Tống Sư Trúc tiến lại gần nhìn tục danh trên thiếp mời, lúc này sự lo lắng hoàn toàn biến mất.
“Ta sẽ nhanh chóng sai người chuẩn bị lễ vật!” Tống Sư Trúc cười đến nỗi lộ cả răng ra ngoài.
Bởi vì Phong Hằng cứu điệt tử nhà mình, Lý Đại Nho tự mình hạ thiếp mời hắn qua viện tụ họp. Phong Hằng đến phủ học, hoàn toàn chính là vì một vị này mà đến.
Hôm nay mới nhập học ngày thứ hai đã nhận được lời mời của hắn, hai người nhìn thoáng qua nhau, trên mặt Phong Hằng cũng lộ ra ý cười vui vẻ.
Tống Sư Trúc mặt mày cong cong đang muốn nói chuyện, chợt nghe cữu cữu sốt ruột vào cửa lớn giọng, ở phía sau hắn, còn đi theo một thiếu niên ủ rũ, tướng mạo mười phần tương tự cữu cữu, khí chất có vài phần u ám.
Nhìn cữu cữu sáng sớm như đêm qua suy đoán đã tới, Tống Sư Trúc lập tức tay chân linh mẫn giấu thiếp mời ở sau lưng, tiếp theo mới giả vờ như không có việc gì, cùng Phong Hằng đứng nghênh đón cữu cữu.
Tống Sư Trạch và Phong Hằng nhìn động tác này của nàng, một người trợn mắt há hốc mồm, một người trên mặt tươi cười đột nhiên trở nên xán lạn.
Cử chỉ tiểu nhân của Tống Sư Trúc bị trông thấy như vậy, cũng có chút nóng mặt, nàng lặng lẽ trừng mắt nhìn Phong Hằng một cái: Còn cười, đây còn không phải là vì hắn sao?
Nếu không phải sợ cữu cữu nhìn thấy thiếp mời này đánh rắn trên côn, nàng cần gì làm như vậy.
Phong Hằng nhíu mày, không đánh giá thê tử mình.
Hai người đang định tranh luận, Lý cữu cữu liền vội vã vào cửa.
Lần này người đi theo Tống Sư Trúc tới phủ thành phần lớn là nhân mã của hồi môn của nàng, đều là người nhận ra cữu cữu Lý gia. Cho nên Lý cữu cữu tiến quân thần tốc, hạ nhân gác cổng đi theo phía sau cũng không thấy sốt ruột.
Lý cữu cữu nhìn thấy Phong Hằng và Tống Sư Trúc đều có mặt, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn tay ra lau mồ hôi nói: “Ta còn tưởng rằng không kịp, may mắn sanh tế còn chưa ra ngoài.”
Nói xong, liền đá nhi tử sau lưng một cái, nói với Phong Hằng: “Hôm qua nghịch tử này làm sai chuyện, bị cưỡng chế ở nhà tự kiểm điểm, cũng không nói khi nào để hắn trở về phủ học. Ta chỉ dẫn hắn tới hỏi tình huống một chút.”
Tống Sư Trúc: “..." Mặc dù nàng cảm kích cữu cữu hôm qua kịp thời đến đây an ủi, nhưng cũng cảm thấy hắn không phúc hậu, nàng nhịn không được nói: “Sao cữu cữu không tìm đại biểu ca?”
Lý cữu cữu bất đắc dĩ nhìn nàng nói: “... Không phải ngươi không biết tính tình của đại biểu ca ngươi sao.”
Hổ cái và hổ con trong nhà đều không dễ chọc, Tống Sư Trúc đây không phải hết chuyện để nói sao?
“... Vậy cữu cữu cũng nên biết tính tình của ta, ta và cữu mẫu là thân nhất.” Tống Sư Trúc nói, lại nhìn thoáng qua Lý Ngọc Nhiên đang đi theo sau lưng cữu cữu.
Ý của nàng là, nàng và cữu mẫu quan hệ tốt, sẽ không giúp thứ tử Lý gia. Nhất là từ nhỏ đến lớn ở dưới sự phòng thủ cứng rắn của cữu mẫu và biểu ca, nàng và những thứ tử thứ nữ này của Lý gia thật không tồn tại tình cảm gì.
“Biểu tỷ thật sự là gió bên nào hướng bên đó đổ!” Nghe Tống Sư Trúc nói xong, thiếu niên đi theo phía sau hắn nhịn không được châm chọc nói.
