Đám nữ sinh theo hai nữ phù thủy Ả Rập đi lên cầu thang lớn bên trái. Nơi này treo toàn các bức chân dung nữ phù thủy, vẫy tay ngả mũ chào mừng mấy vị khách. Có người nói tiếng anh, nhưng phần lớn là ngôn ngữ bản địa bọn họ không hiểu.
Vừa lên tới lầu 1, có tiếng chuông reo, phòng học mở ra, các cô phù thủy nhỏ mặc áo chùng đeo mạng che mặt chạy túa ra. Áo chùng của nữ sinh nơi này không khác gì phù thủy Anh, nhưng họ trùm mạng che khắp đầu tóc và cả khuôn mặt, chỉ chừa đôi mắt ra.
Tréo ngoe thay mắt của sắc dân này lại đẹp vô cùng, dường như tạo hóa biết được họ sẽ chỉ đối mặt với trần gian bằng hai con ngươi đó, nên có bao nhiêu mỹ từ đều dồn hết vào đôi mắt đó thôi.
Mấy cô nữ sinh chạy ngang qua tò mò nhìn các cô gái Pháp với mái tóc tự do xõa dài, rồi như vừa đi vừa xoay vòng theo nhạc điệu gì đó, cười khúc khích xa dần.
“Ồ tôi không nghĩ trường Wubār vẫn dạy đến tận giờ luôn đó?”
“À dĩ nhiên bây giờ là nghỉ hè, nhưng các học sinh thường không trở về nhà mà ở lại Wubār luôn. Vì thế chúng tôi mở thêm các lớp mùa hè ấy mà.”
“Không về nhà nghỉ hè? Thế họ không đi nghỉ ư? Ở trường miết cả năm à?” Cô gái Beauxbatons nói tiếng anh sõi nhất trong đám hỏi.
Đoàn người leo thêm 4 tầng lầu nữa đến tầng thứ năm cao nhất mới là khu ký túc xá. Mấy cô phù thủy Ả Rập cứ nhìn ngó họ suốt dọc đường đi, chỉ trỏ rồi nói gì đó bằng ngôn ngữ bản địa.
Điều này có vẻ làm mấy cô nàng Beauxbatons phật ý hết sức, và cách họ đáp trả là hắt mặt bước thẳng chẳng thèm ừ hử chào hỏi gì chi cho mệt.
Cô phù thủy dẫn đường cho đám nữ sinh giải thích: “Mong mọi người thông cảm, các nữ sinh ở đây hiếm khi thấy phụ nữ ra ngoài mà không đeo mạng che mặt lắm, nên thấy lạ ấy mà.”
Đúng là Ive không nên đến đây thật.
“Đến rồi, ba phòng của ba trường, hành lý của mọi người đã ở trong đó rồi. Tý nữa sẽ có thợ may đến cắt đo phục trang cho mọi người. Còn giáo sư Tremblay, xin mời, phòng của giáo sư ở hướng này.”
“Đồng phục hả? Họ định bắt chúng ta mặc kiểu áo chùng quê mùa đó rồi đeo mạng kín mít như họ luôn à?” Cô gái nói sõi tiếng anh có vẻ như nói để cả đám nghe cùng.
Mấy cô này nàng khác đóng cửa phòng ký túc xá rồi mới bắt đầu nói gì đó với nhau bằng giọng nghẹt mũi.
“Ôi vậy mà hồi trước chị còn có ý định sang Beauxbatons du học nữa.” Chị Eda lắc đầu, quăng mình lên giường ngắm những họa tiết điêu khắc đẹp đẽ của căn phòng.
Giselle thì thấy chắc bản tính của nữ nhà sư tử vốn đã không hợp với nữ sinh Beauxbatons rồi, nên thể nào cũng khó chịu đủ đường. Chứ như chị Hufflepuff Isla Hall đang sửa soạn ở giường bên cạnh đây nè, có thấy chị kêu than gì đâu.
À mà chị nhà lửng này có vẻ ít nói quá thể, như người vô hình vậy, vô hình còn hơn cả mình nữa.
À không, kể từ cái danh “nữ anh hùng sợ Ông Kẹ” lan khắp trường thì mình đã không còn vô hình rồi...
