Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 266



Tống Sư Trúc hao phí tâm lực viết ra cố sự như vậy, chung quy sẽ không nói hươu nói vượn.

Phong Hằng nhìn mấy trang giấy mỏng manh trên tay, đột nhiên cảm thấy có chút nặng trịch, chuyện này thay đổi hoàn cảnh, thật sự là nói không hết kinh tâm động phách.

Chuyện của Thiên gia, không thể có một chuyện nào không thay đổi đại thế thiên hạ. Mà thê tử cứ như vậy tùy tiện viết ra.

Bên án thư, Tống Sư Trúc vẫn chưa viết xong, nàng nghĩ nghĩ, lại rút ra một tờ giấy bổ sung một tình tiết.

Công tử kia vốn có một thông phòng, là tỷ phu nhà hắn đưa cho hắn, tỷ phu ở rể, kém xa gia thế công tử, vì có thể mưu đoạt gia sản của công tử, liền đưa ngoại thất đến bên cạnh công tử, để có thể sinh hạ cho công tử nhi tử cùng khuê nữ.

Thông phòng hẳn là mối tình đầu của công tử, chính thê là Bạch Nguyệt Quang, thiếp thị là chân ái cuối cùng của công tử.

Câu chuyện như vậy liền xong.

Hơn tám trăm chữ viết hơn một canh giờ, Tống Sư Trúc phục hồi tinh thần thật sự là đau lưng, mệt mỏi quá chừng.

Nàng sờ lên giấy trên tay, thở dài một tiếng, những thứ này hẳn là tuyến tình yêu của cố sự này, mà tuyến sự nghiệp... Tống Sư Trúc trong lòng nổi lên một ý nghĩ, nhớ tới vầng sáng tử vong có thể nói cửu tử nhất sinh của Phong Hằng.

Chỉ là Tống Sư Trúc nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy Phong Hằng có năng lực bực này, so với quyển mà nàng viết, giả thiết này thực sự quá lớn mật.

Phong Hằng đột nhiên vươn tay sờ lên bàn tay nhỏ bé đang chấp bút của nàng, Cảm thấy có chút mát, liền sưởi ấm cho nàng, nói: “Sau này những việc này, có thể tránh vẫn là tận lực tránh.”

Nếu như lúc trước Tống Sư Trúc phát hiện chuyện thiên tai là đang cứu vớt lê dân bá tánh, nhưng chuyện nàng làm bây giờ, sẽ không như thế. Năng lực quá lớn, sẽ không dung nạp thiên địa. Phong Hằng không phải lần đầu có loại cảm giác này, nhưng không có cảm giác kinh tâm như lần đó.

Tống Sư Trúc lắc đầu: “Ta tốt với Tùy Ngọc muội muội như vậy, nếu ta không nói ra, về sau hơn nửa đời người đều sẽ không thoải mái.”

Phong Hằng khẳng định đã đoán được mấu chốt trong đó. Lúc Tống Sư Trúc viết chỉ lo nghĩ trong lòng, một số chi tiết xử lý không đủ tỉ mỉ, rất dễ tiết lộ chân tướng, chỉ là nàng cũng không định truyền thoại bản ra ngoài, nên cũng không vội sửa chữa.

Nàng ngồi trong n.g.ự.c Phong Hằng, mệt mỏi thở dài, nhìn hắn xoa cổ tay cho nàng, trong lòng lại đang nghĩ phải nhắc nhở Lý Tùy Ngọc chuyện này như thế nào.

Nàng nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Ta định nói thẳng với Tùy Ngọc muội muội.”

Phong Hằng nhíu mày một cái, chợt nghe Tống Sư Trúc nói: “Lúc trước khi ở phủ thành, ta đã dùng thoại bản nhắc nhở với Tùy Ngọc muội muội một lần.” Lúc ấy vẫn là vì chuyện của Phùng Viễn Thu, Lý Tùy Ngọc còn cảm thấy nàng là Bán Tiên.

DTV

Thật ra lúc Phong Hằng báo mộng cho Hoàng Đế, có thể lắm miệng nhắc đến người trong cung phi có chút không ổn, hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn, nhưng lúc ấy không phải không nghĩ tới sao.

Phong Hằng trầm ngâm một lát, đưa ra cho nàng một chủ ý, nói: “Ngươi nói thẳng với Lý cô nương đi, nói Lâm cô nương có hiềm nghi bắt chước nàng, đừng lấy thoại bản ra nói. Lý lão thái thái vẫn luôn cảm thấy ngươi nhìn thấu lòng người, chỉ cần chuyện này bị nàng biết, nàng sẽ không bỏ mặc không quan tâm.”

