Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 96: Truyền Thừa (2)



Lộc Kim Triều cảm nhận được thiện ý của Chung Tuệ, nhưng đáng tiếc, lúc này trong lòng cô thực sự khó mà dấy lên gợn sóng gì vì những thiện ý ấy. Dù vậy, trên mặt cô vẫn giữ vẻ biết ơn, khẽ gật đầu.

Có lẽ vì cô là "người mới", nên những người khác cũng lần lượt tự giới thiệu sơ qua, dù ai cũng biết tên của nhau. Nhìn qua thì đồng đội lần này dường như đều là "người tốt"? Nhưng Lộc Kim Triều cũng không vội kết luận.

"Nhân lúc còn chưa xuống tàu, mọi người đơn giản nói thử suy đoán của mình về ga lần này đi?"

Ngoại trừ Lộc Kim Triều—"người mới" lần đầu đặt chân vào ga cấp Ất—thì bốn hành khách lão luyện còn lại không ai tỏ ra muốn làm "thủ lĩnh". Lời nói cũng đa phần mang ý thương lượng. Chỉ là, dù thông tin chờ xe có đưa ra ít nhiều manh mối, nhưng ai nấy cũng chưa đào sâu phân tích.

Qua cuộc thảo luận, Lộc Kim Triều nhận ra một điều: trong mắt những hành khách khác, tuy thông tin chờ xe quan trọng, nhưng không thể chỉ mải phân tích trước khi bắt đầu. Ở ga cấp cao, biến số quá nhiều, vẫn phải tùy tình hình thực tế. Dẫu vậy, một điều chắc chắn là—tuyệt đối không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào trong thông tin chờ xe.

"Tóm lại, thế nào đi nữa, nhớ kỹ một điều: không được trái lời sư phụ, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ ông ấy giao. Và… phải giành được truyền thừa."

Khác với các ga cấp thấp, thông tin chờ xe thường ghi rõ ràng lúc nào, tình huống nào thì coi như nhiệm vụ hoàn tất, tàu sẽ đến. Còn ở ga cấp cao, điều kiện hoàn thành nhiệm vụ lại viết ngay trong thông tin chờ xe. Không nghi ngờ gì nữa—lần này, điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ chính là giành được truyền thừa.

Theo sự nâng cấp của ga, mức độ hữu dụng của thông tin chờ xe cũng thay đổi. Nghe nói, có lúc ga tử vong mở ra, thông tin chờ xe chỉ có đúng ba chữ: Sống sót đi. Tuy nhiên, loại cấp độ đó chỉ xuất hiện ở ga tử vong. Ngay cả ga cấp Giáp, thông tin chờ xe cũng không đến mức trống rỗng hoàn toàn.

"Ít nhất lần này thông tin chờ xe khá đầy đủ," một thanh niên tên Hoắc Nghiệp lên tiếng.

"Đúng thế, chỉ là không biết, câu ‘truyền nhân duy nhất’ ở trên… có ảnh hưởng đến việc lên tàu không?" Kỷ Hướng Thần liền tiếp lời.

Rõ ràng, nghi ngờ của anh ta là: liệu trong số họ, chỉ có người giành được truyền thừa mới có tư cách lên tàu?

Chung Tuệ lắc đầu: "Chắc sẽ không khắt khe đến vậy. Tôi đoán chỉ cần có người thành công giành được truyền thừa thì tàu sẽ đến." Nếu không, nói trắng ra tức là—năm hành khách chỉ có thể sống sót một người? Hơn nữa, ai cũng biết quá trình tranh đoạt truyền thừa chắc chắn ẩn chứa nguy hiểm. Nếu lại thêm điều kiện khắc nghiệt kia, thì trước khi xuống xe, e rằng mọi người đã bắt đầu toan tính sao để mình trở thành kẻ duy nhất rồi.

Chỉ riêng điểm này cũng khiến Lộc Kim Triều cảm nhận được sự tàn khốc của ga cấp cao. Nhưng, khi cô nhìn nét mặt của những người khác, lại chẳng thấy họ có vẻ gì bất thường. Có lẽ, họ đã quen với sự tàn nhẫn thường trực của đoàn tàu này.

Có người khẽ cười: "Bây giờ lo lắng chuyện đó thì sớm quá. Chưa biết chừng cả đám chúng ta chẳng ai lấy nổi truyền thừa, c.h.ế.t hết ở trong ga cũng nên?"

Người nói là một phụ nữ tên Phó Tuyết Thanh. Giọng điệu mang vẻ tiêu cực, nhưng những người khác nghe vậy lại không lộ vẻ phản cảm, giống như đã quá quen việc cô ta sẽ nói ra mấy lời chán nản như thế.

Đoàn tàu cũng chẳng để dư thời gian cho bọn họ bàn bạc. Chẳng mấy chốc, tàu đã tới ga. Tiếng gầm rú vang vọng, cửa xe mở ra.

