bản năm trung niên nam nhân dừng hoạt động, tiếng thở cũng nhẹ hơn hòng tránh tạo ra âm thanh quá lớn chỉ sợ bị người phía trên phát hiện.
“Gần đây có thấy người nào đi qua không?”
“Không có! Không có thưa đại nhân, trời tối như thế này làm sao còn ai đi lại bên ngoài.”
Trung niên nam nhân nghe được tiếng của đôi vợ chồng.
Những kẻ truy đuổi đi lại trong nhà một lượt giống như không tìm thấy cái gì đang muốn rời đi.
“Đại nhân! Đại nhân, đây là tài sản của chúng ta, chúng ta chỉ có một chút đồ này.”
Tiếng cầu xin của đôi vợ chồng vọng vào tai trung niên nam nhân, giống như lũ quan binh lấy đồ gì đó của bọn họ.
“Hừ! Tao nghi ngờ đống đồ này là ăn cắp, cần mang về điều tra.”
Tiếng của đám quan binh lúc này cũng vọng vào tai trung niên nam nhân.
Nghe được những lời này trong lòng trung niên nam nhân giận giữ, lũ khốn kiếp này hàng trăm, hàng nghìn năm qua đều như vậy chúng chỉ là những con dòi bọ bám lấy trên người nhân dân hút đi máu của nhân dân giống như chủ nhân của chúng vậy. Suốt hàng nghìn năm qua vì chúng sở hữu sức mạnh áp đảo khiến người dân không thể phản kháng, nhưng bây giờ người dân bình thường đã có sức mạnh để có thể phản kháng bọn hắn. Trung niên nam nhân muốn xem xem chúng còn có thể tác oai tác quái được bao nhiêu lâu nữa.
Có vẻ như hai vợ chồng cũng biết không nên đối đầu với quan bình, nếu không dù người không có tội cũng biến thành có tôi vì thế bọn họ từ bỏ rất nhanh.
Một lúc lâu sau cánh cửa trên đầu vang lên tiếng gõ.
“Lãnh tụ đại nhân, lãnh tụ đại nhân.”
Tiếng của người chồng vọng xuống.
“Ta đây! Thế nào rồi?”
Trung niên nam nhân lập tức nhỏ giọng trả lời.
“Bên ngoài vẫn còn lũ quan binh, xin ngài chịu đựng một thời gian. Chờ lũ quan binh rời đi chúng ta sẽ đón ngài ra.”
Người chồng nhỏ giọng nói.
“Không sao! An toàn là trên hết.”
…
Cứ như vậy một đêm trôi qua, trung niên nam nhân cũng ở một đêm trong hầm.
Đột nhiên cửa hầm mở ra, cả ngày trong hầm tối ánh mắt của trung niên nam nhân cần một chút thời gian để thích nghi với ánh sáng.
“Lãnh tụ! Có người tới rồi.”
Âm thanh của người chồng rơi vào tai trung niên nam nhân.
Lúc này ánh mắt của trung niên nam nhân cũng khôi phục, hắn thấy được ngoại trừ người chồng bên cạnh còn có một người khác nữa.
Người này trên dưới ba mươi, làn da ngăm đen sần sùi cho thấy hắn là người trải qua phong trần.
“Lãnh tụ! Ngài đây rồi.”
Người này thấy trung niên nam nhân liền mừng rỡ nói.
“Là cậu à Tô Ngạc.”
Trung niên nam nhân thấy người tới cũng mừng rỡ nói, dưới sự giúp đỡ của hai người hắn nhảy lên khỏi hầm.
“Tình hình thế nào?”
Trung niên nam nhân vừa lên khỏi hầm lập tức hỏi.
“Chúng ta gặp tổn thất khá nặng, Vương Cường cùng Đại Dương đều đã bị bắt, đội hộ vệ cũng tổn thất rất nặng, bây giờ có Lê Tử, Hà Ninh cùng Lưu Vân không rõ tung tích. Thị trấn hiện tại đã bị phong tỏa lũ tay sai đang lục soát rất nghiêm ngặt.”
