Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 104: Chú ngữ nên niệm bằng tiếng nào?



Nhạc công ngừng chơi, toàn bộ ánh sáng dường như tắt hết, từ đâu đó vọng đến tiếng sáo ma quái kỳ lạ, càng ngày càng gần. Tiếng sáo như ru ngủ mà cũng như thúc ép, như kêu như gọi thứ gì đó.

“Shhhhh” thứ gì đó bò trườn từ bóng tối ra, lướt dưới những ánh trăng bạc cùng tiếng sáo lạ lùng. Hai con vật đó đều dài gần 2m, bề ngang bằng một bắp tay người trưởng thành, uốn lượn quanh những cột trụ thang lầu như một vũ công múa uyển chuyển.

Tiếng sáo vút cao, hai con rắn hổ mang đen thùi giờ đây tung hoành giữa đại sảnh, chiếc đuôi cong nhọn làm trụ đẩy thân mình lên uốn lượn thành những hình hài mua vui cho khách. Mà khách vui được với cảnh tượng ghê rợn này mới lạ.

“Shhhhh” đôi con ngươi chẻ dọc vàng khè của con rắn xoáy sâu vào đám người, nhìn tới ai là người đó chóng mặt muốn nôn ói ra hết đồ ăn vừa mới tọng vô bụng. 

Một cách thưởng thức nghệ thuật thật kỳ lạ, tiếng sáo nỉ non như mời như gọi, hai con rắn hổ mang thì như nhảy vũ điệu tìm bạn tình của chúng, chúng vờn nhau vòng quanh, rồi quấn chặt lấy nhau, rồi lại vờn ra. 

Khi gần kết thúc, hai con rắn lại chia nhau trườn sang hai dãy bàn nam nữ sinh, mấy cô gái Pháp ré lên khi con rắn cái vồ tới, nhưng nó không có vẻ gì là muốn tấn công. Nó trườn tiếp đến đầu bàn, chỗ ba cô nữ sinh Hogwarts đang ngồi, chuẩn bị chấm dứt màn biểu diễn của mình.

Nhưng bỗng nhiên, con rắn cái với đôi mắt sọc vàng mới thật sự nhe nanh ra, cắn phập một phát vào bàn tay còn đang cầm ly Jallab của cô gái giữa những tiếng la lên thất thanh.

Diễn biến đến quá đột ngột, chẳng ai ngờ tới được. Nào ngờ hai con rắn vốn đã được thuần hóa từ nhỏ, đã biểu diễn điệu múa này bao nhiêu lần rồi, lại đột nhiên không nghe lời chủ mà tấn công người.

Tay pháp sư thổi sáo điều khiển rắn lật đật chạy ra bắt hai con rắn bỏ lại vào lồng, mà thật ra chúng cũng đâu có ý định chống cự gì, ngoan ngoãn chui lại vào hai cái lồng sắt.

Con rắn cái dường như yếu đi, nó cuộn tròn người nhắm mắt thở khò khè.

“Tôi đang chờ đợi lời giải thích của các vị đây.” Giáo sư Morton sau khi quan sát vết cắn trên mu bàn tay phải của Giselle thì đưa cho cô một lọ thuốc, chị Eda đang giúp cô thoa lên. 

Cảm giác lành lạnh ngứa ngứa, Giselle thấy như đang bôi thuốc mỡ cao của Muggle vậy. Hai con rắn đã bị lấy nọc từ lâu, răng nanh để hù dọa mà thôi nên cắn vào tay chỉ hơi đau rát một chút.

Một sự cố nhỏ nên đoàn khách mới còn bình tĩnh ngồi lại nơi đây.

“Thành thật xin lỗi, hai con rắn này vốn đã thuần hóa từ nhỏ, chỉ để biểu diễn mà thôi, tôi thật cũng không rõ tại sao lại vậy.” Shaikh cũng cầm tay người bị hại lên săm soi một lượt, rồi lại đưa cho chị Eda lọ thuốc thứ hai.

Tay pháp sư thuần rắn thì đang rối rít cúi đầu nói gì đó với Ngài Shaikh.

“Trò thấy có chỗ nào không ổn không trò Gibson?”

“Thưa giáo sư không ạ.”

Cô nhìn con rắn cái nằm thở ngày càng khó nhọc trong lồng, bỗng nhiên thấy hơi tiếc thương. Không biết người ta sẽ làm gì với một con vật không nghe lời.

Thấy ánh mắt cô nhìn, Shaikh nói: “Em lo cho nó à? Chúng ta sẽ thả nó về lại sa mạc phải không Ali?”

Ali là tên pháp sư thuần rắn, đang khom lưng xin lỗi Ngài Shaikh thì nghe vậy vội đáp:

“Sao ạ? À vâng, tôi sẽ... thả chúng đi...”

“Cám ơn chị Eda.”

“Sáng mai thoa thêm một lượt nữa, chắc không để lại sẹo đâu.” Tóc đỏ nhìn hai vết răng khá sâu hằn trên da cô gái mà chặt lưỡi.

“Chắc là không đâu, thuốc của giáo sư Morton kia mà.”

Sau sự cố, cả chủ lẫn khách dường như cũng chẳng còn tâm trạng chè chén, mấy người nhạc công đánh thêm vài bản nhạc nữa thì tiệc tàn.

Trăng đã lên rất cao rồi, sao trời giăng lưới chiếu rọi cả tòa lâu đài lấp lánh ánh bạc, mấy con tiên đêm đậu xuống vai các cô gái khi bọn chúng leo lại cầu thang lên phòng ngủ tầng 5.

“Ôi hai con rắn ghê gớm thế mà họ đem ra biểu diễn làm như dễ thương lắm không bằng.”

Một trong hai nữ sinh Durmstrang nói.

“Đó là nét văn hóa của họ...”

“Văn hóa gì mà điều khiển rắn, chẳng phải rắn...”

Lời chưa nói mà ai cũng rõ, rắn luôn là sinh vật gắn liền với nghệ thuật hắc ám ở châu Âu. Nào ngờ sang đến xứ sở Ả Rập xa xôi này lại trở thành một nét đẹp văn hóa đáng tự hào kia chứ.

“Chị thấy là họ cố tình đem ra dọa chúng ta.” Tóc đỏ nói khi cả ba đã về phòng đóng cửa, tiếng mấy cô gái Pháp đùa giỡn kế bên vọng sang.

“Chị nghĩ chắc là tai nạn thôi, chứ đã mời đến giao lưu văn hóa rồi mà lại có học sinh bị tấn công thì cũng là họ mất mặt mất danh dự chứ ai.” Chị Isla tỏ ý kiến.

Giselle cũng cho là vậy, tổ chức cẩn thận đến mấy cũng xảy ra sai sót kia mà.

“Đằng nào em cũng không sao mà.” Rồi ba cô gái chui tót lên giường ngủ sau một chuyến đi dài.

----

Sáng hôm sau mới chính thức bắt đầu khóa học, nam nữ phù thủy chia ra học riêng, và kiến trúc tòa lâu đài này cũng được xây dựng nên với hai phần riêng biệt như vậy.

Nam nữ chỉ ngồi chung không gian trong giờ ăn, ngồi riêng ở hai cái bàn bán nguyệt, còn phần còn lại trong ngày thì chỉ sinh hoạt ở một nửa bên của tòa lâu đài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Căn phòng học bùa chú tổng hợp ở lầu 2, dường như mọi kiến trúc ở đây đều có hình tròn với đỉnh chóp cao nhọn, những viên gạch lát nhiều màu tươi tắn.

Đám nữ sinh gồm có 3 Hogwarts 4 Beauxbatons 2 Durmstrang và thêm 4 cô gái Ả Rập luôn đeo mạng che mặt, nhưng thế mà nói tiếng Anh trôi chảy hơn cả mấy cô gái Pháp. Nơi này không phân ra bùa chú biến hình và phòng chống nghệ thuật hắc ám mà gộp chung hết thành phép bùa tổng hợp. Cả đám cũng chẳng thấy mặt nữ giáo sư, bà chỉ hướng dẫn vẫy đũa và thực hành qua tấm mạng che. 

