Dây đàn bị đứt, ta phải mang đi sửa. Ta dậy sớm, dẫn Nhã Trúc đi xin phép Dương ma ma rồi rời khỏi Diệu Âm Phường.
Hiếm khi được ra ngoài nên Nhã Trúc vui vẻ lắm, vừa đi vừa nhảy chân sáo: “Quý nhân hôm qua thật hào phóng, nếu hôm nay quý nhân lại đến, chắc chắn sẽ thưởng vàng cho tỷ nữa.”
“Ừ, hắn không phải kẻ keo kiệt.” Ta gật đầu.
Đến tiệm đàn, chủ tiệm họ Thẩm, tên Sách, trạc ba mươi, là một nam tử kiệm lời nhưng có vẻ nho nhã.
Thẩm Sách thấy ta đặt cây tỳ bà xuống, gật đầu nói: “Đứt một dây à? Cứ để đó, mai quay lại lấy.”
“Lấy luôn hôm nay, ta ngồi đây đợi.” Ta đặt mấy thỏi bạc vụn lên bàn.
Thẩm Sách đưa mắt nhìn ta, lại gật đầu một lần nữa, đoạn ôm cây tỳ bà để chỉnh dây.
Ta trông ra cảnh người đi kẻ lại ngoài kia, bất giác hỏi: “Lại sắp đến tiết Thượng Nguyên rồi, trong thành có chuyện gì mới lạ không?”
Thẩm Sách vẫn không ngơi tay, đáp khẽ: “Tiết Thượng Nguyên? Tiết Thượng Nguyên ở thành Thương Nam này năm nào mà chẳng có người chết, còn có chuyện gì thú vị được? Có điều mấy hôm nay đám nha dịch tuần tra trên phố cẩn mật hơn, nghe nói có quý nhân sắp tới.”
Quý nhân?
Nhã Trúc nhìn ta, nói: “Năm nay vận khí của tỷ tốt, ắt sẽ gặp được nhiều quý nhân.”
Ta mỉm cười, lau đi giọt mồ hôi trên trán Nhã Trúc.
Chỉ một lát sau, dây đàn đã được thay xong. Ta gảy thử vài tiếng, âm sắc vẫn như cũ, bèn đặt thêm ít bạc lên bàn, nói với Thẩm Sách: “Đa tạ! Có lẽ ngày mai ta lại phải đến sửa dây đàn, chủ tiệm chuẩn bị sẵn cho ta vậy.”
Thẩm Sách cất bạc đi, ngờ vực hỏi: “Sao lại đứt nữa?”
“Hôm qua có một vị công tử muốn nghe khúc Tần Vương Phá Trận Nhạc, mà lần nào ta gảy khúc nhạc ấy cũng bị đứt dây. Công tử kia hẹn hôm nay lại đến, nên ta nghĩ dây đàn khó mà nguyên vẹn.” Ta đáp.
Thẩm Sách cau mày nhìn ta rồi gật đầu, không để tâm nữa.
Ta dắt Nhã Trúc rời khỏi tiệm đàn, nhưng mới đi vài bước đã nghe tiếng chuông xe ngựa vang lên từ phía sau. Nhã Trúc ngoảnh đầu lại, vội kéo tay áo ta: “Là xe ngựa của Hoa công tử.”
Ta gật đầu, chuẩn bị kéo Nhã Trúc đi tiếp thì xe ngựa dừng ngay bên cạnh. Đường bá nhìn ta, ta vội cúi người thi lễ.
Màn xe được vén lên, Lương Chiêu Chiêu bước xuống, lườm ta trước rồi mới cất lời: “Công tử bảo ngươi lên xe.”
Ta gật đầu, đoạn bước lên.
Hoa Chiết Chi ngồi trong xe, nhìn ta bằng ánh mắt hờ hững. Thấy Lương Chiêu Chiêu đi theo sau, y lạnh lùng lên tiếng: “Có nàng ấy ở đây, ngươi không cần hầu cận.”
“Vâng, công tử.” Lương Chiêu Chiêu không cam tâm mà nhìn ta một cái, đoạn xoay người xuống xe.
