Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 264



Có Tống Sư Trúc trả lời, Dương phu nhân ước chừng cũng có thể xác định một hai, nàng cười nói: “Vừa rồi tất cả mọi người đang suy đoán là chuyện gì, chỉ lo nói chuyện thú vị, nếu không cẩn thận chọc ai, Tống muội muội lại nói giúp chúng ta vài câu.”

Dương phu nhân nói rất hàm hồ, Tống Sư Trúc lại biết nàng sợ động tĩnh trong phủ quá lớn chọc giận Hoàng Đế, tuy rằng nàng cảm thấy Hoàng Đế không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, nhưng vì trái tim An Dương phu nhân, vẫn đồng ý.

Dương phu nhân nhìn nàng sảng khoái như vậy, một chút ý tứ mượn Hoàng Đế gây khó dễ mọi người cũng không có, trong lòng cũng xem trọng nàng vài phần, lại thầm thở dài một tiếng.

Nếu nói đến chuyện này, Dương chưởng viện cũng là tai bay vạ gió. Thật ra hắn không muốn tham gia vào tranh đấu giữa nội các và Hoàng Đế lắm, nhưng phía sau Trạng Nguyên lang chỉ có một mình Lý Thái phó, âm thầm tạo áp lực cho hắn đều là quan lớn cao phẩm, sao có thể so sánh với những đại lão trong triều kia.

Huống chi sau khi Hoàng Đế tự điểm Phong Hằng làm trạng nguyên, chưa từng ở trường hợp nghiêm túc thừa nhận người sư đệ này, ngay cả khen một câu cũng không có. Dương chưởng viện cũng ôm một tia may mắn mới thuận theo ý mình.

Lại không nghĩ rằng, Phong tu soạn thượng nha mới ngày thứ hai, Hoàng Thượng trực tiếp điểm hắn làm ngự tiền thị độc, lại có chuyện nội các cúi đầu trước Hoàng Thượng, lập trường của Dương chưởng viện lập tức trở nên vạn phần xấu hổ.

Nếu không, phu phụ bọn họ cần gì cùng nhau tới tham gia tiệc tròn năm của khuê nữ thuộc hạ.

Các nữ quyến đều có nghe nói về tin tức nổi tiếng gần đây ở kinh thành, cũng biết tại sao Dương phu nhân lại có hành động lung lạc như vậy. Dương phu nhân từng trải, hôm nay mọi người hơn phân nửa cũng nể mặt nàng, liền xem nhẹ khúc nhạc đệm nhỏ này, tiếp tục kéo dài bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Trong một mảnh hòa thuận vui vẻ, Lâm phu nhân âm thầm cắn răng. Tin tức của nàng chậm chạp, lúc này mới hiểu được là vị quý nhân nào đến, liên tưởng đến hành động Tống Sư Trúc mới vừa rồi sai người mời Lý Tùy Ngọc đi ra ngoài, lập tức biết nhà mình chịu thiệt.

Sau khi ăn xong bữa tiệc về nhà, Lâm phu nhân nói với Lâm Anh: “Không phải ngươi cảm thấy Tống thị là người tốt sao, Hoàng Thượng ngay phía trước, nàng còn chưa nghĩ tới ngươi một lần.”

Lâm Anh là từ trong bụng nàng sinh ra, khuê nữ ở trong nhà có hảo cảm sâu đậm với Tống Sư Trúc, ngay cả nàng nói một câu, hai người đều muốn cãi nhau. Lúc này Tống Sư Trúc lại không coi Lâm Anh ra gì, Lâm phu nhân thật sự là cực kỳ muốn lay tỉnh khuê nữ, để Lâm Anh hiểu được Tống thị chính là một người nịnh hót.

“Phong gia cùng Lý gia có quan hệ sâu xa, giao tình của Phong phu nhân cùng Lý gia cô nương so với ta tốt hơn không phải chuyện rất bình thường sao, Phong phu nhân nếu vượt qua Lý cô nương, gọi ta qua, ta mới nghĩ đến nàng có rắp tâm gì.” Thần sắc Lâm Anh bất động, không bị ảnh hưởng chút nào nói.

Lâm phu nhân bị nghẹn một chút: “Ngươi ngược lại là nghĩ rõ ràng, nhưng Tống thị nếu là người hiểu chuyện, sẽ không một chút nào bận tâm tình nghĩa thầy trò của phụ thân ngươi cùng Phong gia, xem hôm nay chỗ ngồi của chúng ta, đều sắp xếp đến bên Thiên Tỉnh rồi.”

