Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 97



Tống Sư Trúc đau lòng cữu cữu vì một thứ tử mà ăn nói khép nép trước mặt nàng mấy lần, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Ta không muốn giúp.”

Nếu là chuyện khác, nàng có thể giúp cũng sẽ giúp một tay. Thế nhưng là chuyện lớn liên quan đến việc làm quan của phu quân, nàng không muốn để cho Phong Hằng trơ mắt lướt qua một vị Danh Sư.

Đừng nói nàng và Lý Ngọc Nhiên không có được phần tình cảm như đại biểu ca kia, cho dù có Tống Sư Trúc cũng sẽ không cưỡng cầu Phong Hằng hi sinh vì nàng.

Lý cữu cữu thấy nàng nói thẳng, không khỏi thở dài nói: “Được rồi, mệnh nên như thế, nên như thế nào chính là như thế đó.” Hắn vốn muốn bán mặt mo của mình, cầu cho nhi tử một lối ra. Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ ngoại sanh, cũng biết Tống Sư Trúc sẽ không giúp đỡ.

Lý Ngọc Nhiên nhìn phụ thân mình nói vài câu liền thỏa hiệp nhận thua, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nói: “Nếu người đứng trước mặt là đại ca, Trúc biểu tỷ có thể cũng nói như vậy hay không?”

Sau khi nói ra những lời này, hắn cười cười, tựa như nghĩ thông suốt chuyện gì, cuối cùng do dự cũng không có, nhìn Tống Sư Trúc cùng phụ thân nhất thời nhìn tới, một bộ quật cường: “Ta nói sai sao, biểu tỷ và đại ca từ nhỏ đã có tình cảm tốt rồi, nếu hôm nay người xảy ra chuyện là đại ca, biểu tỷ coi như phải hi sinh lợi ích của biểu tỷ phu, cũng sẽ không có nửa điểm nhíu mày.”

Ý tứ trong lời nói không chỉ ám muội lại càng là tru tâm, Tống Sư Trúc không khỏi nhíu mày.

Lý cữu cữu bên cạnh càng thầm may mắn Phong Hằng bị đuổi đi, nếu không nghe được câu nói kia, không biết phải suy nghĩ nhiều như thế nào. Hắn tức giận đến bụng phập phồng, mắng: “Ngươi nói nhảm cái gì đấy?”

Nếu đã đến bước này, Lý Ngọc Nhiên châm chọc nói: “Ta nói sai sao? Đại ca cái gì cũng mạnh hơn ta, vận khí tốt hơn ta, ngay cả biểu tỷ cũng đối đãi với hắn tốt nhất. Cùng là tôn tử Lý gia, hắn nhập học sớm hơn ta một năm, liền không cần tranh đoạt danh ngạch nhập học năm nay với ta. Ta cũng không phải thi không được công danh! Vì sao ta không thể giống đại ca vào Phủ Học?”

Đừng nhìn Lý cữu cữu bình thường cười ha ha, gương mặt âm trầm cũng vô cùng đáng sợ: “Ý của ngươi là, ngươi chính là vì so sánh với đại ca ngươi, cho nên mới làm ra chuyện này?”

Giọng nói của hắn trầm thấp, cất giấu một đám lửa giận, Lý Ngọc Nhiên lập tức trên mặt cứng đờ, nửa ngày sau mới tự giễu nói: “Ta hiện tại cũng kém đại ca rồi.” Năm nay danh tiếng của phủ học có Đại nho tọa trấn, trở nên càng nóng bỏng tay. Lý Ngọc Nhiên đương nhiên cũng muốn trở thành đệ tử của Đại Nho. Nhưng hắn chỉ là một thứ tử, phụ thân hắn sẽ không toàn tâm toàn ý giúp hắn.

Lý Ngọc Nhiên chỉ có thể tìm lối đi riêng khác.

Vị đại ca kia của hắn, từ nhỏ ở nhà chính là lần ngôi sao, hắn liều mạng toàn lực mới thi đậu tú tài, đáng tiếc vẫn sắp thành lại bại.

Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch lên, trong mắt lại bốc lên thủy quang, vẻ mặt lạnh lùng.

Tống Sư Trúc nhìn bộ dáng này của hắn, cảm thấy mình thật sự là tai bay vạ gió.

May mắn đầu óc cữu cữu coi như thanh minh.

