Phượng Mệnh Bảo Châu

Chương 3



Ta có thể nhìn thấy vận mệnh của người khác.

 

Vì vậy, ta mới nói Ngô di nương sắp phát tài.

 

Nhưng ta không dám để lộ sự biến hóa trong đôi mắt mình.

 

Ta sợ mình thật sự sẽ trở thành nghiệt chướng như lời mẫu thân từng nói.

 

Nếu vậy… phụ thân, mẫu thân sẽ chẳng bao giờ còn thương yêu Bảo Châu nữa.

 

Phật đường đã xây xong.

 

Mẫu thân ấn c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, cắt sạch đi mái tóc.

 

Lưỡi kéo lạnh lẽo lướt sát da đầu xanh tím.

 

Ta van nài bà đừng làm thế.

 

Mới không lâu trước đây, mẫu thân còn từng khen tóc ta đen nhánh óng mượt, nói rằng sau này ắt có thể gả cho một lang quân tốt.

 

Khi ấy ta đã nghĩ, nếu thật sự có thể gả đi, ắt sẽ đón mẫu thân về hưởng phúc, để bà không còn đêm nào phải rơi lệ, cũng chẳng phải chịu nhục dưới tay phụ thân và Ngô di nương nữa.

 

Ta nhất định sẽ dưỡng mái tóc này cho thật tốt.

 

Thế nhưng, mẫu thân lại sai nha hoàn nhét giẻ vào miệng ta.

 

“Ồn ào quá.”

 

Kéo trong tay bà loáng thoáng lia nhanh, đường cắt lưu loát thành thục.

 

Ngày xưa gia cảnh nghèo khó, mẫu thân từng làm nghề cắt may.

 

Từng lọn tóc đen rơi lả tả xuống đất.

 

Lòng ta nguội lạnh, ngẩng mắt nhìn bà.

 

Sau đầu bà, một tầng ánh sáng xám âm u mờ mịt bốc lên, tựa như tàn than trong ngày đông giá rét.

 

Ấy là điềm chẳng lành.

 

“Người phải cẩn thận, mẫu thân…”

 

Ánh mắt bà sắc bén như dao, ngón tay kẹp chặt môi ta:

 

“Quên cái đau trong miệng rồi sao?”

 

“Đúng là cái thứ nhớ ăn mà chẳng nhớ đòn!”

 

Ta ngậm lệ nhắm nghiền mắt.

 

Người đàn bà mặt mũi dữ tợn trước mắt… thật sự vẫn còn là mẫu thân của ta ư?

 

Phật đường đóng chặt cửa.

 

Tượng Bồ Tát cúi mắt từ bi, còn ta cúi đầu tụng kinh.

 

Đêm khuya vắng lặng, tượng La Hán trừng mắt dữ tợn.

 

Ta ôm gối, vùi đầu vào vạt áo, nức nở khe khẽ:

 

“Bảo Châu, Bảo Châu, ngươi không được sợ… phụ thân, mẫu thân sẽ đến cứu ngươi thôi. Phải ngoan ngoãn một chút…”

 

Ngày nối tiếp ngày.

 

Đêm nối tiếp đêm.

 

Chỉ có một mình ta.

 

Tám tuổi đầu, ta đã phải dập tắt hết thảy tâm tính, học cách không vui không buồn, hóa thành một kẻ câm lặng như người đất nặn.

 

Ta tìm đến một tấm gương, soi vào phía sau đầu mình.

 

Trống rỗng, chẳng có chút ánh sáng nào.

 

Tương lai… mịt mờ bất định.

 

Ngô di nương quả thật phát tài.

 

Hiệu phấn son của nàng bỗng buôn may bán đắt.

 

Nàng sai người đưa đến cho ta áo bông chống rét, lò sưởi, than hồng, lại thêm một hộp vàng vụn.

 

“Nha đầu, về sau phải tự dựa vào chính mình rồi.”

 

Mẫu thân cũng quả thật gặp vận xui.

 

Tiểu cữu cữu vốn là một Tú tài thi hỏng, nhiều năm bỏ bê học hành, lại nghiện cờ bạc.

 

Hắn tìm mẫu thân mượn một trăm lượng bạc.

 

Mẫu thân lén đưa cho hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng ngờ phụ thân bắt gặp, nổi trận lôi đình:

 

“Ta mời Thượng Ty dùng bữa, ngươi nói không có tiền, vậy mà lại đem bạc về tiếp tế cho nhà mẹ đẻ? Người nhà của ngươi sau này không được bước chân vào đây nữa!”