Nếu không phải năm nay tình thế phủ học không giống, Lý gia bọn họ nào cần cầu người hỗ trợ. Lý Ngọc Nhiên nhớ tới rất nhiều đãi ngộ bất công của mình sau khi thi đậu tú tài, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ không công bằng.
Tống Sư Trúc nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, nhìn thoáng qua đồng hồ cát, liền nói với cữu cữu: “Phu quân sắp muộn học, ta trước tiễn phu quân ra cửa lại nói rõ với cữu cữu.”
“Ôi phụ thân..." Lý cữu cữu đầu tiên là trừng thứ tử một cái, lại nói với Tống Sư Trúc: “Lần này là biểu đệ của ngươi không đúng, nhưng hắn thật sự là gây ra đại họa, sơ sẩy một cái, tiền đồ sau này của hắn liền bị hủy! Trúc nhi, ngươi nhất định phải giúp cữu cữu của mình.”
“..." Cữu cữu nói có chút nghiêm trọng.
Nàng nhìn cữu cữu mình vẻ mặt sầu lo, cảm thấy chuyện nghiêm trọng như vậy, nếu cữu cữu thật sự mở miệng, sợ là Phong Hằng không tiện từ chối, nghĩ nghĩ liền nói: “Cữu cữu đừng nóng vội, ta đưa phu quân đến trường chúng ta trò chuyện tiếp.” Nàng nói xong liền nháy mắt với Phong Hằng.
Phong Hằng lại đột nhiên lên tiếng nói: “Lúc trước ta vô cùng ngưỡng mộ học thức của Lý đại nho, có một số chuyện không tiện lắm, còn phải xin cữu cữu thứ tội mới được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nói xong liền nhìn Lý Ngọc Nhiên một cái, Lý Ngọc Nhiên bị hắn nhìn đến sợ hãi toàn thân, thầm nghĩ, không phải chỉ là nói biểu tỷ một câu thôi sao, cần gì phải che chở thê tử như vậy.
Hai người nhìn nhau, Tống Sư Trúc thoáng cái liền chú ý tới.
Nàng nhìn Phong Hằng đang trầm mắt, rốt cuộc làm phu phụ hơn một tháng, Tống Sư Trúc cũng sẽ lĩnh hội được ý bảo vệ của hắn, cảm động đương nhiên là cảm động, chỉ là có hắn ở đây, nàng cũng không tiện hỏi ý đồ đến của cữu cữu.
Phong Hằng bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn nói những lời này cũng không có ý tức giận, trong nhà này hắn mới là người đứng đầu một nhà, nếu cần đắc tội người khác, hắn cũng sẽ không để nàng một mình đối mặt. Đáng tiếc Tống Sư Trúc lại một lòng muốn hắn rời đi.
Đợi đến khi xe ngựa của Phong Hằng và Tống Sư Trạch rời khỏi nhà, Tống Sư Trúc mới ngồi xuống hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lời vừa rồi Phong Hằng có ý riêng, Lý cữu cữu không đến mức nghe không hiểu.
Hắn thở dài một hơi, trước đó vài ngày thấy được, sanh tế này vẫn là vẻ mặt ôn hòa, không nghĩ tới vẫn là một bộ xương cứng khó gặm. Hắn nói: “Còn không phải nghịch tử này, giở trò bịp bợm, tự mình đạo diễn một hồi tiết mục cứu mạng, bị người phát hiện.” Nếu không phải như thế, sao hắn lại đột nhiên tới cửa.
Mặc dù Lý thị của bọn họ không có mặt mũi bằng chi Lý thị kia, nhưng gia tộc ở Quỳnh Châu phủ nhiều năm như vậy, cho dù là ai cũng phải cho mấy phần mặt mũi. Chỉ đáng tiếc Lý Đại Nho không phải người trong tộc bọn họ, nếu không Lý cữu cữu thật đúng là không cần tìm Phong Hằng trợ giúp.
So với Lý Ngọc Nhiên giả... ân cứu mạng, chỉ có ân cứu mạng thật của Phong Hằng, mới có thể khiến Lý gia kia không truy cứu việc này.
Tống Sư Trúc cảm khái một chút, khó trách ngày đó ở trên xe ngựa trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác, kêu Phong Hằng đừng kết giao với biểu thứ huynh đệ của Lý gia, thì ra là ứng ở chỗ này.