“Ôi chị muốn ngủ mất thôi...” Eda ôm gối ngáp dài, chuyến đi giữa sa mạc nắng cát đủ làm những đứa con xứ sở sương mù nhừ người.
Nhưng chưa kịp ngủ thì cô phù thủy dẫn đường khi nãy gõ cửa, đưa hai nữ phù thủy một già một trẻ tiến vào. Bà thợ may dùng thước dây đo đạc, à không mấy cây thước tự đo, cô bé phụ tá ghi chép gì đó.
Cỡ 1 tiếng sau, khi chị Eda vừa nhập nhèm ngủ thì cửa phòng lại gõ, cô bé phụ tá giao đồng phục đến cho bọn họ với 3 cái túi to.
Gồm 2 bộ áo chùng tương tự như các cô nữ sinh khi nãy mặc, thêu phù hiệu trường Wubār cùng các họa tiết thổ cẩm. Giselle thấy lời nhận xét quê mùa của mấy cô nàng Pháp là hơi quá, đồ của họ đẹp thế này cơ mà.
Nhưng rồi đến bộ lễ phục thì chắc ai chê quê mùa cũng phải ngậm miệng lại, vì nó lộng lẫy quá thể.
“Ôi trời đẹp thế!”
Chị Eda đang cầm bộ lễ phục là váy dài liền thân, ôm sát thân trên rồi xòe dần xuống dưới, màu pha trộn giữa đỏ rượu, cam vàng và các hạt bạc vàng lấp lánh, dưới ánh sáng ban ngày đã phản chiếu lung linh chói mắt.
Còn chiếc mạng che đầu làm bằng loại vải ren sờ vô là cảm thấy đắt tiền, cũng viền vàng ở các mép, dài phủ xuống phần tóc đằng sau tạo cảm giác suối tóc bồng bềnh.
Chậc, nhà Dietrichson không biết phải tài trợ cho chuyến đi này bao nhiêu tiền nhỉ. Nội bộ lễ phục này không cũng đủ sánh ngang hàng trưng bày cao cấp ở tiệm Trang phục cho mọi dịp của Bà Boyadjiev rồi.
Ban đêm có lẽ mới là thời điểm mỹ lệ nhất của tòa lâu đài Wubār. Trần nhà hình như cũng được ếm bùa giống Hogwarts nhưng chỉ dành cho ban đêm, phản chiếu bầu trời sao lấp lánh, lại thông qua những ô cửa kính màu phù phép, mà giờ đây bọn họ nhận ra là từng ô kính như được ếm hình lên để kể một câu chuyện gì đó. Ánh trăng rọi vào các ô kính, soi sáng cho tòa lâu đài một ánh đêm dịu dàng, với những hình thù màu bạc lóng lánh phản ảnh lên tường, nền nhà, cầu thang.
Rồi thậm chí có cả những nàng tiên-nhí đêm giống như đom đóm bay túa khắp tòa lâu đài, thi thoảng lại đậu lên vai lên tay bọn học trò, chơi đùa cùng chúng một lát trước khi nhập đàn bay xa.
Có lẽ nơi này là khởi nguồn của những câu chuyện huyền bí về đêm Ả Rập, nếu thắng cảnh trước mắt này không đủ huyền bí nữa thì chẳng có gì huyền ảo cho cam.
Đến cả mấy cô nàng Pháp luôn miệng khoe khoang Beauxbatons thế này Beauxbatons thế nọ cũng ngậm miệng với vẻ không thể tin nổi diễn tả qua ánh mắt, khi đoàn khách được mời xuống dự tiệc vào lúc 8 giờ tối.
Ngài Shaikh dẫn đầu niềm nở, mời 3 giáo sư ngồi vào bàn nhìn ra giữa sảnh đường, trong khi bọn học trò chia ra nam nữ ngồi riêng ở hai dãy bàn bán nguyệt hai bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chào mừng các vị khách quý đến với Lâu đài Wubār, cái nôi của phù thủy Ả Rập chúng tôi. Kể từ khi cộng đồng chúng tôi quyết định hòa nhập hơn với cộng đồng phù thủy thế giới, đây là lần đầu tiên Wubār đón đoàn khách ngoại quốc đến thăm. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn ngưỡng mộ văn hóa truyền thống và lịch sử lâu đời của phù thủy châu Âu, chuyến viếng thăm vòng quanh ba trường Hogwarts Beauxbatons Durmstrang năm học trước giúp chúng tôi mở mang tầm mắt rất nhiều. Nên tôi hi vọng các vị cũng cảm thấy nhiều điều lý thú trong 2 tháng ở Wubār.”