Tiếng chuông lại vang lên lanh canh.
Hoa Chiết Chi nhìn ta từ trên xuống dưới, đoạn nắm lấy cổ tay ta, hỏi: “Ngón tay bị thương à?”
“Vâng.” Ta gật đầu: “Hôm qua gảy đàn không cẩn thận làm đứt dây trúng vào tay, nhưng không sao.”
Hoa Chiết Chi không buông ra mà cứ thế nắm chặt. Ta chẳng dám rụt về, đành để yên cho y nắm.
Xe ngựa lăn bánh. Qua một tuần trà, giọng Đường bá vọng vào: “Công tử, đến Diệu Âm Phường rồi.”
Lúc này Hoa Chiết Chi mới buông tay ta. Ta đứng dậy, cúi người thi lễ: “Chủ nhân, ta về đây.”
“Đêm Thượng Nguyên đến Túy Hoa Lâu.” Hoa Chiết Chi dặn.
Ta gật đầu: “Vâng, chủ nhân.”
Ta bước xuống xe. Lương Chiêu Chiêu cố tình huých vai vào người ta. Ta không né, thuận thế va vào thành xe, kêu khẽ một tiếng. Lương Chiêu Chiêu trừng mắt với ta.
“Có chuyện gì?” Giọng Hoa Chiết Chi vọng ra.
Ta nhìn Lương Chiêu Chiêu mà cười, rồi khẽ đáp với Hoa Chiết Chi: “Thưa chủ nhân, ta xuống xe không cẩn thận va phải Lương tỷ tỷ, chân bị trật nhẹ, không sao ạ.”
Hai tay Lương Chiêu Chiêu vặn vẹo vạt áo.
“Phạt!” Giọng Hoa Chiết Chi lạnh như băng.
Đường bá quất roi xuống lưng Lương Chiêu Chiêu. Sắc mặt nàng ta tái đi mấy phần, thân mình run rẩy.
“Chủ nhân, ta về trước.” Ta thi lễ về phía xe ngựa lần nữa, rồi ôm tỳ bà quay về Diệu Âm Phường.
…
Về đến phòng, Nhã Trúc hồ hởi: “Sao Lương tỷ tỷ kia đấu lại tỷ được, trong lòng Hoa công tử có tỷ mà. Cả Tô cô nương nữa, nghe nói hôm qua vào Thính Vũ Các, chưa kịp nói gì đã bị quý nhân đuổi ra rồi.”
Ta mỉm cười, cất đàn rồi ngồi xuống bàn trang điểm, mắt bất giác nhìn về phía cây trâm gỗ.
Nhã Trúc vừa giúp ta chải tóc vừa nghi hoặc hỏi: “Tỷ lại nhìn cây trâm đó ư? Kẻ ăn chực kia có gì tốt chứ? Sao bằng Hoa công tử, trong lòng công tử có tỷ mà. Hoặc không thì quý nhân hôm qua cũng được, quý nhân thích tiếng đàn của tỷ, hôm nay chắc chắn sẽ đến.”
Ta nhìn cây trâm gỗ, chỉ cười mà không đáp. Vị công tử kia ắt sẽ đến.
Quả nhiên cũng như hôm qua, công tử đó lại đến Thính Vũ Các. Vẫn khúc Tần Vương Phá Trận Nhạc cho hợp cảnh, vẫn dây đàn đứt đoạn và thỏi vàng ấy.
Những ngày sau cũng vậy. Ban ngày, ta đến tiệm đàn nhờ chủ tiệm thay dây. Ban đêm, ta lại gảy khúc Tần Vương Phá Trận Nhạc cho công tử kia đến khi dây đàn bị đứt. Người ta thường nói mười ngón tay nối liền với tim. Ta chịu nỗi đau ấy hết lần này đến lần khác, nhưng không hiểu vì sao công tử kia lại cố chấp đến vậy, cứ phải nghe bằng được khúc Tần Vương Phá Trận Nhạc đến đứt cả dây đàn.