Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 102: Lâu đài Wubār



Sa mạc Rub' al Khali là địa điểm du lịch không mấy lý tưởng với đa số người bình thường. Chỉ toàn nắng, cát vàng và gió bụi, dường như người ta đến đây chỉ cốt để đánh dấu tick cho đủ bộ trong wishlist du lịch của mình.

Chẳng có mấy hoạt động vui chơi gì ở nơi này, chụp hình với sa mạc, chụp hình với lạc đà rồi chụp hình để chứng minh là mình đã xem thả khinh khí cầu trên sa mạc rồi mệt đừ người quay về lại khách sạn. 

Thành phố Dubai thì có vẻ thú vị hơn sa mạc đầy cát ngoài kia. Ít nhiều gì đi dạo phố ngắm từng con xe đua đắt tiền bậc nhất thế giới chạy đầy đường thì cũng vui, vui vì biết bản thân mình nghèo như thế nào. 

Cái thành phố mọc lên giữa sa mạc ngoài cát nắng và gió thì còn ngập mùi tiền nữa. Mấy tay tỷ phú giàu lên từ dầu mỏ thập kỷ trước, rồi mấy tay triệu phú công nghệ giàu lên ở thập kỷ này đều như tụ hội hết về đây.

Cửa hàng chất đống những trang sức bạc vàng lấp lánh, những viên kim cương to cồ cộ như đổ đống ra giữa những kệ tủ trưng bày để các quý bà quý cô vợ của những tay triệu phú tỷ phú chọn lựa như lựa bó rau ngoài chợ.

Ở cái xứ này thời nay, văn hóa tín ngưỡng hay những câu chuyện kỳ bí của nghìn lẻ một đêm dường như đã là ký ức xưa cũ, đến mưa cũng là mưa nhân tạo thì còn trông ngóng gì vào thần thoại huyền bí hay phép thuật nhiệm màu.

Ấy thế mà sâu trong sa mạc Rub' al Khali, nơi những chiếc xe jeep chở lữ đoàn du khách chẳng bao giờ tới được, nơi trải ra trước mắt là biển cát vô biên, nắng từ trên chiếu rọi phản xạ xuống gây hiệu ứng ảo ảnh, làm người ta tưởng đâu như thấy một đoàn lạc đà nối đuôi nhau đằng xa kia. 

Nơi này đã quá xa thành phố Dubai, sóng điện thoại còn không phủ tới, lấy gì mà có nhà trọ nhà nghỉ hay bất kỳ thứ gì để giúp con người ta chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt. Thế mà đoàn lạc đà nhấp nhô chẳng có vẻ gì là mệt, chúng cũng không cần người dắt, cứ bước đều về hướng đã định.

Nhưng đám người ngồi trên lưng lạc đà thì đã thấm mệt, bọn học trò sinh ra ở những mảnh đất châu Âu nếu không lạnh quanh năm thì cũng lạnh hết nửa năm, làm sao mà chịu nổi cái sự khô hạn cằn cỗi này.

Nhất là mấy cô gái trường Beauxbatons điệu đà, cô nào cô nấy ăn vận chảy chuốc như đi lễ hội khi gặp nhau ở chỗ tập kết, nhưng giờ thì than thở ỉ ôi rằng tại sao không cho cả đám bay thảm phứt cái cho rồi.

“Đó là truyền thống của Wubār, phù thủy mới nhập học phải đi bằng lạc đà băng qua sa mạc Rub' al Khali.”

Và theo đạo đãi khách quý, bọn học sinh trao đổi cũng được xem là phù thủy mới nhập học, cũng phải đi qua con đường mà các pháp sư Ả Rập đã đi qua trước khi tìm được Ốc đảo Wubār để xây nên cộng đồng của mình.

Giselle thấy truyền thống này hệt như truyền thống năm 1 của Hogwarts, có lẽ đây cũng là truyền thống chung của giới phù thủy luôn rồi. 

Nhưng mấy đứa trường Beauxbatons thì luôn miệng nói năm 1 bọn chúng chỉ phải ngồi thuyền trôi sông Gave d'Ossau ngắm cảnh mà thôi, nào cực khổ như vầy. 

“Ôi xem bay thảm nhanh chưa kìa...”

Lại có hai pháp sư bay thảm xẹt qua trên đầu đoàn lạc đà, đây đã là đám bay thảm thứ ba mà bọn họ nhìn thấy trên sa mạc này rồi. Bay thảm có vẻ nhàn tản, mấy tay pháp sư còn cố tình thả chậm tốc độ, bay vờn trên đầu cả đám cười chào, vẫy tay hẹn gặp ở Wubār.

Tận mắt chứng kiến, Giselle đã không còn cảm thấy Aladin là khôi hài nữa, ít ra thảm bay và những tay cưỡi thảm Ả Rập này trông cũng ra dáng, mang tính thẩm mỹ tương đối.

