Sắt Thép Ma Pháp

Chương 736:



“Ý của ngươi là chúng ta không thể để quân Đế quốc tham chiến?”
Trong phòng của tổng tham mưu trưởng âm thanh của Ngọc Kim Sơn vang lên đối diện với hắn chính là Phàm Mạnh Cường tổng cục trưởng của tổng cục hậu cần.
Không chút do dự Phạm Mạnh Cường trả lời.
“Đúng vậy!”
“Tại sao?”

“Bất kỳ đội quân nào tham chiến trên lãnh thổ nước ta thì việc cung cấp hậu cần đều phải phụ thuộc vào hệ thống của chúng ta. Cho dù bọn họ không thiếu vật tư nhưng việc vận chuyển vật tư tới tiền tuyến tất cả đều phải phụ thuộc vào hệ thống vận chuyển của nước ta.”

Dừng lại một chút Phạm Mạnh Cường nhìn sang Lương Việt bộ trưởng xây dựng ở bên cạnh nói.
“Bộ trưởng xin nói một chút tình hình giao thông hiện tại của nước ta cho tham mưu trưởng hiểu đi.”
Lương Việt nghe vậy liền lập tức nói.

“Hệ thống giao thông hiện tại của nước ta không đủ khả năng để duy trì hậu cần cho quân số đông như vậy. Tình hình cơ sở hạ tầng ở phương nam rất bết bát hoàn toàn không đủ khả năng đáp ứng như cầu hậu cần cho đội quân với quy mô như của Đế quốc, trừ khi đường biển có thể được giải tỏa.”

Phương nam chính là lãnh thổ Thái Nguyệt cùng Giao Châu việc hai quốc gia này không sở hữu cơ sở hạ tầng giao thông tốt là điều dễ hiểu, Nam Tinh cũng không có nhiều thời gian để xây dựng cơ sở hạ tầng cho nơi này vì thế hệ thống giao thông ở đây ngoại trừ đường sắt ra thì vẫn còn rất lạc hậu. Một mình đường sắt chắc chắn không thể nào đáp ứng được nhu cầu khổng lồ cho chiến tranh được, huống chi tình hình phương nam hiện tại đang rất bất ổn gây ra sự gián đoạn cho giao thông.

Trong khi đó đường biển lại đang bị hải yêu quấy rối không thể vận chuyển hàng hóa từ Đế quốc tới thẳng Nam Tinh bằng đường biển được. Có thể duy trì chiến đấu cho lực lượng quân sự Nam Tinh đã là rất tốt rồi, đừng quên hiện tại Nam Tinh vẫn phải dựa vào đường bộ để vận chuyển một nửa nguyên liệu thô cho hệ thống công nghiệp đang làm việc ngày đêm của mình nếu dành ra phần này cho hậu cần như vậy hệ thống công nghiệp sẽ bị gián đoạn.



Nếu không phải phòng tuyến chỉ còn là hẻm bắc lại ở gần trung tâm công nghiệp lớn nhất nước việc duy trì hậu cần cho hàng trăm nghìn quân tham chiến là điều rất khó.
“Vậy là chúng ta phải từ chối trợ giúp quân sự từ Đế quốc ư?”
Ngọc Kim Sơn hỏi lại.

Kỳ thực phần lớn tướng lĩnh Nam Tinh đều không muốn sự trợ giúp quân sự từ Đế quốc, chỉ là bọn họ sợ một mình Nam Tinh cùng tinh linh không thể cản nổi bước tiến của ma quỷ mới đồng ý để quân đội Đế quốc tiến vào.

Vì thế khi được biết Nam Tinh hiện tại không còn khả năng duy trì hậu cần cho đội quân quy mô của Đế quốc thì bản thân Ngọc Kim Sơn cũng có chút vui mừng.

Nhưng vấn đề là không có Đế quốc liệu Nam Tinh có duy trì được phòng tuyến không. Phải biết Hẻm Bắc là lá chắn cuối cùng ở phương bắc nếu mất đi Hẻm Bắc cũng có nghĩa toàn bộ vùng trung tâm cùng không còn bất kỳ nơi nào có thể trở thành địa hình để ngăn cả ma quỷ xuối nam. Nếu muốn thiết lập một phòng tuyến dài giữa vùng đồng bằng rộng lớn của trung tâm chắc chắn lượng nhân lực cần sử dụng là một con số khổng lồ mà hiện tại Nam Tinh không thể đáp ứng nổi.

Huống chi bản thân khu vực này còn là trung tâm công nghiệp lớn nhất quốc gia, mất nơi này Nam Tinh có thể duy trì chiến tranh hay không cũng là một vấn đề.

Ngọc Kim Sơn không khỏi đau đầu và chắc chắn hắn cần tham khảo về vấn đề này, một mình hắn không thể đưa ra quyết định khi không tham khảo bất kỳ ai được dù sao đây cũng là một vấn đề ảnh hưởng tới tồn vong của quốc gia.

Nhưng trước đó cần thông báo cho bộ ngoại giao tạm thời dừng cuộc đàm phán lại đã, nếu không bộ ngoại giao đàm xong rồi bên này lại thay đổi như vậy tốn thời gian không nói tới, uy tín quốc gia cũng có thể chịu ảnh hưởng.

