Bên ngoài, Lý Ngọc Ẩn đang nghe thấy tiếng cười nói của biểu muội và nương thì đột nhiên dừng bước, đang muốn xoay người rời đi thì hạ nhân chính viện lại hiểu lầm ý của hắn, thấy bóng dáng đại thiếu gia nhà mình thì lập tức lớn tiếng kêu tên của hắn.
Tống Sư Trúc nghe thấy đại biểu ca tới, liền biết chắc Phủ Học đã tan học, nàng nhìn sắc trời bên ngoài một chút, liền đứng dậy muốn cáo từ.
Lý cữu mẫu nhìn nhi tử thân ngọc đứng thẳng, trong lòng thở dài một tiếng, biết Tống Sư Trúc hôm nay đã có mệt mỏi, cũng không có giữ lại ăn cơm, chỉ nói: “Đại Lang giúp nương tiễn Trúc nhi.” Lại nói, “Các ngươi từ nhỏ lớn lên, quen biết tuy đã thành thân, cũng đừng ném đi tình cảm thân thích.”
Bởi vì lời nói của Lý Ngọc Nhiên, Tống Sư Trúc luôn cảm thấy câu nói này của cữu mẫu mình dường như đang ẩn dụ điều gì đó, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.
Tống Sư Trúc vốn cũng chỉ là mỗi hai năm đi theo nương nàng qua phủ thành thăm người thân một lần, mỗi lần trở về không quá mười ngày nửa tháng, nói là cùng Lý Ngọc Ẩn có tình cảm thắm thiết cũng không hẳn là vậy. Càng đừng nói đại biểu ca còn là một quân tử, từ mấy năm trước sau khi nàng cự tuyệt hôn sự, hắn lo lắng hiềm nghi, vẫn chưa nói chuyện với nàng.
Lý Ngọc Ẩn đưa nàng đến bên cạnh xe ngựa mới dừng lại, nói: “Buổi chiều hôm nay đa tạ biểu muội đã theo giúp nương ta.” Mặt mày hắn trong sáng, đường nét anh tuấn hơn xưa, nhưng thái độ so với lúc trước càng lãnh đạm hơn vài phần.
Tống Sư Trúc: “Cữu mẫu cũng chỉ điểm ta rất nhiều.”
Lý Ngọc Ẩn nhìn khuôn mặt không chút pha lẫn nét cười của nàng, dừng lại một chút, sau đó liền giúp nàng hạ màn xe xuống.
Trong xe ngựa, Loa Sư cảm thán nói: “Lần trước nhìn thấy biểu thiếu gia, biểu cảm cũng không ít như bây giờ.”
Tống Sư Trúc cũng nhớ tới đại biểu ca mình gặp mấy năm trước, lúc đó Lý Ngọc Ẩn vẫn là một thiếu niên tươi cười thanh đạm, mỗi lần nhìn thấy nàng đều đưa bánh ngọt cho nàng, lại nói tiếp, Tống Sư Trúc cũng ăn không ít bánh ngọt.
Nàng không ngu, từ lời nói của Lý Ngọc Nhiên hôm nay, còn có thái độ của cữu mẫu cùng đại biểu ca, nàng cũng cảm thấy được một tia ý vị khác.
Bất quá...
Tống Sư Trúc nói: “Đừng nói chuyện đại biểu ca, để xa phu tranh thủ thời gian, ta cũng đói bụng.”
Phu xe bên ngoài có lẽ nghe được nàng thúc giục, vung roi lên, xe ngựa liền dần dần chạy đi.
Ánh chiều tà bao phủ trong xe, nghe tiếng bánh xe bên ngoài, Tống Sư Trúc dần dần thu hồi tâm tình.
Hối hận tự nhiên là không có, lúc trước nàng không tiếp thu được biểu ca biểu muội kết hợp, hiện tại vẫn như thế. Chỉ là cảm thấy tâm tư của đại biểu ca thật sự là mịt mờ.
Trước khi cữu mẫu sinh ra tiểu biểu đệ, rất nhiều năm chỉ có đại nhi tử này, đối với Lý Ngọc Ẩn luôn được coi trọng. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh hắn ngay cả nha hoàn cũng rất ít, trong tình huống này, bất cứ tiểu cô nương nào xuất hiện bên cạnh hắn, tình cảm không chỗ nào yên ổn trong lòng thiếu niên đều sẽ gửi gắm trên người kia.