Ôi giờ mà về nói với Matt Nol thế này chắc tụi nhỏ không thèm nói chuyện với mình nữa mất.

Đi thêm một lúc nữa, trước mặt đã thấy vài bóng người ngồi trên lạc đà chờ sẵn. Chỉ cần nghe tiếng hô nho nhỏ của mấy cô gái Pháp là biết người đến là ai.

“Xin chào, chào mừng đến với Wubār! Chuyến đi thuận lợi cả chứ?”

“Cảm ơn cậu Shaikh, mọi thứ đều thuận lợi,” đáp lời là ông giáo sư Ivanov dẫn đoàn trường Durmstrang.

“Chỉ là các học trò của tôi không quá quen với cái nắng sa mạc thật,” đi tiếp bà giáo sư Tremblay dẫn đoàn Beauxbatons đáp.

“Haha ai mới đến cũng sẽ thấy vậy hết. Chúng tôi sinh sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này mới xây dựng được văn hóa cộng đồng phù thủy như hôm nay đấy chứ,” còn không quên tự quảng cáo mình.

Sự gia nhập của Shaikh như tiếp thêm động lực cho cả đoàn đã mệt đừ, loáng cái bọn họ đã thấy phía xa kia là một ốc đảo lớn vô cùng, tựa như một tòa thành nhỏ mọc lên giữa sa mạc cát vàng này vậy. Kiến trúc lâu đài như trong truyện cổ tích của Muggle, màu sắc tươi sáng với những cây cọ xanh rợp bóng và một hồ nước tự nhiên bao quanh cũng lớn không kém.

Tuy không hùng vĩ bằng lâu đài Hogwarts, không mang lại cho người ta cái sự choáng ngợp khi lần đầu tiên ngồi thuyền trên Hồ Đen ngắm tòa thành dưới bầu trời đêm, nhưng lâu đài Wubār vẫn mang đến cảm giác hoành tráng và huyền bí, đượm hơi thở của một nền văn hóa khác biệt.

Shaikh im lặng chờ hẳn mấy phút để khán giả chiêm ngưỡng kỳ quan nhà mình, rồi mới cười nói: “Nào mời các vị xuống lạc đà. Vào trong các vị sẽ còn choáng ngợp hơn nữa.”

Mấy con lạc đà phù thủy tự động khuỵu chân nằm xuống để khách trèo xuống, rồi cũng chẳng cần ai chăn dắt, chúng tự động kéo đàn đến uống nước ở ven hồ rồi đi xa dần dưới bóng những cây cọ dầu.

Đứng ở rìa ốc đảo Wubār, gió thổi mang theo hơi nước tưới lên đoàn người c.h.ế.t khô, gió từ sa mạc vốn mang theo cát bụi bay tới đây như bị tấm lưới vô hình chặn lại, chỉ còn là những đợt gió thổi lành tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phép thuật không gian mạnh thật, Giselle thầm nghĩ. Tương tự như Hogwarts có biết bao nhiêu bùa phép ếm lên để bảo vệ tòa lâu đài, nơi này cũng không kém hơn là bao. 

“Đây là Qalb Al Sahr, hồ tự nhiên bao quanh ốc đảo Wubār, nó cũng là đường ranh giới bảo vệ Wubār với thế giới bên ngoài. Từ đây sẽ không ai độn thổ hay bay thảm vào được cả, chỉ có một cách là đi qua cầu Qalb Al Sahr mà thôi.”

Cầu? Trên cái hồ này làm gì có cầu?

Đó cũng là thắc mắc của ba bốn đứa khác. Shaikh đi tới một góc nơi có rất nhiều lá sen và đám ếch đang nằm ễnh trên đó, đám này không giống tụi cóc nhái ở Khu bảo tồn, thật ra Giselle cũng không biết chúng là loài nào, cô không thích tụi sinh vật lưỡng cư lắm.

“Đây cũng là một cách phòng vệ chống Muggle của chúng tôi. Dù khả năng đó rất thấp, nhưng nếu lỡ có Muggle nào đi lạc tới tận đây thì cũng không thể tìm thấy cách nào để vượt qua hồ Qalb Al Sahr được hết.”

Mắt hồ ly quay lại nhìn đoàn lữ khách, nheo cười vô cùng vui vẻ: “Các vị nhìn cho kỹ nhé, nếu không thì phải ướt sũng mà vào Wubār đó.”

Rồi chẳng đợi mấy cô gái Pháp cười đáp trả, gã bước chân ra như thể đang đạp trên không, đi từng bước từng bước trên khoảng không trên mặt nước hồ, đi xa dần xa dần qua tới nửa hồ. Giờ đây nhìn gã như có phép bay không cần chổi hay thảm vậy, đứng phiêu phù cách mặt hồ khoảng 2m vô cùng vững vàng, vẫy tay với bọn họ rồi mới đi tiếp. Loáng cái đã sang bờ bên kia.