Vừa rồi Lý cữu cữu nghe thấy lời thứ tử thốt ra, trong lòng thật sự là lộp bộp. Ngay cả đêm qua nhận được lá thư của Lý đại nho, tâm trạng của y cũng không tệ đến mức như bây giờ. Hóa ra mười mấy năm nay hắn cho ăn mặc còn tặng hắn đi học, nuôi ra được một thứ chỉ biết ganh đua với đích huynh, trong lồng n.g.ự.c không có một tia chí lớn.

Hắn thở ra một hơi thật sâu, nói với Tống Sư Trúc: “Chuyện này là cữu cữu không đúng, làm khó ngươi.” Hắn làm việc luôn luôn quyết định thật nhanh, hôm nay cuối cùng đã thấy rõ ràng nhi tử có cái đức hạnh gì, chuyến đi này cũng không tính là không có kết quả.

Tống Sư Trúc gật đầu, Lý Ngọc Nhiên tựa hồ còn có lời muốn nói, nhưng bàn tay to như quạt hương bồ của cữu cữu lập tức đưa qua, sau đó trên mặt hắn liền đỏ lên mấy dấu tay.

Lý Ngọc Nhiên vừa rồi còn một mặt bị phụ lòng ở trước mặt nàng, lúc này mới thật sự mất mặt, một mặt không dám tin. Nhưng Lý cữu cữu dáng người to béo, nắm nhi tử lên giống như gà mái bắt gà con, xách cổ áo của hắn liền đi ra ngoài, ngay cả nhi tử hai lần ở ngưỡng cửa lảo đảo giãy dụa, hắn cũng không lưu tình chút nào.

Sau khi tiễn cữu cữu và Lý Ngọc Nhiên đi, Tống Sư Trúc yên lặng đứng tại chỗ một lúc lâu.

Vừa rồi Loa Sư một mực ở trong phòng, lúc này đi ra đồng tình nhìn nàng, nói: “Tiểu thư, người thương tâm vì cữu gia sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Sư Trúc lắc đầu, nàng không thương tâm, hôm nay cữu cữu đã giao sai tấm lòng phụ thân, nhưng nếu Lý Ngọc Nhiên không phải là nhi tử kế thất, loại chuyện này hôm nay không phát sinh, ngày mai cũng sẽ phát sinh, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.

Nàng chỉ cảm thấy mình vừa gả cho người thì m.ô.n.g đã ngồi vững vàng, có chút cảm thán mà thôi. Kỳ thật Lý Ngọc Nhiên nói không đúng, nếu hôm nay đổi thành đại biểu ca, nàng cũng chưa chắc sẽ đáp ứng cữu cữu.

Nàng nghĩ nghĩ, quyết định viết thư nói chuyện này cho Lý thị. Tống Sư Bách sau này nếu dám làm khó bắt nàng làm loại quyết định này, nàng phải nhờ phụ thân của nàng đem cái m.ô.n.g của hắn đánh sưng lên mới thôi.

Tống Sư Trúc thu thập xong tâm tình, liền lấy thiếp mời vừa rồi giấu đi tới nhìn thoáng qua, bên trong viết mời phu thê bọn họ tới cửa, đây vẫn là lần đầu tiên Tống Sư Trúc cùng Phong Hằng chính thức tham dự yến tiệc như vậy.

Loa Sư luôn luôn tự cho mình là con giun trong bụng nàng, vừa thấy nàng vẻ mặt trầm tư, không khỏi nói: “Nếu tiểu thư muốn tìm người hỏi tình hình nhà Đại Nho, không bằng đi hỏi cữu mẫu một chút.” Nàng dừng một chút, nói, “Nếu cữu phu nhân biết tiểu thư cự tuyệt cữu gia, khẳng định sẽ rất vui vẻ.”

Tống Sư Trúc cũng cảm thấy như thế, chính là vừa rồi nàng đổi vị trí suy nghĩ đối với đại biểu ca lương bạc như vậy, bây giờ muốn đi tìm cữu mẫu xin giúp đỡ, luôn có chút xấu hổ.

Nhưng đến sau giờ ngọ, Tống Sư Trúc vẫn ngồi trong nhà cữu cữu.

Trên đầu cữu mẫu buộc một mảnh vải màu vàng, nghe nói là hai ngày nay bị tức đến phát bệnh.

Tống Sư Trúc nhìn cữu mẫu sai người đến thăm bệnh, lại cảm thấy sắc mặt cữu mẫu vô cùng tốt.

Nàng yên lặng nhìn khuôn mặt cữu mẫu hồng hào, trái lương tâm quan tâm nói: “cữu mẫu bệnh thế nào rồi?”

DTV

“Đừng nói nữa.” Lý cữu mẫu khoát tay trước mặt nàng nói, “Người trong nhà, không ai để ta vào mắt, ta đây đều là bị tức a.”

Cữu mẫu vừa nói vừa vỗ ngực: “Ta vừa bị bệnh, ta liền nhớ tới Trúc nhi. Cữu mẫu cũng không có khuê nữ, chỉ có thể để Trúc nhi tới thăm ta.” Lý cữu mẫu suy yếu nói. “Ta nghe nói cữu cữu ngươi buổi sáng cũng đi chỗ ngươi, hai phu phụ già chúng ta, đều không thể rời bỏ ngươi... Không biết cữu cữu ngươi buổi sáng nói với ngươi cái gì?”

Tống Sư Trúc ho một tiếng, cữu mẫu nói vòng vo nhiều như vậy, ý đồ kỳ thật hết sức rõ ràng, chính là muốn nghe ngóng chuyện phát sinh buổi sáng. Nàng nghĩ nghĩ, hỏi trước: “Cữu cữu sau khi về nhà tâm tình thế nào?”

“Ở trong thư phòng giày vò mấy thứ tử kia của hắn, từ sau giờ ngọ vẫn để bọn họ lớn tiếng đọc gia huấn Lý thị... Đều là chuyện nghịch tử kia gây ra.” Lý cữu mẫu nói, tiếp theo ánh mắt sáng lên nhìn về phía Tống Sư Trúc, ý bảo nàng nên trả lời vấn đề.

“..." Tống Sư Trúc rất muốn nói với Lý cữu mẫu, tinh khí thần của cữu mẫu thật sự không giống như người bị bệnh. Tống Sư Trúc nhịn cười, nghĩ cữu mẫu cũng biết một nửa chuyện trước, một nửa sau để nàng biết, hẳn cũng không tính là có lỗi với cữu cữu, liền nói ra chuyện buổi sáng.

Sau khi nghe Tống Sư Trúc nói xong, cữu mẫu lập tức ngồi dậy, ngay cả mảnh vải trên đầu lệch một chút cũng không phát hiện, vẻ mặt mất hứng nói: “Vẫn là Trúc nhi hiểu chuyện, sanh tế không dễ dàng mới được một phần công lao này, vì sao phải hi sinh vô ích vì người khác. Ta vẫn luôn nói với cữu cữu ngươi, bảo hắn đừng đi làm khó dễ ngươi. Hắn không nghe, là bị báo ứng mà!”

Nói xong, nàng nói với Tống Sư Trúc, “Ngươi đừng lo lắng, có cữu mẫu làm chủ cho ngươi, chỉ có mấy người trong nhà kia, ai dám có ý đồ với ngoại sanh ta, ta tuyệt đối không tha cho bọn họ.”

Tống Sư Trúc lộ ra nụ cười, trong lòng có chút cảm động. Câu nói này của cữu mẫu nàng là đáng tin.

Vừa rồi khi nàng vào cửa, vừa vặn trông thấy di nương của Lý Ngọc Nhiên quỳ gối trong sân, nước mắt đầy mặt, điềm đạm đáng yêu, nhìn nàng thì lập tức lộ ra vẻ mong chờ, nhưng ma ma bên cạnh cữu mẫu rất nhanh đã xuất hiện trước mặt nàng.

Vì cảm nhận được thiện ý của cữu mẫu, Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, cũng nói ra chuyện Lý Đại Nho hạ thiếp cho nàng. Lý cữu mẫu tuy không muốn thứ tử trong nhà được vị đại nho kia coi trọng, nhưng nếu đổi đối tượng thành sanh tế, nàng liền vui vẻ từ đáy lòng.

Nàng điểm điểm mũi Tống Sư Trúc, đột nhiên nói: “Ngươi có phải cảm thấy không giúp cữu cữu ngươi liền không dám tới cửa hay không? Ta và cữu cữu của ngươi không phải người như nhau. Tin tức của các nữ quyến trong hậu trạch phủ thành đều nằm trong tay cữu mẫu. Trúc nhi muốn hỏi cái gì, cữu mẫu đều nói cho ngươi.”

Tống Sư Trúc chờ chính là những lời này của nàng, lập tức tiến lại gần hỏi. Dưới gối Lý cữu mẫu chỉ có hai nhi tử, tiểu nhi tử ở thư viện phụ cận phủ thành nhập học, đại nhi tử tuy rằng ở bên người, lại là một tảng đá lạnh như băng, hôm nay có Tống Sư Trúc nói chuyện với nàng, nàng nói đến lúc cao hứng, thậm chí ngại vải trên đầu vướng bận, trực tiếp giật xuống.