Lý cữu cữu tiếp tục nói: “Ngày đó tôn tử của Lý đại nho ra ngoài, thiếu chút nữa bị bắt cóc, sau đó là nghịch tử này đưa hắn về. Nhưng đêm qua Lý gia kia đột nhiên đưa tới một phong thư, nói là bọn họ tra ra được, ngày đó nghịch tử này để cho người giả trang bắt cóc tôn tử bọn họ rồi giả vờ cứu người.”
Trong lá thư này thật ra không chỉ nói về chuyện này.
Còn có chuyện hôm qua trên lớp cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Lý phu tử đã nói chắc như đinh đóng cột, nói hắn nghe theo lời giật dây của Lý Ngọc Nhiên mới có thể phát sinh tai họa không tưởng tượng được như thế, thế mà lại đổ hết trách nhiệm lên người Lý Ngọc Nhiên.
Lý cữu cữu nhìn lá thư, mặt mo sắp không còn, trên thư bút pháp mạnh mẽ hữu lực, ngay cả giấy cũng mỏng đi mấy phần, đủ để nhìn ra người viết thư tức giận cỡ nào, nói có phải là nhìn ở trên phần cùng họ Lý hay không, nhà bọn họ không thể không báo án, nhưng cho dù không báo án, hắn cũng yêu cầu Lý Ngọc Nhiên thôi học, trong vòng mười năm không được phép tham gia thi cử.
Mười năm.
Lý gia đời tiếp theo, cộng thêm Lý Ngọc Ẩn ở bên trong học phủ, cũng chỉ có hai tú tài.
Lý cữu cữu tiếc tâm lực mình mấy năm nay, mới cấp bách dắt thứ tử tới cửa muốn cọ cọ ánh sáng sanh tế. Hắn cười khổ nói: “Nhưng biểu đệ ngươi mười năm khổ học cũng không dễ dàng...”
“..." Tống Sư Trúc cảm thấy câu nói này của cữu cữu không tốt lắm, nàng nhịn không được nhìn Lý Ngọc Nhiên trước mắt, mi thanh mục tú, bộ dạng cũng không phải là một bộ ngu xuẩn, nàng ngạc nhiên nói. “Ngươi làm sao nghĩ ra được chủ ý này?”
DTV
Loại chuyện này, không bị vạch trần tất nhiên là ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt. Nhưng Lý Ngọc Nhiên lúc trước phải tính kế mới có thể thu được sự giúp đỡ của đối phương, sau khi chuyện bại lộ, lửa giận bị lừa gạt này, thân thể nhỏ bé của hắn tuyệt đối không chịu đựng được.
Không nói đến vị Lý đại nho kia, ngay cả Tống Sư Trúc nghe cũng cảm thấy vô cùng quá đáng, hài tử tốt nhà mình ra ngoài bị bắt cóc, làm người lo lắng, người chưa từng trải qua sẽ không thể tưởng tượng được. Lý đại nho cũng coi như khách khí, Tống Sư Trúc cảm thấy nếu như đổi lại là mình, không xé Lý Ngọc Nhiên ra thì đã tốt biết mấy rồi.
Lý Ngọc Nhiên mới gặp vị biểu tỷ này có mấy lần, nhưng bây giờ nội tình của mình đều bị phụ thân hắn khai ra, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Ngươi cho rằng ta đồng ý sao?” Hắn dừng một chút: “Các ngươi cũng không biết ta khó chịu cỡ nào!”
“Quả thật không biết.” Tống Sư Trúc thành thật nói, “Ta chỉ biết nếu vị Lý đại nho kia lòng dạ hẹp hòi một chút, toàn bộ Lý gia sẽ mất mặt theo ngươi.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Bằng không ngươi nói cho ta biết ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì, ta vẫn rất tò mò.”
Tống Sư Trúc tự giác thỉnh giáo thái độ vô cùng tốt, không nghĩ tới Lý Ngọc Nhiên lại cảm thấy nàng đang châm chọc mình, cắn răng nói: “Nếu biểu tỷ không muốn giúp đỡ, đừng nói châm chọc!”
Tống Sư Trúc lập tức nhìn về phía cữu cữu, Lý cữu cữu lập tức quát lớn: “Ngươi nói chuyện với biểu tỷ ngươi như thế nào?” Cầu tình là cầu như vậy sao?
Lý Ngọc Nhiên trong ánh mắt áp bách của phụ thân, thở ra một hơi thật sâu, nói xin lỗi: “Ta nói sai rồi.”
Lý cữu cữu nghe hắn nói xong, lại nói: “Trúc nhi, ngươi xem...”