Tiếng nhạc réo rắt ảo mộng của những đêm Ả Rập huyền bí, các cô gái mặc váy dài phủ kín từ đầu tóc đến gót chân, chỉ chừa ra đôi mắt ma hoặc sâu thẳm hút hồn, nhảy theo điệu nhạc vũ âm mê mẩn.
Rồi từng con tiên đêm vỗ cánh chập chờn, bầu trời sao chiếu rọi những ánh màu bạc lung linh huyền ảo.
Điệu múa của các cô gái xoay vòng xoay vòng với chiếc váy xòe rộng, xoay nhanh như thể hoa văn in trên tà váy đang sống động lên, rồi từng ô cửa kính màu cũng chiếu ra những hình ảnh huyền ảo, thế giới như nới rộng ra giữa biển sa mạc mênh mông, sao giăng đầy trời, tiên đêm vũ cánh, những tấm thảm bay chở các tay phù thủy pháp sư đàn hát nói cười, cụng ly chúc tụng, kể nên những câu chuyện thần tiên.
Giselle thấy mình như đang múa theo các cô gái Ả Rập trên biển cát dưới trời sao, những tấm thảm bay tròng trành, màn đêm mộng ảo, đối diện kia là ý cười lấp lánh trong đôi mắt xám khói có ánh lửa xanh bập bùng nhìn cô, chúng đưa nhau dạo chơi trên những đồi cát chừng như vô tận, không có chiến tranh không có đớn đau, chỉ có âm nhạc reo vui trong gió, chỉ có thời gian vĩnh hằng...
“Bốp bốp bốp...” Tiếng vỗ tay của giáo sư Ivanov kéo cả đoàn khách hồi tỉnh. Ban nhạc đã dừng chơi, những cô gái chừng như bất động giữ động tác cuối cùng của mình rồi từ từ cúi người chào khán giả.
Bầu không khí mê hoặc mụ mị giờ mới kết thúc với tiếng vỗ tay lạc nhịp, hai giáo sư Tremblay và Morton như mới hồi tỉnh lại từ tiếng bốp thứ hai của giáo sư Ivanov, cũng bắt đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay bốp bốp lạc quẻ khó chịu đánh thức đám học trò, chúng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng huyền ảo của mình.
“Hay thật, hay thật!” Giáo sư Ivanov nói to: “Vốn nghe phù thủy Ả Rập rất thạo dùng các loại bùa mê hoặc hớp hồn, nay đã chứng kiến tận mắt.”
Tiếng ông giáo ồm ồm đánh thức đứa nam sinh Durmstrang bị hớp hồn cuối cùng.
“Ôi chao, bảo sao đám nữ sinh của tôi cứ mê mệt cậu, cậu Shaikh ạ.” Giáo sư Tremblay sau khi lấy lại tinh thần thì tỏ vẻ cảnh giác ra mặt, liếc một vòng bọn học trò trường mình, thấy bốn đứa nữ sinh vẫn còn mơ màng như ngủ mở mắt.
Bùa mê, nào có phải chỉ là vài ba câu thần chú. Giselle hơi tợn, hiệu ứng hớp hồn khi nãy là kết hợp từ khung cảnh huyền diệu của tòa lâu đài Wubār (nơi này như thể được xây lên với mục đích vì vậy). Rồi âm nhạc, điệu múa, thậm chí đến cả mùi hương tỏa ra từ không khí hòa nhịp vào nhau mới có thể hôn ám cả đoàn phù thủy gần 20 người thế kia.
Ngài Shaikh hớp ly Jallab của mình cười cười: “Nào đâu bằng các Tiên nữ ở châu Âu, chẳng phải hiệu trưởng Beauxbatons rất tự hào khi duy trì được mối thâm tình với họ nữ tiên Escoffier hay sao.”