Quan hệ giữa Lâm gia và Phong gia có chút không tầm thường, Tống thị lúc trước không muốn giúp đỡ thì thôi, hôm nay trước mắt bao người, ngay cả chút công phu mặt ngoài cũng không nguyện ý làm, để cho nàng thật sự sắp tức điên. Đáng tiếc Lâm Anh uy h.i.ế.p nàng, nữ quyến Hàn Lâm viện lại tới không ít người cổ động, để nàng chính là muốn tức giận cũng không có chổ phát tác.

Lâm Anh liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Tôn trọng là tương hỗ, nương nếu không ở sau lưng nghị luận người như vậy, Phong phu nhân chắc hẳn cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.”

Tóm lại Lâm phu nhân nói một câu, nàng ta liền oán hận một câu, thành công chọc tức Lâm phu nhân gần chết. Lâm phu nhân lại không tiện làm gì Lâm Anh, ngày sau Lâm Anh sẽ tiến cung, cho dù quan hệ mẫu tử không tốt, nhưng có tầng quan hệ thân sinh này, Lâm phu nhân còn trông cậy vào Lâm Anh sau này có thể dẫn dắt trong nhà, chỉ có thể buồn bực trở về viện của mình.

Lâm Anh nhìn bóng lưng Lâm phu nhân, trong lòng cười lạnh một trận, người khác làm nương, vì nữ nhi mà suy nghĩ, có một số việc có thể dàn xếp ổn thỏa liền sẽ không lấy ra nói, cũng chỉ có nương nàng, lòng tràn đầy nghĩ đến khơi mào oán hận của nàng đối với người bên ngoài.

Nếu không phải nàng nghĩ thông, đã sớm sống thành bộ dáng quỷ hờn dỗi.

Lâm phu nhân đi rồi, từ trong phòng đi ra một ma ma khuôn mặt nghiêm túc, Lâm Anh thấy nàng, tâm tình cuối cùng cũng thoải mái vài phần. Từ sau khi biết nàng có tư cách tú nữ, trong nhà liền bỏ số tiền lớn mời tới cho nàng một ma ma quản giáo mới từ trong cung đi ra.

Tiền ma ma chừng ba mươi, nhìn như người hai mươi. Dạy bảo nàng rất nghiêm, Lâm Anh có phụ mẫu không đáng tin cậy còn thích bưng mặt mũi như vậy, cũng tự có lòng dạ riêng, một dạy một học, vô cùng hòa hợp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

DTV

Tiền ma ma khom mình hành lễ, liền hỏi: “Hôm nay cô nương thấy thế nào?”

Lâm Anh không nói, một lát mới nói: “Ta và Lý cô nương dung mạo khí độ cách biệt một trời một vực, làm như vậy có tác dụng không?”

Tiền ma ma cười nhạt một tiếng nói: “Cô nương không phải đã làm ra quyết định sao?”

Vì có thể làm cho Lâm Anh quyết định, nàng lại nói: “Ta ở trong cung từng nghe qua một câu chuyện. Tính tình của Hoàng Thượng là nhất, khi còn bé hắn từng nuôi một con ch.ó con, sau khi con ch.ó con kia chết, hắn thề không nuôi dưỡng bất kỳ chó mèo nào nữa, đợi đến khi Hoàng Thượng đăng cơ, trong cung ngay cả một con chó, mèo cũng không có.”

Tiền ma ma dừng một chút, để Lâm Anh tiêu hóa chuyện mình nói, thấy vẻ mặt của Lâm Anh biến hóa, mới tiếp tục nói: “Điều kiện của Lý cô nương được trời ưu ái, không chỉ có tâm ý của Thái Hậu nương nương, ngay cả Hoàng Thượng cũng nhất kiến chung tình với nàng. Hậu cung ba ngàn, cả trăm hoa cùng nở. Nếu như chỉ có một nhánh siêu quần xuất chúng, ta làm cung nữ như vậy, đến tuổi tác, còn có thể được thả ra. Cô nương thì không nhất định.”

Dù sao Lâm Anh còn nhỏ tuổi, nghĩ đến những ngày về sau bị người quên lãng trong lồng như chim sẻ, trong lòng liền sinh ra chút hoảng sợ, nàng lẩm bẩm nói: “Cũng là số mệnh của ta không tốt...”