Trước khi xuống, Chung Tuệ vỗ nhẹ vai Lộc Kim Triều: "Đây là lần đầu cô tới ga cấp Ất, lát nữa xuống nhớ chú ý cảm nhận một chút, sẽ thấy khá kỳ diệu đấy."

Lộc Kim Triều hơi ngơ ngác, nhưng ngay sau đó, cô đã hiểu ý Chung Tuệ. Khi bước theo những người đi trước xuống tàu, trước mắt chợt lóe một vầng sáng trắng. Ý thức trở nên mơ hồ, vô số mảnh vụn thoáng hiện trong đầu—giả tạo, gượng ép, như đang xem lướt qua một bộ phim thô sơ. Rồi khi ý thức dần trở lại, trong đầu cô đã có thêm một đoạn ký ức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đó là ký ức ba năm học nghệ ở Tiêu Sơn.

Khi cô ngẩng đầu nhìn mấy vị "sư huynh sư tỷ", phản ứng đầu tiên trong đầu lại là gọi họ như vậy.

Lộc Kim Triều khẽ hít sâu, lập tức hiểu ra: thì ra chính đoàn tàu đã dựng nên một đoạn ký ức không tồn tại, rồi trực tiếp nhét vào trí não của cô. Khó trách thông tin chờ xe ghi rằng họ đã ở đây học nghệ ba năm. Trước đó cô còn lo, mình chẳng biết gì về nghệ thuật múa rối bóng thì làm sao mà che giấu. Hóa ra, căn bản không cần phải che giấu gì cả.

Chỉ là, ký ức bịa đặt thì vẫn là giả. Hễ nhớ kỹ sẽ thấy nhiều chi tiết cực kỳ mơ hồ. Nhưng về kỹ thuật chế tác và biểu diễn rối bóng thì lại khắc sâu trong đầu một cách rành rọt.

"Thế nào? Thần kỳ chứ?" Chung Tuệ nhìn gương mặt còn ngơ ngác của Lộc Kim Triều, khẽ cười.

Lộc Kim Triều gật đầu: "Có chút kỳ lạ…"

"Không quen cũng bình thường thôi. Chờ não của cô sắp xếp xong những ký ức mới này thì sẽ tự nhiên hơn." Vừa nói, Chung Tuệ vừa nhìn cô, khẽ gọi: "Tiểu sư muội."

Nghe vậy, trong lòng Lộc Kim Triều dâng lên cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Rõ ràng đây là lần đầu gặp những người này, nhưng trong đầu cô lại biết rõ: Chung Tuệ là nhị sư tỷ, Hoắc Nghiệp là đại sư huynh, Kỷ Hướng Thần là tam sư huynh, còn kẻ hay nói lời xui xẻo—Phó Tuyết Thanh—là tứ sư tỷ.

Còn cô, là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ. Dù về tuổi tác hay thời điểm nhập môn, đều là nhỏ nhất.

Theo "ký ức" kia, năm sư huynh muội họ ở kỹ nghệ rối bóng thông thường đều không hơn kém nhau, khiến sư phụ rất khó lựa chọn truyền thừa bí kỹ cho ai. Vì thế, sư phụ đưa ra quyết định: thông qua thử luyện để chọn ra người thừa kế duy nhất.

Và hôm nay, chính là ngày đầu tiên của thử luyện. Đêm nay, đúng 12 giờ, bọn họ phải tập trung tại phòng sư phụ, bắt đầu thử luyện.

"Thử luyện truyền thừa rối bóng sẽ là gì nhỉ?"

"Chẳng lẽ bắt chúng ta thi xem ai làm rối đẹp hơn? Ai diễn xuất đặc sắc hơn?"

"Làm gì có chuyện đơn giản thế?! Đây là ga cơ mà!"

Tiếng bàn tán xôn xao nổi lên. Lúc này, họ vừa từ dưới núi mua về ít thực phẩm, đang trên đường trở về nhà. Sư phụ ở nơi tách biệt với thế tục. Nửa tháng một lần, các đệ tử phải xuống núi mua nhu yếu phẩm.

Có thể đoán được, khi bọn họ trở về chỗ ở, muốn rời đi lần nữa thì hẳn sẽ là lúc đoàn tàu đến.

Con đường lên núi mất hơn một tiếng, mấy người rốt cuộc cũng trở lại chốn ở quen thuộc. Đó là một tòa biệt viện lớn nằm lưng chừng núi. Không hiểu sao ở nơi hẻo hánh thế này lại có một tòa nhà to như vậy.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Nhìn tòa biệt viện vừa lạ vừa quen, trong đầu Lộc Kim Triều tự động hiện ra sơ đồ phân bố đại khái. Năm đệ tử ở năm gian phòng phân bố theo năm hướng, còn sư phụ thì ở ngay chính giữa.

"Trước hết, ai về phòng nấy, đến 11 giờ thì tập trung ở tiền sảnh, thế nào?" Đề nghị của Chung Tuệ được mọi người đồng ý. Thế là cả nhóm tản ra, mỗi người về phòng mình để tìm manh mối.