Tống Sư Trúc tự nhận đã hiểu rõ đạo lý trong đó, cũng không muốn tự tìm phiền não nữa, trên mặt ngược lại lộ ra một nụ cười mỉm.
Cuối cùng nàng cũng biết vì sao mỗi lần nàng vừa nhắc tới đại biểu ca, Phong Hằng đều phải nhìn nàng nhiều hơn một chút.
Hóa ra là đại biểu ca lộ ra biểu cảm nhỏ ở trước mặt Phong Hằng bị hắn bắt được.
Phong Hằng có thể nhịn lâu như vậy cũng không hỏi nàng!
Tống Sư Trúc vừa nghĩ đến điểm này, liền cảm thấy hắn quả thực có thể chịu đựng. Nếu là nàng, không hỏi rõ ràng minh bạch, ban đêm cũng ngủ không yên giấc.
Cả một ngày này, Tống Sư Trúc tự giác thu hoạch rất nhiều, nàng đếm ngón tay một chút, giải quyết cữu cữu, lại từ cữu mẫu nơi đó đạt được tin tức Lý gia, còn biết được bí mật nhỏ của Phong Hằng.
Hai tin tức đầu tiên nàng vừa về đến nhà đã chia sẻ với Phong Hằng, tin cuối cùng lại giữ lại trong tay làm vũ khí bí mật, giống như Phong Hằng lúc trước đối đãi với mình, nhắc tới đại biểu ca liền lộ ra một nụ cười ý vị rõ ràng, sau mấy lần như vậy, rốt cục thành công chọc giận Phong Hằng.
Phong Hằng không đến mức không nhìn ra nàng cố ý, ngày thường hắn đối với nàng đều rất ôn hòa, lần này lại duỗi hai tay vây nàng ở trên giường, từ trên xuống dưới nhìn nàng, ánh mắt nguy hiểm như mang theo lửa.
Tống Sư Trúc vô tội liếc hắn một cái, sau một lát, nàng đưa tay chọc chọc lồng n.g.ự.c của hắn, cũng không vuốt râu cọp nữa, mà hiếu kỳ nói: “Đại biểu ca đến tột cùng là ở trước mặt ngươi nói cái gì?” Có thể khiến Phong Hằng chú ý lâu như vậy.
Phong Hằng há to miệng, có chút nói không nên lời. Vì chuyện một nam nhân khác thổ lộ tình cảm với thê tử của mình, mặc cho hắn khoan dung bao nhiêu cũng không làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn vẻ mặt tò mò của Tống Sư Trúc, hắn trực tiếp dùng hành động cho thấy thái độ của mình, cúi người xuống, dùng một nụ hôn sâu thật dài khiến nàng quên mất đáp án.
Từ khi thành thân đến nay, Tống Sư Trúc đối với miệng Phong Hằng cực kỳ có thể ngộ, bị hôn đến mơ mơ màng màng, nàng liền xác nhận từ trong miệng hắn không thể nghe được tin tức, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ, ngược lại giày vò lên chuyện bái phỏng Lý gia. Đến ngày nghỉ tuần của Phong Hằng, hai người đều ăn mặc tỉ mỉ.
Ngoại trừ lần về phản bái, lần đầu tiên Phong Hằng thấy Tống Sư Trúc ăn mặc tinh xảo như thế, có một loại cảm giác ôn nhu tận xương.
Trên đầu bới búi tóc, cài ba chiếc trâm hình bướm tinh xảo, làn da nàng vốn đã trắng, sau khi thoa lên một lớp son mỏng, lộ ra vẻ mềm mại của phụ nhân mới xuất giá.
Hai người đánh giá lẫn nhau một phen, nửa ngày, đôi mắt Tống Sư Trúc cong lên như trăng khuyết, cười đến tú mỹ dạt dào, làm cho người ta không nỡ dời đi ánh mắt.
Tống Sư Trúc vừa nghĩ tới vẻ kinh diễm trong mắt Phong Hằng, vẫn còn có chút nhẹ nhàng.
Chỉ là nàng coi như tự mình hiểu lấy, nàng ngày thường cũng không kém, khen một câu mắt ngọc mày ngài cũng là được, nhưng tướng mạo ở trên nàng thật sự là một nắm một bó to.
Ví dụ như Lý Nhị cô nương ngồi bên cạnh Lý lão thái thái.
Giữa nữ nhân khó tránh khỏi có chút so sánh, nhưng nếu chênh lệch quá lớn, ngay cả lòng so sánh kia cũng không sinh ra được. Lý Nhị cô nương mặt mày như vẽ, thướt tha mềm mại, lúc đứng ở bên cạnh Lý lão thái thái, quả thực có cảm giác rực rỡ.