Có một số việc đi thẳng ngược lại bớt chút phiền toái. Tống Sư Trúc thầm nghĩ giấu diếm quá nhiều chuyện, Lý lão thái thái không phải người thường, nếu bị Lý gia phát giác được, ngược lại không ổn.

Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy là nàng làm phức tạp mọi chuyện lên.

Nàng ngủ một đêm không phải rất tốt sao.

Nàng nửa mê nửa tỉnh, ngủ cực say, trong mơ hồ cảm thấy mình nghe được tiếng sấm sét vang dội, tiếng sấm kia tựa hồ muốn xuyên thấu nóc nhà đánh vào trên người nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phong Hằng ôm chặt cả người nàng vào trong ngực, khuôn mặt nàng áp sát vào n.g.ự.c hắn, chóp mũi đều là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, còn có một bàn tay to, vẫn luôn vỗ vỗ lưng nàng, vỗ rất lâu, cho đến khi nàng một lần nữa rơi vào mộng đẹp hương vị ngọt ngào, bàn tay lớn kia mới dừng lại.

Nhưng chính là dọa người như vậy, sáng sớm ngày thứ hai, nàng ăn xong đồ ăn sáng, vẫn là kiên cường đi Lý gia.

Lý Tùy Ngọc nghe được lời của Tống Sư Trúc, luôn có loại cảm giác nói mơ giữa ban ngày, nhưng Tống Sư Trúc lại vô cùng nghiêm túc, Lý Tùy Ngọc không khỏi suy nghĩ thêm vài phần.

Lý Tùy Ngọc biết thời gian này bởi vì chuyện tuyển tú, bên ngoài có không ít cô nương muốn bắt chước nàng, nhưng nghe được lời Tống Sư Trúc nói, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.

Một trận gió nhẹ thổi tới, gió lạnh thổi vào mặt, Lý Tùy Ngọc mới hơi ổn định lại tâm thần, lắc đầu nói: “Ta biết Tống tỷ tỷ là vì tốt cho ta nên mới tới nói những lời này...”

Vừa rồi Tống Sư Trúc nói sau hôm qua gặp Lâm Anh, cảm thấy khuôn mặt hai người bọn họ có sáu bảy phần tương tự, liền bí mật bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện, Lâm Anh không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng, hơn nữa sẽ thay thế nàng.

Lý Tùy Ngọc nghĩ đến hôm qua nhìn thấy, vị Lâm cô nương cực kỳ có uy h.i.ế.p đối với nàng trong miệng Tống Sư Trúc kia, không phải nàng tự cao tự đại, mà là... Trong đầu nàng nổi lên cảnh tượng hôm qua Cao Ngọc Hành sau khi ra khỏi Phong gia, còn ở bên ngoài ngõ chờ nàng, lúc ấy hắn nhìn về phía nàng nở nụ cười dịu dàng kia, sáng lạn giống như pháo hoa rực rỡ đêm giao thừa, khiến nàng vừa nghĩ tới, trong lòng liền nổi lên một tia ngọt ngào.

Cho dù hắn là Hoàng Đế, nàng cũng nguyện ý tin tưởng, trong lòng hắn nàng có một vị trí người khác không cách nào chiếm cứ, không phải cô nương khác có thể tuỳ tiện thay thế.

Tống Sư Trúc nhìn nụ cười của nàng, nghĩ đến câu chuyện nàng viết ra đêm qua, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái. Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Ta biết Tùy Ngọc muội muội không tin ta, nhưng..." Nàng dừng một chút, mới nói: “Nhưng quẻ tượng của ta có đôi khi chuẩn đến chính mình cũng không thể tin được.”

Lý Tùy Ngọc nghe nàng nói như vậy, liền bật cười, hơi trầm tư một chút, lại hỏi: “Tống tỷ tỷ rốt cuộc là làm sao phát hiện Lâm cô nương không ổn?”

Làm sao mới có thể lấy lòng tin của người khác, Tống Sư Trúc phát hiện mình có bàn tay vàng liền bắt đầu một mực suy nghĩ, lúc này cũng biết nên cắt nhập như thế nào mới là tốt nhất.

