Sắt Thép Ma Pháp

Chương 735: Một phương nam hỗn loạn.



Cháy!
Lại một đám cháy nữa bốc lên giữa thủ đô của Thái Nguyệt, nơi này là một cửa hàng mới được mở của một tập đoàn bán lẻ khá lớn của Nam Tinh.
Lũ điên đã cướp sạch của hàng này rồi đốt sạch của hàng bỏ chạy trước khi lực lượng an ninh tới.

Khi lực lượng an ninh tới bọn hắn đã phân tán ra bỏ chạy cuối cùng lực lượng an ninh chỉ bắt được bốn tên.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, từ khi Thái Nguyệt mất thi thoảng lại có những vụ tấn công vào người Nam Tinh hoặc các cửa hàng do công ty Nam Tinh mở ở đây.

Nhưng chỉ là thi thoảng mới diễn ra thôi mọi chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng khi tin tức chiến bại ở phương bắc truyền tới, lũ dị giáo ẩn mình dưới khe cống ngầm đột nhiên vùng lên mọi thứ lan nhanh như một ngọn lửa được gió thổi bùng lên. Chúng luôn tìm cách phá hoại khắp nơi trong thành phố khiến cho thành phố trở nên hỗn loạn gây không ít thiệt hại hơn nữa còn khiến thành phố suy yếu về khả năng đóng góp trong nền kinh tế quốc gia cùng hỗ trợ chiến tranh.

“Hôm nay đã là vụ thứ ba rồi.”
Giám đốc công an thành phố giận giữ hét vào mặt các cấp dưới của mình.

Không ai lên tiếng chối bỏ trách nhiệm cả, không phải bọn hắn không muốn mà bọn hắn biết nếu bây giờ dám mở mồm nói những lời đó khả năng cao sẽ trở thành nơi trút giận cho giám đốc.
Chờ đợi giám đốc xả cơn giận của mình phó giám đốc mới lên tiếng.

“Chúng ta bị bó tay bó chân rất nhiều, một số nơi thậm chí không được phép tiến vào khiến cho lũ dị giáo dễ dàng tẩu thoát trong khi chúng ta vẫn đang loay hoay đối phó với sự hỗn loạn. Hơn nữa nhân lực của chúng ta quá mỏng.”



Phó giám đốc giải thích lý do cho tình hình hiện tại và sự khó khăn của lực lượng an ninh hiện tại, các quy định cùng luật pháp quá cứng nhắc khiến cho lực lượng an ninh bị trói tay chân.
“Ý của ngươi là chúng ta cần nhiều người hơn và nhiều quyền lực hơn?”
Giám đốc hỏi.

Phó giám đốc không trả lời nó cũng đủ để giám đốc hiểu ý của hắn.
“Giám đốc! Chúng ta thực sự cần như vậy, hoặc ít nhất cần nhiều người hơn, mọi thứ bây giờ quá sức với chúng ta rồi.”
Một người khác lên tiếng thuyết phục giám đốc.

Sau đó bọn hắn bắt đầu thảo luận với nhau về việc cần thêm những gì để có thể ổn định tình hình hiện tại.

“Ta không nghĩ rằng chúng ta sẽ trở thành cá biệt. Các bộ luật hiện tại mục đích rõ ràng là để hạn chế quyền lực của lực lượng công an tránh lạm quyền, rất khó có chuyện trung ương cho phép chúng ta ngoại lệ.”
Cuối cùng giám đốc lên tiếng nói.

Thống nhất tất cả ý kiến mọi giám đốc cũng cảnh báo trước cho mọi người về những thứ có thể đạt được và những thứ không thể đạt được.
Rồi hắn hướng về phía thư ký đang ghi chép nội dung cuộc họp nói.
“Chuẩn bị công văn đi.”

Đương nhiên giám đốc không phải là người chuẩn bị công văn báo cáo, những người còn lại chắc chắn cũng không phải người chuẩn bị công văn này người chuẩn bị công văn là thư ký cuối cùng giám đốc mới là người ký chữ ký cuối cùng.

Kỳ thực không chỉ mỗi thành phố này gần như tất cả các khu dân cư lớn ở phía nam trong lãnh thổ Thái Nguyệt cũ đều xảy ra những chuyện tương tự lũ dị giáo hoạt động mạnh, lại thêm sự trợ giúp của các thế lực cũ bọn chúng càng khiến phương nam trở nên hỗn loạn hơn.

Lúc này trung ương cũng đang rất đau đầu với tình huống hiện tại của phương nam, nếu là chỉ có một tình huống này Long tự tin có thể xử lý trong vài năm từng chút từng chút một đánh tan bọn chúng mà không gây ra bất kỳ chấn động nào cho xã hội.

Nhưng rất rõ ràng hiện tại Nam Tinh thiếu nhất chính là thời gian, chắc chắn Long không muốn tiêu tốn quá nhiều nguồn lực quốc gia vào việc dẹp loạn này.

Vì thế khi công văn của giám đốc công an còn chưa kịp trình lên các đầu não của bộ nội an đã bắt đầu tính toán làm sao để dùng lực lượng hạn chế hiện tại ổn định lại tình hình phương nam.
“Đây là kế hoạch của các ngươi?”

