Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 98: Truyền Thừa (4)



Phó Tuyết Thanh bắt gặp ánh mắt của Lộc Kim Triều, khẽ gật đầu: “Hẳn là ông ta.”

Cái "ông ta" này, dĩ nhiên chỉ sư phụ. Người khảo hạch đã chết, vậy họ sẽ phải trải qua thử thách thế nào? Chỉ cần nghĩ thoáng qua, trong đầu Lộc Kim Triều đã hiện lên một đáp án cực kỳ chẳng lành. Đương nhiên, chính là sư phụ đã c.h.ế.t kia… tiếp tục khảo hạch bọn họ.

"Chậc."

Lộc Kim Triều thầm oán trong lòng, mấy cái người c.h.ế.t trong ga này không thể ngoan ngoãn nằm yên sao?

"Không biết tối nay chúng ta sẽ gặp vị sư phụ thế nào nữa?"

Chẳng lẽ là cái xác không đầu ngồi trong phòng? Không đầu thì nói chuyện kiểu gì chứ? Trong đầu Lộc Kim Triều không ngừng tuôn ra những ý nghĩ kỳ quái. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời. Trong căn nhà vuông vức, ngay cả bầu trời cũng chỉ bị chia thành một mảnh nhỏ, sắc trời âm u, tầm nhìn chật hẹp, càng thêm đè nén ngột ngạt.

"Chị xem gần hết ở đây rồi, chị qua chỗ khác một vòng." Phó Tuyết Thanh vẫy tay với cô, rồi rời khỏi hậu viện.

Lộc Kim Triều cũng chẳng định từ đầu đã gắn chặt với ai. Cái đầu người trong chum nước đã phá vỡ sự yên tĩnh giả tạo của căn nhà, khiến trong lòng cô thêm một phần cấp bách. Ga cấp Ất hẳn sẽ không giống ga cấp Bính ôn hòa, nguy hiểm có lẽ đã tiềm ẩn ngay từ khởi đầu.

Cô chỉnh lại tinh thần, sơ lược dạo quanh hậu viện, tạm thời không phát hiện thêm dị thường nào khác. Trong lúc đó cũng có vài người bước vào hậu viện, nhưng Lộc Kim Triều chỉ chào hỏi qua loa, không nói nhiều.

Rời hậu viện, cô đi một vòng khắp căn nhà, làm quen lại với bố cục trong ký ức, đồng thời xác nhận những nguồn sáng có thể dùng trong nhà, rồi mới nhìn thời gian thấy đã gần đến lúc, liền đi về tiền sảnh hội hợp với những người khác. Những gì ga để lại cho cô không chỉ là kinh nghiệm, mà còn thay đổi cả thói quen hành động. Trước đây, cô tuyệt đối sẽ không vội vàng muốn nắm rõ toàn bộ địa hình cùng tình hình ánh sáng của một nơi xa lạ ngay khi mới bước vào.

Đến tiền sảnh, lại chờ thêm một lúc, mọi người mới lần lượt tới đông đủ. Mấy người liếc nhìn nhau, thấy không ai muốn làm đầu tàu, Chung Tuệ thở dài, chủ động mở miệng: "Chắc mọi người đều phát hiện ra rồi chứ?"

Trong loại ga này, người đầu tiên lên tiếng thường chẳng phải chuyện hay. Mọi người lần lượt chia sẻ phát hiện của mình, có cái Lộc Kim Triều cũng thấy, có cái cô chưa biết. Cho dù trong thông tin chờ tàu có ám chỉ rằng lần này có lẽ chỉ một người sống sót, nhưng đám hành khách cấp hai dày dặn kinh nghiệm này cũng không ai giấu giếm vào lúc này.

Chuyện cái đầu người, tất nhiên không chỉ mỗi Lộc Kim Triều và Phó Tuyết Thanh nhìn thấy. Trọng tâm thảo luận cũng xoay quanh nó.

"Tôi đã vớt lên xem rồi, thời gian tử vong hẳn là ngay lúc chúng ta vào trong nhà, cái đầu vẫn còn rất mới."

Lộc Kim Triều nghe vậy khẽ nhướng mày nhìn Hoắc Nghiệp—người nói câu đó. Gan anh ta cũng thật lớn, dám thò tay vớt cái đầu kia.

Đúng là hành khách cấp hai…

"Nói vậy tức là, khi chúng ta vừa bước vào, sư phụ liền chết, đầu bị bỏ vào chum nước. Vậy còn thân xác đâu?"

"Có lẽ chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thấy."

Bàn bạc một lúc, thấy thời gian đã đến, cả nhóm cùng nhau đi đến phòng sư phụ.

Phòng sư phụ nằm ngay trung tâm căn nhà, từ bất cứ chỗ nào cũng có thể đến, đồng nghĩa với việc từ đây có thể nhanh chóng tỏa đến mọi góc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm xuống, bầu trời hoàn toàn tối đen. Nhưng khắp nhà lại treo đầy đèn lồng đỏ, chẳng ai châm nến bên trong, vậy mà đến đêm chúng tự nhiên sáng lên. Ánh đỏ soi khắp ngôi nhà cổ kính, âm u rùng rợn, mang đầy điềm dữ.

"Đến rồi." Chung Tuệ đi đầu, dừng lại trước cửa.

"Hình như cửa hé sẵn." Kỷ Hướng Thần liếc qua, ở khe cửa hở cỡ ngón tay.

Đám người này khác hẳn đồng đội mà Lộc Kim Triều từng gặp ở ga cấp Bính, chẳng ai thấy cửa hé mà liều lĩnh đẩy vào. Bọn họ rõ ràng rất biết hành động nào tiềm ẩn nguy hiểm, lúc nào nên làm gì.

Đẩy cửa ra, Lộc Kim Triều nhìn thấy phòng sư phụ. Hoàn toàn giống như "ký ức" trong đầu. Vừa vào đã là "phòng khách," chính giữa đặt một chiếc bàn gỗ lớn, trên bàn vốn nên để trà, nhưng giờ đây, nằm đó lại là một cái xác không đầu. Đây chính là "sư phụ" mà bọn họ phải gặp vào lúc 12 giờ.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, may mà ai cũng đã có dự liệu.

Trong phòng cũng có nến đang cháy, đỏ có, trắng có, nhưng ánh sáng chẳng làm căn phòng sáng hơn bao nhiêu. Thi thể sư phụ đặc biệt yên tĩnh, ngoài việc mất đi đầu, nhìn chẳng khác gì đang ngủ.

"Có tờ giấy." Chung Tuệ phát hiện đầu tiên, chỉ vào bàn tay phải của xác. Sau đó cô bước lên, rút tờ giấy, đưa dưới ánh nến đọc. Càng đọc, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

"Trước đây, các người chỉ dùng xương da của động vật c.h.ế.t để làm bóng da, tuy cũng linh động, nhưng vẫn thiếu mất thứ quan trọng nhất. Hôm nay, ta sẽ truyền cho các ngươi bí kỹ mấu chốt nhất."

"Giờ, khảo hạch bắt đầu. Các ngươi phải dùng da và xương người chết, chế tạo một hình nhân bóng da. Nguyên liệu có hạn, trước tiên bắt đầu từ việc lột da."

"Trước 12 giờ đêm mai, hãy làm xong một miếng da đủ lớn mang tới đây. Kẻ vượt qua sẽ vào vòng thử luyện tiếp theo."

Đó là toàn bộ nội dung trên giấy.

"Dùng da người làm bóng da? Khó quá." Phó Tuyết Thanh thì thầm: "Da người đâu có dày như da lừa, chạm khắc khoét rỗng, cái nào cũng khó." Huống hồ là còn phải lắp ghép thành hình, da người quá mỏng mềm, vốn chẳng phải chất liệu tốt cho bóng da.

"Đừng quên, đây là ga." Kỷ Hướng Thần nhắc nhở. Ở thế giới thực, da người quả thật không dùng nổi. Nhưng ở trong ga thì ai biết sẽ thế nào?

"Giờ rắc rối nhất chính là… nhiệm vụ này rõ ràng bắt chúng ta lấy xác sư phụ làm bóng da." Quá tà môn, đến mức còn chưa bắt tay vào mà trong lòng cả nhóm đã dấy lên hàn ý.

Nhất Tiếu Hồng Trần

"Một tấm da phải làm thành năm cái bóng da, nguyên liệu quả thật không nhiều. Trước hết chia phần đã."

Năm người vây quanh t.h.i t.h.ể và cái bàn gỗ, chẳng chút do dự, dưới ánh nến âm u, bắt đầu chia nhau da thịt con người.

Lộc Kim Triều chỉ thấy cảnh tượng này quái dị tột cùng, nhưng chẳng thể thoát ra, chỉ có thể trở thành một phần trong bức tranh quỷ dị ấy. Cô chưa bao giờ nghĩ, có ngày mình sẽ cùng người khác chia nhau một cái xác không đầu. Hiện tại, họ phải đem da thịt từ trên cái xác này, lột xuống càng hoàn chỉnh càng tốt.

May thay, Kỷ Hướng Thần ở thế giới thực là bác sĩ ngoại khoa, chủ động đề nghị để mình ra tay.

Khi từng mảng da bị lột khỏi cơ thể, những thớ cơ đỏ lòm dần hiện ra dưới ánh nến, trong ánh mắt mọi người đều thấp thoáng một cảm giác ghê tởm, bản năng sinh lý khó mà kìm nén.