 

“Thông gia của Triệu phủ ta chỉ có Ngô Bân — chỉ huy sứ của Ngũ thành Binh Mã Ty.”

 

Ấy chính là ca ca của Ngô di nương.

 

Sắc mặt mẫu thân lập tức trắng bệch.

 

Điều này khác nào hạ nhục bà, coi như chính thê chẳng bằng thiếp thất.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Phụ thân sau đó mới hơi dịu giọng:

 

“Niệm tình Bảo Châu, ngươi vẫn là phu nhân chính thất. Bảo Châu là mệnh phượng hoàng trời sinh, sao có thể làm thứ nữ được.”

 

Bảo Châu — đã trở thành lá bùa hộ mệnh mới của mẫu thân.

 

Bà tạm thời thoát nạn.

 

Kỳ lạ thay, ánh sáng mờ mịt phía sau đầu bà… từ đó chẳng bao giờ tan biến nữa.

 

Năm ấy ta chín tuổi, mỗi ngày tụng kinh, chép kinh, mỗi tháng lại gửi kinh văn và hương dầu tới chùa Đại Từ Ân.

 

Đại hòa thượng là người hiền hòa, lời ông từng cứu ta một mạng.

 

Ta cũng thích giúp ông làm chút việc vặt.

 

Hôm ấy, ông có khách đến.

 

Ta đun nước xong, vén rèm trúc, bưng trà vào.

 

Hương trà theo làn hơi nóng bốc lên, lượn lờ chẳng tan.

 

Sắc mặt đại hòa thượng nghiêm nghị:

 

“Có kẻ đã che lấp thiên cơ, bần tăng chẳng thể tính rõ lành dữ.”

 

Ta đang định lui xuống.

 

Ông khẽ ho một tiếng:

 

“Tiểu nha đầu, lại đây xem thử, vị quý nhân này có tai hoạ tiềm ẩn nào không?”

 

Ta sững người.

 

Trong mắt đại hòa thượng ánh lên thiện ý cùng khích lệ.

 

Ta ngẩng đầu nhìn.

 

Vị quý nhân ấy là một thiếu niên áo gấm cưỡi ngựa, ngồi thẳng tắp, dáng người tuấn tú, chỉ có giữa chân mày nhíu lại, tựa như vầng trăng cong.

 

Hắn thoáng căng thẳng.

 

Phía sau đầu âm khí mịt mờ, lại cuồn cuộn từng đợt sóng xanh.

 

Ta nói:

 

“Đây là điềm dữ rồi sẽ gặp lành, trong tối tăm sẽ thấy ánh sáng.”

 

Thiếu niên càng nhíu mày:

 

“Đại sư, lời trẻ con buột miệng nói, thật có thể tin sao?”

 

Đại hòa thượng chỉ mỉm cười:

 

“Huệ nhãn là do trời ban, chẳng phân lớn nhỏ. Nha đầu, ngươi viết một chữ cho công tử đi.”

 

Đại hòa thượng từng dạy ta học chữ.

 

Ta cầm bút, thuận tay viết xuống một chữ — “Nhẫn.”

 

Ánh mắt kiêu ngạo của thiếu niên thoáng sững lại.

 

Hắn trân trọng cất tờ giấy, cuộn vào tay áo, rồi nghiêm túc cúi người hành lễ:

 

“Nếu Tống mỗ còn sống sót, ắt sẽ hậu tạ tiểu thư.”

 

Ta thấp thỏm hỏi đại hòa thượng, lo sợ ông đã nhìn thấu dị biến trong đôi mắt mình.

 

Ông chậm rãi nhấp một ngụm trà:

 

“Tiểu nha đầu, việc ta làm đây gọi là đầu tư.”

 

Ta mừng rỡ:

 

“Chẳng lẽ ta thật sự mang mệnh cách phi phàm? Nếu phụ thân, mẫu thân biết được… có phải sẽ lại thương ta như trước không?”

 

Lần này, đại hòa thượng không cười:

 

“Duyên cha mẹ, không thể cưỡng cầu. Mệnh số đổi thay trong khoảnh khắc, chẳng thể nương nhờ. Hôm nay là mệnh phượng, ngày mai có thể yểu vong, ngày kia là văn chương hiển đạt, hôm sau lại vướng ôn dịch. Chỉ có giữ tâm, giữ thân, tự cường không ngừng mới là đạo.”