Nhưng đó không phải là điều Giselle quan tâm, cô giờ mới suy nghĩ đến vấn đề chú ngữ giữa các ngôn ngữ khác nhau. Cuốn sách của Kyu-chan đã giúp Giselle có mường tượng nhất định về chú ngữ ở các quốc gia không có nguồn gốc từ tiếng Latinh. Nhưng vì cô cũng biết tiếng Nhật Trung nên học các bùa chú trong sách không quá khó khăn.

Thế mà đến Lâu đài Wubār, khác biệt về ngôn ngữ bùa chú đã làm đám du học sinh châu Âu vốn có cảm giác ưu việt bị khớp ngay câu thần chú đầu tiên.

“Sdafsffd” giáo sư vẫy đũa phép nhẹ nhàng, một con chuột hamster nhỏ xíu màu trắng sữa hiện ra trên cái bàn trước mặt bà.

Đám nữ sinh thích thú reo lên.

Nếu theo chuẩn phân chia bùa phép đã được cộng đồng phù thủy hiện đại chấp nhận rộng rãi, thì đây là phép thuộc nhánh Triệu hồi của thuật Biến hình. Phần lớn các phép thuật Triệu hồi được dạy ở trình độ N.E.W.T, nghĩa là nếu đạt O.W.L ở năm 5, đủ điều kiện theo học biến hình ở năm thứ 6 thì mới bắt đầu tiếp xúc.

Đó là chương trình dạy của Hogwarts, mà Giselle đoán có lẽ Beauxbatons và Durmstrang cũng không khác biệt gì mấy. 

Thật ra Incendio cũng được xếp vào phép thuật triệu hồi lửa, nhưng người ta xem nó là phép tạo lửa thì đúng hơn. 

Ấy thế mà ngay bài đầu tiên ở Wubār giáo sư Ả Rập đã dạy. Đây cũng có thể gọi là phép tạo hamster, nhưng chuột là động vật sống, gọi phù thủy “tạo” ra nó từ các nguyên tố phép thuật không chính xác bằng gọi là “triệu hồi” con chuột từ hư không.

“Thưa giáo sư,” một cô nàng Pháp giơ tay, “Có câu thần chú tương đồng với nó bằng tiếng Latinh không ạ?”

Đôi mày bà giáo nhướng lên, từ tốn đáp: “Tôi e là các trò phải niệm bằng ngôn ngữ gốc rồi, bùa chú của chúng tôi không thể niệm bằng tiếng Latinh quý tộc của các vị đâu.”

Bà nhấn mạnh từ quý tộc nghe khá khó chịu, làm mấy cô nàng tóc vàng óng ả đang xõa ra trong không khí cau mày.

“Thưa giáo sư, nếu em không lầm thì IWC đã xúc tiến việc biên dịch bùa chú ở những nước không nói tiếng gốc Latinh sang tiếng Latinh từ tận những năm 1960 rồi kia mà?” Cô gái khác hỏi.

“Ồ thế trò nói xem tại sao lại phải biên dịch chú ngữ của các quốc gia khác sang tiếng Latinh mà không phải là một gốc tiếng nào khác?”

“Thưa giáo sư, đó là vì nguồn gốc phù thủy bắt nguồn từ châu Âu ạ!” Một cô gái Pháp khác nói lớn.

Giselle nghĩ thôi tiêu tùng buổi học đầu tiên rồi.

Quả nhiên bà giáo quắc mắt lên, đó là biểu hiện duy nhất từ gương mặt bà để người khác biết là bà đang tức giận. 