Người với người thật sự không thể so sánh. Trong đầu Lâm Anh hiện lên hình ảnh Lý Tùy Ngọc nhìn thấy hôm nay, khóe môi lộ ra một tia cười khổ, Tiền ma ma muốn nàng bắt chước Lý Tùy Ngọc, nhưng có một số việc luôn không bắt chước được.

Lý cô nương gia thế thanh quý, tính tình ôn hòa. Mà người trong nhà biết chuyện nhà mình, tính tình của nàng lại không phải loại người khiến người ta yêu thích kia.

Trải qua ảnh hưởng tính tình. Tuy Lâm Anh có một phụ thân học sĩ, nhưng tâm tư của Lâm học sĩ đều đặt trên người đệ đệ nàng, nương nàng lại tận tâm với hai ngoại sanh nhà nương đẻ, Lâm Anh không muốn thuận theo ý của nương nàng gả cho biểu ca nhà cữu cữu, mọi chuyện chỉ có thể tự mình làm.

Lúc trước vì tính kế gả vào Tống gia, Tống Sư Trúc hiểu rõ nói cho nàng biết, Phùng thị vì có quan hệ xấu với nương nàng, chỉ muốn tránh xa nhà bọn họ.

Lúc ấy khi nàng nghe được những lời này, trong lòng không phải không ủy khuất. Nhưng tin tức tuyển tú trong cung vừa truyền đến, nàng liền hết sức may mắn. Nếu không phải Tống Sư Trúc khuyên bảo nàng, kế hoạch nhằm vào Tống Nhị Lang của nàng, đợi đến sau khi nàng trở thành tú nữ đều là vết nhơ của nàng, một khi bị người vạch trần ra, chính là hại người hại mình.

Nhưng cho dù không có chuyện của Tống Nhị Lang, ông trời vẫn cho nàng không ít nhấp nhô.

Trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn, nàng nghe được Tiền ma ma an ủi nàng nói: “Người xưa đều nói nhân định thắng thiên, vận mệnh thiên chuyển bách hồi, không đến cuối cùng, ai cũng không biết mình có phải người thắng hay không.”

Lâm Anh lắc đầu: “Ma ma đối với ta thật sự có lòng tin, dung mạo ta không bằng Lý cô nương vạn nhất, Hoàng Thượng không nhất định sẽ có sủng ái với ta.”

Hôm nay sau khi gặp Lý Tùy Ngọc, nàng thật sự cảm thấy giữa hai người cách nhau một trời một vực, nếu nói nàng là tục nhân trong hồng trần, Lý Tùy Ngọc giống như là một tiên nữ cao cao tại thượng. Nghĩ đến cỗ thân mật vừa rồi của Tống Sư Trúc và Lý Tùy Ngọc, tâm tình Lâm Anh lại càng phức tạp hơn một chút.

Tiền ma ma vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nói: “Cô nương chỉ cần nhớ rõ, loại chuyện như vận mệnh này là khó nói nhất, nhìn thanh danh tốt, chưa chắc không có nỗi lo sập lầu. Cô nương nếu không muốn làm người xấu, ma ma cũng sẽ không ép buộc ngươi, chỉ là có một số việc cần chuẩn bị nhiều hơn, làm sao biết tương lai một ngày nào đó, cô nương có may mắn những ngày này học được hay không.”

Lâm Anh nhìn vẻ mặt từ ái của Tiền ma ma, trong lòng nàng kỳ thật có không ít nghi vấn, Tiền ma ma vì sao lại thuộc như lòng bàn tay đối với chuyện của Lý Tùy Ngọc.

Lâm Anh muốn hỏi phía sau Tiền ma ma có phải có người khác sai khiến hay không, lại sợ sau này biết quá nhiều không thể xoay người, nghĩ nghĩ, vẫn là nuốt xuống lời nói sắp ra khỏi miệng.

Cho dù Tiền ma ma có rắp tâm khác, chỉ cần nàng không muốn làm chuyện này, Tiền ma ma cũng không thể ép buộc nàng.

Tiễn khách xong, Tống Sư Trúc thấy mấy người Tùng quản sự và Khâu ma ma đều là vẻ mặt kích động, liền biết chuyện Hoàng Thượng đến phủ hôm nay có thể nói là có tâm, lập tức liền đem tinh thần của mọi người chấn chỉnh lên.