Long nhìn bản báo cáo của bộ nội an hỏi Phùng Cương nói.
Trên bàn Long lúc này là bản kế hoạch để xử lý tình hình hỗn loạn ở phương nam hiện tại. Như đã nói phương nam ở đây là tính cả Thái Nguyệt cùng một phần phương bắc lãnh thổ Giao Châu chứ không phải phương nam cũ.

Bản kế hoạch cũng không có quá nhiều nội dung, tóm tắt lại chủ yếu có mất nội dung sau.

Tăng nhanh tốc độ di dân, đặc biệt là ở những nơi xảy ra hỗn loạn cần ưu tiên di dân nhanh hơn. Di dân chính là một trong những biện pháp ổn định an ninh tốt nhất lúc này, đơn giản mà nói người dân mới là những người giúp ổn định an ninh khu vực tốt nhất.

Thử nghĩ mà xem khi người dân nhìn thấy người phạm tội hoặc nghi ngờ người phạm tội việc họ chủ động báo cho lực lượng an ninh và không chủ động báo cho lực lượng an ninh sẽ khiến tình huống diễn ra rất khác biệt.

Người Thái Nguyệt cùng người Giao Châu từ xưa tới nay không có bao nhiêu tin tưởng lực lượng an ninh, bọn hắn còn mong không bao giờ gặp lũ đó là được rồi, bởi vì trong trí nhớ của bọn hắn lũ quan lại đó mỗi lần gặp mặt đều là mắng chửi đòi tiền có bao giờ bảo vệ bọn hắn đâu.

Ngược lại người Nam Tinh mặc dù trước kia cũng không khác nhưng nhiều năm sống dưới chế độ mới lực lượng an ninh hiện tại đã xây dựng được lòng tin trong dân, việc chủ động báo án là điều xảy ra rất bình thường trong xã hội Nam Tinh những năm gần đây.

Vì thế di dân là điều cần thiết, nó tương đương với việc lực lượng an ninh phương nam sẽ có vô số con mắt trong từng ngóc ngách chỉ cần một phần trong số này hoạt động tốt liền sẽ mang lại không nhỏ lợi ích an ninh chắc chắn sẽ được cải thiện.

Tiếp theo đó là tăng cường quyền lực cho lực lượng an ninh, mở ra một chút giới hạn cho bọn hắn ví dụ như có quyền xâm nhập nhà dân khi chưa có lệnh. Đương nhiên hiện tại bộ luật này cũng không có bao nhiêu tác dụng một là bởi vì phần lớn người dân đều không có quá nhiều hiểu biết với luật pháp, bọn họ chỉ có thể hiểu một số bộ luật cơ bản theo thường thức mà thôi.

Nhưng nói là nói vậy các lực lượng an ninh cũng không thể nói ta là xông vào nhà người ta đi bắt người phải không, cái này cũng chỉ có một số lực lượng có quyền lực đó hơn nữa còn phải là các trường hợp đặc biệt mới được.

Vì thế chuyện này sẽ thả xích cho các lực lượng an ninh ở phía nam khiến họ có nhiều quyền lực hơn.
Vấn đề là Long cùng một số quan chức chính phủ lo ngại chuyện này sẽ khiến lực lượng an ninh ở đó lạm quyền gây ra những vấn đề khiến người dân ở đó phản cảm.

Dù sao bản thân chính phủ đang cố gây dựng hình ảnh tốt trong mắt người phương nam, bây giờ nếu xảy ra sai lầm sẽ đi một sải toàn bộ công sức trước đó có thể đổ sông đổ bể. Mặc dù không tới mức đánh mất phần lãnh thổ này nhưng việc hỗn loạn hơn sẽ là điều có thể dự đoán được.

Điều tiếp theo nữa đó chính là áp dụng hình phạt liên đới.

Hình phạt liên đới chính là một người trong gia đình phạm tội sẽ liên đới tới cả nhà, đương nhiên không phải chịu cùng hình phạt chung mà giảm đi một phần nhưng với những tội phải chịu hình phạt liên đới thì giảm đi này cũng không khá hơn là bao.
Ví dụ như bị biếm làm nô lệ.

Đừng quên Nam Tinh hiện tại vẫn tồn tại chế độ nô lệ mặc dù các nô lệ có cơ hội chuộc thân cho mình nhưng cuối cùng vẫn là chế độ nô lệ. Dù sao hiện tại Nam Tinh vẫn chưa thể thoát khỏi chế độ nô lệ được rất nhiều đồn điền cần nô lệ, máy móc hiện tại vẫn còn thô sơ chưa thể thay thế con người nô lệ là điều cần thiết cho các đồn điền. Các mối quan hệ kinh tế lẫn sản xuất vẫn chưa hoàn thiện nô lệ là điều không thể thiếu đối với hệ thống hiện tại.

“Tội này có thực sự đe dọa được lũ dị giáo sao?”
Long rất nghi ngờ về tội này có thể ảnh hưởng tới lũ dị giáo, phải biết lũ này điên cuồng tới nỗi có thể dâng lên cả gia đình mình tội liên đới làm sao có thể đe dọa được chúng.

“Nó nhằm vào những kẻ hợp tác với lũ dị giáo và những kẻ làm loạn cùng với một số nông tín đồ thưa bệ hạ.”
Phùng Cương giải thích.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com