Tô Ngạc trầm giọng trả lời.
“Hoàng Hạo bọn hắn thì sao?”
Hoàng Hạo chính là đội trưởng đội hộ vệ của trung niên nam nhân, đêm qua hắn không có người để hỏi bây giờ có Tô Ngạc ở đây hắn không thể không hỏi tới.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Tô Ngạc, trung niên nam nhân liền nhận ra có vấn đề. Trái tim hắn treo lên vội vã hỏi.
“Bọn hắn sao rồi?”
Mặc dù bản thân trung niên nam nhân cũng đã phần nào đoán được câu trả lời, nhưng hắn vẫn muốn một câu trả lời chính xác.
Không còn cách nào khác Tô Ngạc phải trả lời.
“Bọn họ đều đã tử trận…xác…xác…”
“Xác làm sao?”
Thấy Tô Ngạc nói không ra lời trung niên nam nhân vội vã hỏi.
“Xác…xác của bọn hắn…xác của bọn hắn bị treo trên đường…”
Tô Ngạc né tránh ánh mắt của trung niên nam nhân, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Nghe những lời này trung niêm nam nhân không nhịn được ngã xuống cả người ngơ ngác.
“Lãnh tụ…lãnh tụ…xin hãy bảo trọng thân thể.”
Tô Ngạc thấy vậy vội vã tiến tới đỡ lấy trung niên nam nhân.
Nước mắt đã rơi xuống trên khuôn mặt trung niên nam nhân, hắn đã không biết phải nói gì nữa lấy tay che đi đôi mắt của mình trung niên nam nhân cố gắng nhịn xuống âm thanh nức nở đang phát ra từ cổ họng.
“Lãnh tụ! Xin ngài bớt đau buồn, nhóm người Hoàng Hạo biết được cũng sẽ không vui, ngài còn có chúng ta, ngài còn phải hoàn thành lý tưởng của mọi người.”
Tô Ngạc cố gắng an ủi.
Dù sao cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, trung niên nam nhân rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Chúng ta phải đoạt lại xác của bọn họ.”
Trung niên nam nhân quyết định.
“Không được! Lãnh tụ, đối phương làm như vậy chính là đang dụ chúng ta lộ mặt, lũ tay sai ở đây đang áp đảo chúng ta nếu làm vậy sẽ chỉ khiến tổn thất của chúng ta lớn hơn.”
Tô Ngạc lập tức phản đối.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy? Bọn họ đều là các anh hùng, ít nhất nên để bọn họ an nghỉ.”
Trung niên nam nhân cũng biết những lời vừa rồi của mình ngu ngốc như thế nào. Hắn hiện tại đang đấu tranh, đấu tranh giữa lý trí và tình cảm.
“Chúng ta không thể hành động liều lĩnh được thưa lãnh tụ. Hoàng Hạo bọn họ sẽ hiểu cho chúng ta, bây giờ việc quan trọng nhất là phải đưa ngài rời khỏi thị trấn này.”
“Ta làm sao có thể để các ngươi ở đây một mình thoát đi.”
Trung niên nam nhân từ chối.
“Ngài bắt buộc phải đi! An toàn của ngài là trên hết, ngài là linh hồn của chúng ta.”
Tô Ngạc từ chối yêu cầu của trung niên nam nhân.
“Chẳng lẽ không có ta các ngươi liền không làm được! Trương Ngọc Cường này ch.ết thì sẽ có Trương Ngọc Cường thứ hai, Trương Ngọc Cường thứ ba tiếp tục sự nghiệp của chúng ta đây mới là điều ta mong muốn từ các ngươi. Chứ không phải một đám vô dụng khi ta ch.ết rồi liền tản đi.”
Trương Ngọc Cường gằn giọng nói.
“Nhưng cũng không thể để ngài ở nơi nguy hiểm như thế này được. Ngài vẫn là lãnh tụ của chúng ta, an toàn của ngài là ưu tiên hàng đầu.”
Tô Ngạc như đinh đóng cột nói, không chút thoái nhượng.