Bà Tremblay cười như không: “Các quý cô Escoffier còn không mê hoặc bằng vũ điệu vừa rồi đâu Ngài Shaikh ạ.”
Escoffier là một dòng họ khá nổi bật trong giới phù thủy châu Âu và thậm chí là trên toàn thế giới. Họ vốn có tổ tiên là tiên nữ, kết hôn với các nam pháp sư, sinh ra con trai thì theo họ cha, còn con gái, thật thần kỳ là dòng m.á.u tiên nữ chỉ truyền cho con gái, nên lấy họ Escoffier. Bởi thế mà họ này vốn được giới phù thủy quý tộc săn đón, mà dường như truyền thống của Escoffier cũng chỉ kết hôn với các dòng dõi phù thủy thuần huyết giàu có.
Hình như bà nội của hai nhóc song sinh Fernandes là một Escoffier thì phải.
Giselle chưa gặp tiên nữ bao giờ, nhưng cô cho rằng đúng như giáo sư Tremblay nhận xét, bùa mê của phù thủy Ả Rập còn mê hoặc hơn cả tiên nữ nhiều. Ít ra thì tiên nữ không ảnh hưởng đến nữ phù thủy.
“Chỉ là một chút điệu múa dân tộc thôi mà.” Gã thanh niên Shaikh cười, ra hiệu cho các nhạc công chơi tiếp: “Tiệc mới bắt đầu, mời các vị cứ tự nhiên.”
Bỗng từ ngoài có những luồng sáng bạc chảy vào, chuyển theo hàng loạt chiếc đĩa đựng thức ăn bay đến, nhẹ nhàng rơi xuống trên hai dãy bàn bán nguyệt.
Đến giờ khách mới động đũa, Eda thì thầm: “Khi nãy chị tưởng mình đang nằm ngủ giữa sa mạc đầy sao ấy chứ... Chị vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nãy giờ...”
Thì đám học trò có ai hiểu mô tê gì đâu, dường như chỉ có ba giáo sư dẫn đoàn là khó chịu ra mặt mà thôi.
Kế bên mấy cô gái Pháp cứ líu lo, đám nam sinh đối diện tỉnh hồn muộn hơn nhưng giờ đang thỏa thuê ăn uống rồi.
“Selly ăn cái này nè, thịt lạc đà đó.” Chị Eda khều khều.
“À không, em không ăn được thịt lạc đà đâu.” Rồi cô lấy một ít salad trộn và Jallab, đồ uống ngọt làm từ chà là, mật nho và nước hoa hồng, định lấy sữa nhưng nghe mùi sữa ghê quá, chắc không phải sữa bò nên thôi.
“Khiếp, em kén ăn khiếp.”
Dân bản địa ăn bằng tay phải không hề dùng dụng cụ ăn uống, nhưng qua chuyến thăm năm học vừa rồi, họ cũng hiểu không thể nào bắt đám châu Âu ăn bốc được nên chuẩn bị cả muỗng nĩa thìa đầy đủ.
Chủ nhà cũng tâm lý đưa kèm lên vài món ẩm thực quen thuộc, chứ nếu không chắc cô đi ngủ với cái bụng rỗng rồi.
“Ôi món này cũng ngon lắm nè!” Eda múc một chén đầy những loại như ngũ cốc hay hạt gì đó trộn lại, kèm với cả thịt và cá. Đúng là mùi thơm thật, Giselle định lấy một ít thì mấy cô nàng Beauxbatons kia đã lấy cả tô về phía mình nên thôi.
“Món này vẫn không bằng Bouillabaisse được,” nói thế chứ mấy cổ vẫn ăn hết.
“Đồ ham ăn!” Eda thì thầm, nhưng có lẽ họ không nghe thấy.
Giselle vớ lấy vài lát bánh mì đen phết với mứt quả gì đó, vừa nghe tiếng đàn réo rắt của mấy người nhạc công, thì từ dãy bàn giữa truyền đến tiếng cười:
“Và sau đây, mời các vị thưởng thức một màn biểu diễn đặc sắc khác...”