Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 97: Truyền Thừa (3)



Dựa theo ký ức, Lộc Kim Triều đi đến gian phòng của mình.

Ngôi nhà này tuy rộng lớn nhưng nhìn qua chẳng mang vẻ hiện đại, trái lại còn khá cổ điển. Tuy nhiên, khi Lộc Kim Triều bước vào và đi xuyên qua các hành lang, cô mới nhận ra đây chẳng phải là "giả cổ," mà là ngôi nhà vốn dĩ đã rất xưa cũ.

Khi cô đẩy cửa gỗ trở về phòng, lập tức phát hiện căn phòng này ngăn nắp đến mức bất thường. Nói thẳng ra, chẳng giống nơi có người sống ở đây suốt ba năm. Phòng không nhỏ, chia thành hai khu: một bên là phòng ngủ, một bên là phòng làm việc. Phòng ngủ thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong phòng làm việc lại có không ít công cụ làm da bóng rối, cùng với nhiều đồ dùng để luyện tập. Vừa nhìn thấy những công cụ này, cách sử dụng chúng liền tự nhiên hiện lên trong đầu Lộc Kim Triều.

Nhất Tiếu Hồng Trần

"... Có chút thú vị."

Cô không biết, sau khi rời khỏi ga, những ký ức này liệu có còn giữ lại được không? Nếu có thể giữ lại, thì càng thêm thú vị.

Lộc Kim Triều bước vào phòng làm việc quan sát. Phần lớn da hỏng trong lúc luyện tập đều bị vứt bỏ, chỉ còn lại một số da bóng rối làm khá tốt, cùng vài tấm da lừa chưa chạm khắc. Trong số bóng rối đã làm xong, Kim Triều liếc mắt liền nhận ra hình dạng quen thuộc—chẳng có gì hiếm lạ, như Tôn Ngộ Không chẳng hạn. Dù là thủ công, nhưng quả thật sống động như thật. Cô cầm lấy vài que tre, nâng bóng rối, rồi theo "ký ức" mà thử điều khiển. Tôn Ngộ Không liền linh hoạt làm theo cử động của ngón tay cô, biến hóa đủ dáng vẻ.

"Thật thần kỳ."

Kim Triều khẽ cảm thán. Chỉ mấy que tre thôi, lại có thể khiến một bóng rối "sống dậy". Đây quả thực là một môn nghệ thuật đặc biệt. Cô lại cẩn thận quan sát những bóng rối đã hoàn thành, nhìn qua cũng chẳng thấy gì bất thường.

Chất liệu tốt nhất để làm da bóng rối là da lừa, ngoài ra cũng có da bò, da dê, hoặc những loại kém hơn để luyện tay. Từ khâu xử lý da, các học trò đều phải tự tay làm. Lúc này, khi nhìn thấy đám công cụ, trong mắt Lộc Kim Triều đã chẳng còn chút xa lạ nào.

Làm quen gần như xong, cô liền trở về phòng ngủ quan sát. Quần áo không nhiều, dáng vẻ đều cũ kỹ, kiểu dáng lại giống như thời Dân Quốc, thiên về quần áo con trai. Tất nhiên, trong mắt Lộc Kim Triều, đây chẳng khác nào "đồng phục làm việc": tiện lợi, bền bỉ. Trong phòng ngủ, "đồ dùng cá nhân" chẳng bao nhiêu. Vật dụng tuy đầy đủ, nhưng liếc qua liền biết là ít khi động đến.

Xem xét xong, Lộc Kim Triều trầm ngâm, rồi cầm theo một con d.a.o khắc, bước ra khỏi phòng, định đi dạo hậu viện. Hậu viện được xem là phòng làm việc chung, việc xử lý da đều tiến hành tại đây, còn đệ tử thường luyện công cũng ở đây. Điều khiến Lộc Kim Triều cảm thấy thú vị là: thân là đệ tử, bọn họ không chỉ học cách chế tác và điều khiển da bóng rối, mà còn phải rèn luyện cả ca xướng, đàn sáo, cùng một chút nền tảng võ nghệ. Nói là "võ nghệ", thực chất thiên về rèn luyện thân thể, để đảm bảo có đủ thể lực biểu diễn liên tục nhiều vở kịch.

Võ thuật...

Lộc Kim Triều có chút hứng thú. Bởi ở thế giới hiện thực, thứ này gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhiều người tin rằng có thật, nhưng chẳng ai thật sự thấy tận mắt. Võ thuật hiện đại cũng có, nhưng chẳng thể sánh với sự thần bí trong tiểu thuyết cổ xưa, còn phim ảnh truyền hình thì càng phi khoa học. Không biết "võ thuật" trong ga này sẽ thế nào?