“Các cô gái à, đừng nói những điều chỉ được xem là niềm tin chứ không phải sự thật như thế... Phù thủy châu Âu có nguồn gốc lâu đời, điều đó là đúng, không ai phủ nhận cả, nhưng đừng xem mình như cái rốn của vũ trụ vậy, các quốc gia khác cũng có lịch sử văn minh huy hoàng của họ.”

Mấy cô nữ sinh Ả Rập tuy không xì xào gì nhưng cũng nhìn mấy cô nàng Pháp không che đầu tóc với ánh mắt bực tức.

“Nhưng thưa giáo sư, nếu vậy tại sao IWC lại xúc tiến dịch sang tiếng Latinh chứ? Tại sao họ không yêu cầu dịch hết sang tiếng Ả Rập đi?”

“Well, vì đơn giản thôi, IWC bỏ phiếu biểu quyết, cái họ vốn gọi là dân chủ công bằng ấy,” giọng giáo sư vút cao, “Nhưng thật ra cũng chỉ là một cách làm lợi khác cho họ mà thôi. Có bao nhiêu phù thủy nói tiếng gốc Latinh so với Ả Rập hoặc Ấn Độ hoặc Hán Tự trong IWC, chẳng phải người Pháp các cô hiểu rõ nhất hay sao?”

“Và vì thế, Latinh là ngôn ngữ phổ biến nhất trong cộng đồng phù thủy. Dĩ nhiên các quốc gia khác phải dịch sang tiếng Latinh rồi!”

“Dĩ nhiên? Dĩ nhiên ư? Muốn dịch sang tiếng của các người là chuyện của các người, còn phù thủy Ả Rập chúng tôi cứ giữ chú ngữ của chúng tôi đấy. Các người không có quyền bắt người khác phải làm theo ý mình thế đâu...”

“Nhưng...” “Thưa giáo sư...” Các cô gái Pháp mặt đỏ lự giận dữ há miệng định cãi tiếp thì bà giáo đã vẫy đũa để mở cửa phòng học:

“Bài tập về nhà, thực hành bùa chú vừa học cho đến khi các trò thành thạo. Tiết học sau tôi sẽ kiểm tra từng trò. Còn bây giờ, giải tán!”

“Quá đáng, quá đáng hết sức!”

“Bà ấy làm như chúng ta là cầu xin đến đây để học bùa chú của bà ấy vậy!”

“Giáo sư Tremblay sẽ biết chuyện này! Hiệu trưởng Beauxbatons sẽ biết chuyện này!”

Rồi bốn cô gái giận dữ chạy đi tìm giáo sư dẫn đoàn của mình, để đám nữ sinh còn lại chưng hửng vì buổi học đầu tiên lại kết thúc như vậy.

“Biết ngay sẽ có chuyện mà! Mấy đứa con gái đỏng đảnh đó đi tới đâu là gây rối tới đó!” Eda bực bội, chị cảm thấy bùa triệu hồi hamster của mình đang tiến triển tốt lắm, nếu được giáo sư hướng dẫn thêm có khi đến hết buổi học là đã thạo rồi.

Thế mà tụi con gái đó lại phá đám.

“Mà mình cũng chưa nghĩ tới vấn đề này mà phải không?” Chị Isla đột nhiên nói.

“Vấn đề gì?” Eda hỏi lại.

“Vấn đề chú ngữ phải niệm bằng ngôn ngữ gì đấy. Nào giờ mình chỉ mặc định chú ngữ là viết bằng tiếng Anh tiếng Latinh hoặc cao lắm là cổ ngữ Runes, chứ có ai thắc mắc mấy quốc gia khác niệm như thế nào đâu.”

“Thì họ niệm như thế nào thì kệ họ, bùa chú hiệu quả là được rồi chứ gì.”

“Thế nên phù thủy chúng ta mới không thể giao lưu hợp tác quốc tế được đó, mà chỉ quây quần sinh hoạt trong nhóm nhỏ của mình thôi.”

“Thì họ phải dịch ra ngôn ngữ của chúng ta chớ...” Eda ngớ người, tới đây lại thấy mấy cô gái Pháp nói cũng có lý.