Tống Sư Trúc một chân bước vào nhà, lập tức cảm thấy mắt không đủ dùng.
Trong chính phòng cao lớn thanh lịch, Lý lão thái thái ngồi trên cao, Lý Nhị cô nương ngồi bên dưới cùng một vị phụ nhân áo gấm.
Tống Sư Trúc đối với ba đôi mắt dò xét, lúc cúi đầu bái lạy cũng vô cùng nghiêm túc.
Sau khi hai bên hàn huyên, Lý Nhị cô nương đột nhiên cười khúc khích: “Phong nương tử đang nhìn gì đấy?”
“Nhìn Lý cô nương xinh đẹp.” Nàng cười nói. Mỹ nhân là tài nguyên khan hiếm, tự nhiên là phải thưởng thức nhiều một chút.
DTV
“Phong nương tử cũng xinh đẹp.” Lý Nhị cô nương cũng cười hì hì.
“Lý cô nương đẹp hơn.” Tống Sư Trúc có qua có lại.
Lý lão thái thái giận hai người da mặt dày này một cái: “Biết các ngươi đều sinh được tốt, cũng không cần ở trước mặt lão phụ nhân như ta khoe khoang.”
Bị Lý lão thái thái nói như vậy, Tống Sư Trúc và Lý Nhị cô nương liếc nhau một cái, trong lòng đều vui vẻ, ngược lại đều cảm thấy đối phương là người đẹp.
Có một khúc nhạc đệm như vậy phía trước, Lý lão thái thái hiền lành nhìn Tống Sư Trúc nói: “Lúc trước Phong Tú Tài cứu đại tôn tử nhà ta, ta đã nghĩ đến cửa nói lời cảm tạ, nhưng người bên cạnh ta nói là sợ quá hưng sư động chúng, ảnh hưởng đến nhà các ngươi, mới kéo dài tới hôm nay, nếu như có chỗ nào chậm trễ, Phong nương tử có thể thông cảm nhiều hơn.”
Từ chỗ cữu mẫu, Tống Sư Trúc đã biết Lý lão thái thái là cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, lại là nương ruột của Lý Đại Nho, thân phận và niên đại đều có thể nghiền ép mình, Tống Sư Trúc đương nhiên sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này.
Nói đến đây là nhất phẩm phu nhân đầu tiên nàng nhìn thấy trong đời này, tâm tình Tống Sư Trúc vừa rồi vào cửa vẫn vô cùng kỳ diệu.
Đại tôn tử trong miệng Lý lão thái thái chính là Lý phu tử Phong Hằng cứu lúc trước.
Phong Hằng vừa rồi trên đường tới đây đã nói sơ qua với nàng tình huống của vị Lý phu tử này. Lý phu tử là độc đinh của Lý đại nho khi rời khỏi thế gian, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Lý đại nho. Lý đại nho đối xử với hắn như nhi tử ruột thịt, vì quá yêu thương, khi Lý phu tử rời bỏ gia huấn đi tập võ, Lý đại nho cũng không cản trở quá nhiều, mà dốc hết sức chuẩn bị tiền đồ cho hắn.
Tống Sư Trúc cười: “Lão thái thái quá khách khí, lúc trước trong nhà đã thu liên tiếp mấy phần lễ vật, ngay cả người gác cổng nhà chúng ta đều nói, từ khi đến phủ thành, trước cửa chưa từng náo nhiệt như vậy.”
Phong Hằng nhận được thiếp mời ngày đó, bên trong liền có một phần danh mục quà tặng. Chỉ là bất kể bao nhiêu lễ vật, cũng không trân trọng bằng phần thiếp mời này của Lý gia. Đây chính là một cơ hội tốt để có quan hệ tốt với Đại Nho.
“Nhà các ngươi có người gác cổng?” Cẩm y phụ nhân vừa rồi một mực im lặng không nói lời nào đột nhiên chen miệng nói.
Tống Sư Trúc: “Lúc này đến phủ thành, sợ mọi chuyện bên ngoài không tiện, trưởng bối liền đề nghị chúng ta mang người đến, người gác cổng cũng như vậy mà có.”
Tống gia và Phong gia ở huyện Phong Hòa cũng coi như là nhà giàu, Tống Sư Trúc từ trước đến nay đã biết, giữa nhà giàu và nhà giàu cũng có khác biệt.