“Đó là cầu vô hình,” giáo sư Ivanov nói, rồi ông bước theo đầu tiên, cũng bắt đầu từ mép nơi có những lá sen to phủ khắp, tương tự Shaikh ông nhanh chóng bước sang bờ bên kia.

Mấy đứa Durmstrang thấy thầy mình như vậy cũng nối gót theo sau, tụi này có vẻ theo trường phái hành động, ít nói hơn tụi Beauxbatons nhiều.

“Ơ mình phải đi qua cái cầu đó thật à?” Chị Eda Pirie sát bên thì thầm, đoàn chỉ có hai đứa chung nhà nên tự nhiên khăng khít hơn.

“Cùng lắm thì mình té xuống nước, chắc cũng không sâu lắm đâu...”

Nghe thế tóc đỏ đập vai cô: “Em an ủi người ta kiểu vậy đó hả.”

Ơ thiệt mà, mình phải suy nghĩ tới tình huống xấu nhất, mà xấu nhất còn thấy cũng không đến nỗi tệ rồi thì lo lắng làm chi.

“Chúng ta cũng đi thôi,” giáo sư Morton dẫn đám học trò nối đuôi theo, ông giáo bước lên không trung vững chắc rồi sải từng bước đi như thường.

“Chúng ta không được làm mất mặt trường,” Eda ngẩng cao bờm sư tử bước theo nam sinh Slytherin, dù chị hơi run run mới đứng vững bước đầu tiên.

Giselle nhắm mắt qua đại, nghĩ chắc mấy tay Ả Rập này đã mời khách nước ngoài đến tham quan thịnh tình hữu nghị rồi, không lẽ còn làm người ta rơi vào tình cảnh xấu hổ trước khi đặt chân vào đại bản doanh sao được. Hiếu khách ai làm thế.

Cái cầu vô hình cho cảm giác như lát bằng gạch đá bình thường, và có vẻ khá rộng, dường như độ rộng và độ chắc chắn đồng pha với sức mạnh ma pháp của người đi trên nó thì phải. Nếu vậy thì lý luận Muggle không nhìn thấy và không bước lên cầu được là hoàn toàn hợp lý.

Đám học sinh Beauxbatons lên cầu sau cùng, năm người chỉ có một nam sinh, cậu ta có vẻ như là người duy nhất muốn đến đây để du học chứ không như mấy cô nàng kia suốt buổi Shaikh này Shaikh nọ.

Nhưng đến cô gái thứ ba bỗng nhiên là oái lên, cô nàng đứng giữa không trung lắc la lắc lư không vững, như đang đi thăng bằng trên sợi dây chứ không phải trên cầu lát đá rộng. Trước khi ngã chổng vó xuống hồ Qalb Al Sahr, may mà hai cô gái trước và sau kịp giữ lại, rồi nhích từng chút một về phía cuối cầu.

“Có làm quá không vậy?” Eda tự hỏi sao mình đi thấy bình thường mà tới cô nàng này lại như đi trên dây vậy ta.

Thôi thì cả đoàn ai cũng đến bờ, xem như cũng suôn sẻ đi. Shaikh mỉm cười:

“Chào mừng quý vị khách quý đến với Lâu đài Wubār, cái nôi của phù thủy Ả Rập.”

Cửa lớn dát vàng với những hình điêu khắc cầu kỳ dần mở ra, ngay bên trong là một sảnh đường rộng lớn cũng ngang ngửa Đại Sảnh Đường Hogwarts, nhưng không đặt các dãy bàn dài mà để trống ở giữa, ngay dưới trần nhà cao chóp nhọn ốp bằng những viên gạch kính màu. Ánh sáng từ bầu trời soi xuống dịu nhẹ, đa sắc cầu vồng.

Xa tận những bức tường mới đặt các băng ghế hình vòng cung, ôm lấy khoảng không gian trống này, tạo cảm giác nơi đây như một sân khấu thường xuyên trình diễn. Sâu hơn nữa mới là hai cái cầu thang vòng cung thật to dẫn lên những tầng lầu phía trên, khắp cầu thang cũng treo đầy những bức tranh chuyển động.

“Tôi nghĩ các vị đã thấm mệt vì chuyến đi dài rồi. Tiệc tẩy trần sẽ diễn ra vào tối nay. Còn trước hết, mời các vị sắp xếp nghỉ ngơi đôi chút.”

Đã có bốn phù thủy đứng chờ sẵn bọn họ, hai nam hai nữ chia ra đứng ở dưới hai cầu thang.

“Xin cho tôi giải thích đôi chút, chúng tôi chia riêng nam pháp sư và nữ phù thủy ra, mong các vị đừng quá lo lắng.”

“Ồ nhập gia tùy tục thôi anh Shaikh à. Mà thật ra trước đây Beauxbatons chúng tôi từng có ý định chỉ tuyển nữ sinh thôi đấy.” Giáo sư Tremblay cười đáp.