Nàng chỉnh lý tốt cảm xúc, trước tiên thẳng thắn khai báo gút mắc giữa nhà mình và Lâm gia, mọi thứ đều có tiền căn hậu quả, với quan hệ ngại ngùng giữa Phong Hằng và Lâm học sĩ, nàng nói xấu Lâm cô nương ở trước mặt Lý Tùy Ngọc, dễ dàng khiến người ta cảm thấy nàng ta muốn mượn đao g.i.ế.c người, Tống Sư Trúc dù sao cũng phải làm nền một chút trước mới được.

Lý Tùy Ngọc thiên tính thông minh, cũng hiểu rõ dụng ý của Tống Sư Trúc. Thật ra nàng cảm thấy Tống Sư Trúc không cần nói nhiều như vậy, cho dù Tống Sư Trúc nói rõ không thích người nhà họ Lâm, muốn mượn cơ hội cắt đứt khả năng leo lên của Lâm Anh, với quan hệ của hai người bọn họ, nàng cũng sẽ âm thầm giúp một tay. Nhưng thần sắc Tống Sư Trúc cực kỳ nghiêm túc, càng nói càng khiến nàng có loại cảm giác cổ quái như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Tống Sư Trúc không biết Lý Tùy Ngọc đang suy nghĩ gì, vẫn rất nghiêm túc khai báo từng chuyện khúc mắc giữa nhà mình và Lâm gia, thật ra đều là một số chuyện không lớn không nhỏ, nhưng mâu thuẫn chính là tích lũy từng chút một như vậy.

Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, có chút thở dài, sau khi nói xong thấy Lý Tùy Ngọc không hỏi kỹ, liền ném từ ngữ đã chuẩn bị sẵn ra ngoài, nhất là những gì nàng phát hiện hôm qua, những chỗ tương tự trên người Lâm Anh và Lý Tùy Ngọc, càng nói vô cùng rõ ràng.

Nàng nói: “Từ hôm qua đến giờ, mí mắt ta vẫn luôn giật giật không ngừng, sáng sớm nhất thời cao hứng liền bốc mấy quẻ... Trước dùng Chu Dịch, lại đổi dùng Linh Kỳ Kinh, lắc mấy lần, đều không hay lắm.”

Phong Hằng lo lắng nàng tiết lộ quá nhiều sẽ chọc cho trời giận, chỉ để nàng nói chuyện Lâm Anh bắt chước, nhưng Tống Sư Trúc lại còn chuẩn bị một thủ đoạn khác, buổi sáng nàng vì chứng cứ có thể đầy đủ hơn chút ít, là thật sự dùng bặc cụ tính qua. Đáng tiếc quẻ tượng cơ bản đều ứng nghiệm bàn tay vàng của nàng.

“Chu Dịch bói ra được là quẻ tế và quẻ Bói, đây là một quẻ tượng thịnh cực mà suy, tiểu nhân đắc thế, quân tử khốn đốn, sự nghiệp bại hoại.” Tống Sư Trúc thở dài một cái, lại nói, “Linh Kỳ Kinh thì là liên tục ba lần đều là Tử Tượng quẻ.”

Đây là điềm dữ trong điềm dữ, nguy hiểm đến tính mạng.

Cho dù đêm qua nàng đột nhiên nhận được cảnh báo, chỉ mấy quẻ tướng này đã đáng giá để người ta cảnh giác.

Lần này Lý Tùy Ngọc trầm mặc hơi lâu.

Bầu không khí trong phòng yên lặng một hồi lâu, nàng nhìn mặt mày thanh lệ Tống Sư Trúc cúi đầu uống trà, đột nhiên nhớ tới hai năm trước Tống Sư Trúc đưa thoại bản cho nàng ở phủ thành, lúc ấy các loại dự đoán vô cùng kì diệu trong thoại bản kia, nàng cũng rất ngạc nhiên một hồi. Chỉ là từ đó về sau, Tống Sư Trúc vẫn luôn phong bút nghỉ ngơi, cũng làm cho nàng tiếc hận rất lâu.

Lý Tùy Ngọc suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Tống tỷ tỷ muốn ta đừng tiến cung sao?”

Tống Sư Trúc cầm tay nàng, lắc đầu: “Ngươi nói chuyện này cho Lý lão thái thái, để lão thái thái chú ý động tĩnh của Lâm gia và Lâm cô nương nhiều hơn.” Hôm nay không khéo, Lý lão thái thái vừa vặn tiến cung, nếu không Tống Sư Trúc trực tiếp nói chuyện này trước mặt lão thái thái, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn.