Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 265



Nghe được nương luôn luôn không thích quản sự cũng mời nàng qua, nàng yên lặng tăng thêm câu, liền ngay cả Triệu thị cũng chạy không thoát mị lực của Hoàng Thượng.

Triệu thị vốn đang lễ Phật, không ngờ muội muội của nàng đột nhiên tới, tâm tình dâng trào nói là hôm nay Hoàng Đế đến nhà bọn họ, sau đó chính là cữu cữu, cữu mẫu của nhi tức, trên mặt cũng cực kỳ hưng phấn.

Triệu thị nghe bọn họ ngươi một lời ta một câu, mới đầu còn có chút mơ hồ, phục hồi tinh thần lại cũng có chút không dám tin.

Lý cữu cữu luôn miệng nói: “Hôm nay khách nhân nhà chúng ta đến, thật sự là người này khó lường..." Một câu này không thể biểu đạt tâm tình của hắn, hắn ngược lại nịnh nọt Triệu thị nói. “Nhìn khí phái toàn thân của lão tỷ tỷ kìa, vừa nhìn đã biết là có phúc khí! Ta chính là không có phúc như lão tỷ tỷ, Hoàng Thượng đã đến cửa nhà, cũng không thể gặp được một cái.”

Triệu thị nhìn vẻ mặt Lý cữu cữu kích động, rốt cuộc là quanh năm lễ Phật, tuy là ngạc nhiên cũng không biểu hiện rõ ràng như vậy, còn cười nói: “Đây cũng là duyên phận của con người, Lý cữu gia đã tới kinh thành, về sau khẳng định còn có cơ hội gặp Hoàng Thượng.”

Lý cữu cữu thầm nghĩ, Hoàng Thượng không phải dễ gặp như vậy. Nhi tử của hắn và Hoàng Đế ngược lại là có duyên gặp mặt một lần, nhưng cũng không có tác dụng, Lý Ngọc Ẩn nói chỉ có một lần gặp mặt kia, Hoàng Đế đối với hắn chính là thường thường, chưa gặp lại lần nữa.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lại thở dài, hôm nay náo nhiệt như vậy, hắn nên nghĩ đến hẳn là sẽ còn có đại nhân vật tới, đáng tiếc không nghĩ tới là nhân vật lớn như vậy.

Tống Sư Trúc vừa vào phòng, ánh mắt đầu tiên chính là cữu cữu mặt béo hồng quang như diễm dương, nàng cũng biết Triệu thị cùng cữu cữu muốn biết cái gì, không đợi nương hỏi kỹ, liền đem chuyện hôm nay nói một lần.

Hoàng Đế đến nhà bọn họ, không chỉ gặp người trong nhà, còn tặng cho khuê nữ một miếng ngọc bội tốt.

Lý cữu cữu nghe say sưa ngon lành, thở dài nói: “Ta biết ngay thần sắc mấy đại nhân kia không thích hợp, chỉ là không nghĩ tới thôi!”

Lý cữu mẫu phu xướng phụ tùy, cũng thở dài theo: “Đây chính là chuyện đại thể diện! Vừa rồi khi các nàng nói chuyện đông che tây che giấu, ta đã đoán được một chút, nhưng không dám tin tưởng.”

Dì Ngụy cười nói: “Nữ quyến nhà quan nói chuyện luôn là như vậy.”

Mặc dù dì Ngụy có một nhi tử Cẩm Y vệ, nhưng cũng chưa từng thấy Hoàng Đế. Dì Ngụy nói xong liền nhìn về phía Tống Sư Trúc, nói: “Hoàng Thượng có thể đưa ngọc bội cho Hỷ nhi, có phải nói rõ Hằng nhi của chúng ta được Hoàng Thượng xem thành người một nhà rồi không?” Ngôn từ có phần chờ mong.

DTV

Tống Sư Trúc nói: “Cũng không hẳn như vậy, nghe nói Hoàng Thượng trước kia chính là như vậy, thích đi dạo khắp nơi, hôm nay nhà chúng ta gặp may.”

Dì Ngụy cũng nghĩ tới những lời nhi tử mình thường nói, nàng cười cười: “Tóm lại là thể diện nhà chúng ta.”

Lỗ tai Lý cữu cữu giật giật, hắn hiểu Tống Sư Trúc hơn so với dì Ngụy, tuy rằng ngoài miệng nàng không thừa nhận, hắn lại cảm thấy khẳng định chính là như vậy, đã như vậy, thật sự là người một nhà? Lý cữu cữu bất giác cũng nuốt nước bọt.

Hôm nay dì Ngụy tới hỗ trợ, xác nhận xong chuyện liền hài lòng về nhà, Lý cữu cữu và Lý cữu mẫu ở lại đến cuối cùng, cứ thế muốn nghe nàng nói thêm một lần chi tiết bái kiến Hoàng Đế.

Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lý cữu cữu, Tống Sư Trúc trực tiếp nhét Tống Sư Bách qua, dù sao vừa rồi hắn cũng ở đó, ai trả lời cũng không khác mấy.

Tiểu tử Tống Sư Bách kia vẫn luôn tiếc hận không thể để cho tất cả thân thích đều đi qua bái kiến, nghĩ đến hẳn là rất thích nhiệm vụ này.

Nàng thấy Triệu thị cười ha hả, không có dặn dò gì khác, sau khi cáo từ liền trở về chính phòng.

Trước khi vào nhà còn đặc biệt vòng qua nhĩ phòng nhìn Hỷ nhi một hồi, thấy khuê nữ ngủ trên giường nhỏ thất điên bát đảo, cuối cùng mới yên tâm lại, rốt cuộc có thời gian nhiều có thể nghĩ một ít chuyện chính sự.

Phát hiện thần kỳ hôm nay, hoàn toàn chiếm cứ tâm thần của nàng.

Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy sẽ không cẩu huyết như vậy, Hoàng Đế say rượu đi nhầm đường trong cung điện, nhận sai người có tướng mạo khí chất hơi tương tự Lý Tùy Ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ thật Lý Tùy Ngọc và Lâm Anh vẫn có chút khác nhau. Lý Tùy Ngọc sinh ra đã đẹp, loại đẹp này là trên các loại ý nghĩa, ngũ quan tinh xảo, ăn nói nhanh nhẹn, khí chất lỗi lạc, cười lên càng có một loại ý vị hoa mai nở rộ, ngay cả tính tình cũng như nước mùa xuân ôn hòa mềm mại.

Trên người Lâm Anh lại có loại khí chất ương ngạnh như dây leo ngoài trời, chỉ cần cẩn thận một chút, chưa chắc không thể phân biệt.

Cho nên xác suất nhận sai vẫn rất thấp, cho dù Hoàng Đế nhận lầm, người bên cạnh Hoàng Đế cũng sẽ không nhận sai.

Coi như xác suất một phần vạn thật sự nhận lầm, trừ khi Lâm Anh có thể ở hiệp thứ nhất hoàn toàn câu lấy tâm thần Hoàng Đế, hoặc là một kích liền có hài tử, nếu không đối với nam nhân mà nói, loại chuyện này ý nghĩa thật sự không lớn.

Chỉ là Tống Sư Trúc tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng luôn luôn có chút cảm giác không ổn.

Loa Sư vén rèm từ bên ngoài đi vào, hôm nay nàng vẫn luôn hầu hạ bên trong, mơ hồ cũng nghe thấy được một số chuyện, vốn còn muốn nói với Tống Sư Trúc, nhưng vừa thấy nàng ngồi ở trên giường bên ngoài xuất thần, liền nhịn xuống sóng cả mãnh liệt trong lòng, nói: “Bách thiếu gia cùng Duy thiếu gia bị cữu lão gia mang ra ngoài, nói là bảo ta nói với tiểu thư một tiếng, bọn họ tối nay đến nhà cữu lão gia qua đêm.”

Tống Sư Trúc thất thần gật đầu, trong lòng rốt cuộc vẫn rất cao hứng, lại biết Tống Sư Trúc từ vừa rồi đến bây giờ đã nghe đủ việc liên quan tới Hoàng Đế, Loa Sư liền đổi một cái khác, nói: “Vừa rồi lúc ta đi qua tây sương, cữu lão gia còn nói để Mạch Biểu thiếu gia học Bách thiếu gia nhiều chút, phải hoạt bát một chút mới làm người ta yêu thích. Thật sự là nhà nào cũng có kinh, Bách thiếu gia và Mạch Biểu thiếu gia nếu có thể đổi một chút, trước kia ở trong huyện cũng không khiến lão gia nhà chúng ta phiền lòng.”

Đó là cữu cữu chưa từng bị tức giận! Tống Sư Trúc nghĩ đến đệ đệ giả vờ giả vịt trước mặt Lý Tùy Ngọc hôm nay, tê cả da đầu nói: “Vẫn là Mạch biểu đệ thành thành thật thật tốt tính như vậy.”