Đương nhiên dừng đàm phán cũng chỉ là chủ đề điều quân chi viện thôi những vấn đề khác thì vẫn tiếp tục đàm phán đặc biệt là về viện trợ các thứ vì thế bộ ngoại giao vẫn còn rất nhiều việc.
Trong lúc đó tại phương bắc!

Sau đòn tấn công bom nguyên tử quân đội vẫn không ngừng phái lực lượng do thám tiếp cận khu vực bị ném bom, nhưng không dễ dàng như vậy đối phương đã cử rất nhiều quân bao vây xung quanh khu vực khiến cho các lực lượng do thám không thể tiếp cận phải rút lui, cuối cùng bọn hắn hoàn toàn mù tịt về tình huống bên trong không rõ hiệu quả của bom nguyên tử như thế nào.

Nhưng không phải không có thu hoạch, ít nhất do thám trên không vẫn phát hiện có sự hoạt động trong khu vực, và vẫn có không ít dân thường bị chuyển đến đây, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến bộ tổng tham mưu lưỡng nan.

Nhìn như thế nào cũng giống như hai quả bom kia thất bại rồi, không thể phá hủy được nghi lễ mất đi hai quả bom nguyên tử nói thế nào cũng là lỗ vốn. May mắn bọn hắn có thể chấp nhận được khoản lỗ này, dù sao trước đó cũng đã xác định đây chỉ là đánh cược.

Vấn đề là có nên đánh cược thêm một lần nữa không? Tiếp tục ném xuống bom nguyên tử hoàn toàn tiêu diệt khu vực xung quanh, hoặc dừng lại ở đây tiết kiệm bom nguyên tử dành cho những trường hợp khác.

Dù sao hiện tại lượng bom nguyên tử trong kho có hạn cần phải tiết kiệm dành cho những trường hợp khẩn cấp hơn là cho một hành động không nắm chắc như hiện tại.

Cái này khiến cho các tướng lĩnh chia rẽ có người muốn ném thêm vài quả bom nữa trực tiếp san phẳng nơi đó, có người lại không đồng ý cho rằng việc này cũng chỉ có thể kéo dài thời gian nghi thức diễn ra chứ không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề.

Mất đi một nơi bọn hắn có thể tìm một nơi mới bí ẩn hơn khó khăn tìm kiếm hơn để xây dựng lại tế đàn sau đó chỉ cần chuyển vật tế tới liền được.

Muốn hoàn toàn chặt đứt gốc rễ của nghi thức này cũng chỉ có một cách đó là ngăn đối phương có đủ vật tế, nhưng chuyện đó chắc chắn là không thể nào trừ khi chiếm lại phương bắc đẩy đối phương ra khỏi lãnh thổ.

Mà cho dù đẩy ma quỷ ra khỏi lãnh thổ nếu đối phương đưa vật tế rời đi không lẽ bọn hắn còn tiếp tục đuổi tới ma địa.

Cách duy nhất để ngăn ma quỷ thực hiện nghi lễ cũng chỉ có cách giữ vững các khu định cư lớn không để ma quỷ kiểm soát. Nhưng chuyện này chắc chắn đã thất bại rồi, số lượng người ở phương bắc hiện tại đủ để ma quỷ làm thêm ba bốn lần nghi thức.

Hai bên tranh đi cãi lại cuối cùng lại giao cho Long quyết định.
Không quyết định được liền vứt cho mình Long cũng thực sự rất khó chịu nhưng hắn cũng không có cách nào ai bảo hắn là vua đâu thần tử tranh cãi không quyết định được cũng chỉ có cách ném cho hắn.

Long cũng quyết định rất nhanh hắn liền phủ nhận kế hoạch ném bom.
Hắn cũng cho rằng ném hai quả đã là đánh cược rất cao rồi có thể kéo dài thời gian ít nhất nửa tháng xem như kiếm lời nếu không tổn thất hai quả bom vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng ngược lại nếu là ném thêm thì thiệt hại lại là một con số không thể chấp nhận cho dù có thành công ngăn đối phương thì lợi ích đạt được không như kỳ vọng.

Ngược lại bây giờ Long tập trung vào phòng tuyến hơn, chỉ cần chế tạo phòng tuyến phương bắc vững như thành đồng liền không phải sợ cái chiến thuật lấy số lượng đè chất lượng ch.ết tiệt kia nữa.

Vì thế lần này bộ tham mưu đã điều động rất nhiều vật liệu xây dựng, còn tìm bộ xây dựng hỗ trợ hòng có thể xây dựng phòng tuyến. Thậm chí để tránh ma quỷ phá núi lấp đường tránh đi phòng tuyến Hẻm Bắc hoặc để người vượt núi tới Nam Tinh làm phá hư có không ít trạm canh gác sẽ được thiết lập dọc dãy núi đảm bảo ngăn cản các nỗ lực xâm nhập cùng với đó kịp thời phát hiện các hành động của ma quỷ gần khu vực.

Phải biết để có thể phá núi lấp đường cho một đội quân hàng chục triệu có thể thông qua cũng không phải chuyện dễ dàng, một khi đã khởi công liền không có cách che dấu.
Chỉ cần Nam Tinh phát hiện ra như vậy liền dễ xử lý, dùng pháo bình cày qua cái khu vực đấy một lượt liền được.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com