Đến hậu viện, Lộc Kim Triều thấy cửa đã mở. Cô bước vào, lập tức nhìn thấy "Tứ sư tỷ" của mình—Phó Tuyết Thanh.

"Phó sư tỷ," Lộc Kim Triều theo phản xạ mà chào hỏi, vừa dứt lời mới thoáng giật mình.

"Sư muội," Phó Tuyết Thanh ngẩng đầu nhìn cô, vẫy tay gọi lại gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong nhóm con gái, Phó Tuyết Thanh thuộc loại khá cao, Lộc Kim Triều ước chừng chị ta phải gần một mét tám. Nhưng trông lại chẳng khỏe mạnh, ngược lại còn toát ra vẻ uể oải. Tay chân dài dường như trở thành gánh nặng, thường thích dựa vào đâu đó, sống lưng cũng chẳng thẳng, hẳn là do suốt ngày cúi đầu nhìn người khác. Giống như những lời chán nản cô ta hay nói, dáng vẻ cũng chẳng có chút nào tươi sáng. Lộc Kim Triều khá thích những người có khí chất rõ ràng như vậy, dễ phân biệt.

Cô và Phó Tuyết Thanh vốn chẳng có giao tình, nhưng nay trong đầu lại dư thêm "ba năm" ký ức, nhìn vị sư tỷ này liền cảm thấy gần gũi hơn vài phần. Thấy được gọi, cô liền bước đến.

"Tiểu sư muội, em cũng đến tìm manh mối à?" Giọng Phó Tuyết Thanh lười nhác, trầm thấp, nghe như thiếu hơi sức.

Lộc Kim Triều gật đầu, Phó Tuyết Thanh liền chỉ sang một hướng: "Em có thể qua đó xem thử."

Trên mặt Lộc Kim Triều thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Phó Tuyết Thanh đến trước, hẳn là đã có phát hiện gì, vậy giờ gọi mình đến, chẳng qua chỉ để chỉ đường thôi sao? Tại sao? Chẳng lẽ vì thêm ký ức sư tỷ muội hư ảo, mà thật sự coi mình là sư muội?

Thấy vẻ mặt nghi vấn, Phó Tuyết Thanh khẽ cười: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là một gợi ý đơn giản thôi. Sau này nếu em phát hiện gì, cũng có thể nói cho chị biết."

"Nếu cảm thấy chị còn đáng tin, thì chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn." Nói rồi, chị ta bổ sung: "Hôm nay, bất kể ai là người đầu tiên bước vào từ cánh cửa này, chị cũng sẽ chọn hợp tác cùng."

Chủ trương tùy duyên.

"Ra là vậy... em hiểu rồi."

Trong thông tin ga tàu, ẩn chứa một tín hiệu nguy hiểm—câu "truyền nhân duy nhất" khiến ai nấy đều cảnh giác, đối với nhau sinh ra đề phòng. Nhưng dù sao đây là ga cấp Ất, nếu đơn độc hành động thì khả năng c.h.ế.t sạch cực lớn, g.i.ế.c đồng đội sớm chỉ khiến bản thân rơi vào thế hiểm nguy hơn. Đến thời khắc then chốt, dù chỉ thêm một người chịu chung, cũng là điều tốt. Bởi vậy, trước khi có được chứng cứ chắc chắn rằng chỉ một người được sống, mọi người sẽ không manh động. Ngay cả khi xác định chỉ một người được sống, xung đột cũng chỉ bùng nổ khi mọi chuyện sáng tỏ. Trong giai đoạn này, tìm được đồng minh hợp tác là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là Lộc Kim Triều không ngờ Phó Tuyết Thanh lại chịu hợp tác với mình, dù cô chỉ là một "người mới."

Lộc Kim Triều nhìn theo hướng tay chỉ, nơi đó là một góc tường. Ở đó đặt một cái chum nước khổng lồ, cao ngang nửa người.

Cô bước đến, mở nắp gỗ, cúi nhìn xuống. Đập vào mắt là lớp nước trong chum. Ánh sáng lay động trên mặt nước, soi ra thứ chìm dưới đáy.

Một cái đầu người.

Khuôn mặt quen thuộc, ký ức trong đầu nhanh chóng lướt qua—đó chính là đầu của sư phụ. Lộc Kim Triều lập tức đậy nắp lại, xoay người nhìn Phó Tuyết Thanh. Nghi hoặc trong mắt cô hiện rõ.

Nhiệm vụ mới chỉ vừa bắt đầu, bọn họ còn đang nghĩ cách vượt qua khảo nghiệm của sư phụ để lấy bí kỹ. Thế mà, chỉ mới vào ngôi nhà này chưa được bao lâu, trong chum nước giữa sân đã thấy đầu sư phụ!

Chuyện này... rốt cuộc là sao?