Loa Sư không nhịn được bóc trần ngọn nguồn của nàng: “Tiểu thư từ nhỏ đã thích tính tình thành thật.” Bất kể là thân thích hảo hữu, hay là phó phụ hạ nhân, tiêu chuẩn yêu thích của Tống Sư Trúc luôn luôn như vậy.

Ba gậy đánh không ra một cái rắm, ngược lại nàng sẽ nhẫn nại cẩn thận phân tích dốc lòng dạy bảo, mà mồm miệng lanh lợi mặt mày linh hoạt, ngay từ đầu sẽ bị nàng đánh vào hàng ngũ bất thiện. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất trong nhà có Hoa thị, Tần ma ma và Khâu ma ma đãi ngộ khác nhau, Loa Sư đã sớm nhìn thấu.

Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, lại có chút không cách nào phản bác, kỳ thật ngay từ đầu, nàng sẽ đáp ứng hôn sự với Phong gia, cũng là bởi vì sau khi Phong Hằng mập lên, có loại hương vị thành thật.

Nhưng bây giờ nàng không có tâm trạng thảo luận lợi và hại của người thành thật với Loa Sư, nghĩ nghĩ, nàng đưa cho Loa Sư quay một nhiệm vụ, để Loa Sư đi lên trước xem tại sao Phong Hằng vẫn chưa quay lại.

Tống Sư Trúc cảm thấy chuyện này vẫn đáng giá để nàng cùng Phong Hằng thảo luận một chút.

Sau khi đuổi Loa Sư xong, nàng không ngừng dạo bước trong phòng, bất tri bất giác đứng ở bên tủ sách, một trận gió nhẹ thổi vào trong nhà, Tống Sư Trúc cầm một quyển sách trong tay, trong đầu xuất hiện một câu chuyện đại khái.

Sau một lát, nàng nhìn quyển sách không biết từ lúc nào bị bấm ra dấu tay, nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn là phải đem cố sự viết ra mới được.

Thư án là nàng xử lý việc nhà là thường dùng, có bút mực nàng dùng quen, Tống Sư Trúc ngay từ đầu còn có chút tinh thần bất định, càng viết càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, chủ yếu là toàn bộ câu chuyện nàng vừa mới nhớ qua một lần, từ lúc bắt đầu phát triển cao trào đến kết thúc nàng đều vô cùng rõ ràng.

Phong Hằng vào nhà bị hù dọa giật mình, Tống Sư Trúc không biết viết cái gì, một đôi mắt trầm tĩnh phát sáng, càng viết thần sắc lại càng tái nhợt, loại cảm giác này luôn khiến hắn nhớ tới trạng thái thê tử nhốt mình trong phòng vẽ tranh mấy năm trước.

Dường như suy nghĩ không thuận, nàng còn nhíu chặt lông mày.

Phong Hằng nhỏ giọng đi qua, cầm lấy tờ giấy nàng viết, Tống Sư Trúc hơi nhúc nhích, nhưng không ngăn cản, sau đó Phong Hằng liền nhìn thấy một thoại bản tình yêu trăm chuyển ngàn hồi.

... Hắn buông xuống một tờ giấy cuối cùng, vô cùng khó có thể tưởng tượng câu chuyện khúc chiết như vậy là từ trong tay phu nhân nhà mình đi ra.

Tổng kết lại là một cố sự như vậy.

Một công tử nhà giàu đồng thời cưới vợ nạp thiếp, dung mạo thê thiếp rất giống nhau, trước khi cưới công tử quen biết thê tử, tự nhiên lạnh nhạt thị thiếp. Nhưng thị thiếp lại không oán không trách, đợi đến khi thê tử khó sinh mà bỏ mình, công tử dưới sự đau buồn liền chuyển tình cảm đến trên người thị thiếp.

Thị thiếp lúc trước thích bắt chước chính thê, sau khi có cơ hội càng không chịu thua kém, giúp đỡ công tử phá giải âm mưu nhằm vào hắn, cuối cùng bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với công tử, còn được trở thành kế thất, nhưng là phu quân đã sớm mất, lưu lại nương, kế thất, ấu tử, cùng người rắp tâm xung quanh tranh đoạt gia nghiệp.

Phong Hằng có lòng muốn nói, chuyện di nương phù chính trên cơ bản sẽ không phát sinh, nhưng lại có chút nói không nên lời, Tống Sư Trúc thần sắc hết sức chăm chú, hắn suy nghĩ một chút, thiên hạ có nhà nào, thiếp hầu phù chính hợp lẽ thường, nghĩ nghĩ liền cười không nổi.