Nuông Chiều Em Nhiều Chút

Chương 12:



Giờ ra chơi, Quỳnh Thi như trút hết sức lực mà rời khỏi phòng y tế. Cô nhăn mày mếu miệng, vẻ mặt đáng thương vô cùng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nghiêm Bách và bạn bè ngồi ở cầu thang đùa giỡn. Không biết tâm linh tương thông hay sao mà lúc này Nghiêm Bách vừa hay ngẩng đầu nhìn lên, khóe môi còn đọng lại ý cười, mà nét mặt đau khổ của Quỳnh Thi đang trong tình trạng đóng băng.

Bất động vài giây, bỗng dưng Quỳnh Thi xoay người, cấm đầu chạy như thấy ma.

Nghiêm Bách thấy vẻ mặt đau khổ vừa rồi, nghĩ rằng Quỳnh Thi đi học bị ai ăn h.i.ế.p cho nên vùng dậy, đuổi theo.

“Quỳnh Thi!” Anh hô lớn.

Cô chạy, liều mạng mà chạy.

Cô không muốn gặp Nghiêm Bách, trong người có một cảm xúc khó chịu khác lạ lắm, nên phải tránh mặt mới được.

Hai cái chân ngắn của Quỳnh Thi làm sao nhanh bằng cái chân dài hơn một mét của Nghiêm Bách, thoáng cái anh đã bắt được cái đuôi con thỏ đang chạy loạn.

Hành lang thư viện vắng vẻ, nơi này là nơi mà học sinh ở Niên Đoàn không bao giờ đến, ngoại trừ những mọt sách chăm học.

Nghiêm Bách tóm lấy tay Quỳnh Thi, kéo sang một bên, vô thức giam cô gái trong lòng ngực, một tay chống tường, hơi thở nặng nề phả hầm hập lên mặt cô.

“Em chạy cái gì?”

Hai chân Quỳnh Thi run run, cô chớp mắt, cánh môi run rẩy: “Chạy, chạy, em chạy hồi nào đâu.”

Nghiêm Bách cao hơn cô rất nhiều, muốn đối mặt với cô thì phải khom lưng. Tư thế này của hai người y chang như đang chuẩn bị hôn nhau.

Anh nhìn gương mặt xinh xắn phóng to trước mặt mình, chân mày hơi nhếch lên: “Vừa nhìn thấy tôi đã chạy, em còn nói không có?”

Sau một vài giây đắn đo suy nghĩ, Quỳnh Thi nghĩ bản thân nên nói rõ ràng.

“Anh, anh Bách, chúng ta tạm thời, tạm thời nghỉ chơi một thời gian nha.” Cô không dám nhìn thẳng vào Nghiêm Bách, lúng túng cúi mặt xuống.

Hơi thở phả vào cần cổ lành lạnh, Quỳnh Thi nhồn nhột rụt cổ lại.

Nghiêm Bách nhìn nốt rùi son trên cần cổ trắng nõn, anh liền dời mắt đi nơi khác, yết hầu khẽ trượt xuống.

“Lý do.”

“Em thấy, thấy là nên nghỉ chơi một thời gian để khi chơi lại thì bền lâu hơn.”

“?” Anh phì cười: “Má nó, em nói cái gì triết lý hơn đi Quỳnh Thi.”

Cô không ngừng nuốt nước bọt, cảm thấy hơi thở là của mình nhưng mình không thể kiểm soát được.

Trên đầu vang lên giọng khàn khàn.

“Quỳnh Thi, nói chuyện là phải nhìn vào mắt nhau, như vậy mới phải phép lịch sự.”

Cô muốn khóc ra nước mắt luôn rồi.

Run lẩy bẩy đáp:

“Nay, nay em bị mắt đỏ, cho em mất lịch sự xíu đi.”

Anh bó tay, bỏ tay xuống đút vào túi quần lấy ra tờ tiền mệnh giá năm trăm nghìn, nhíu mày hỏi: “Nhét tiền cho tôi làm gì?”

Quỳnh Thi đứng nghiêng một bên, bàn tay be bé che một bên mặt y như bị mắt đỏ thật.

“Tiền gì? Em đâu có biết đâu ạ.” Quỳnh Thi giả ngu nói với anh.

“Tôi thấy nó nằm ngoài võng.”

Quỳnh Thi hốt hoảng quay mặt sang, vội đáp: “Ủa, rõ ràng em nhét trong ngăn cặp mà!”

Nói đến đây không còn nghe thấy gì nữa, cô đứng nép vào tường y như em bé mắc lỗi. Sợ Nghiêm Bách truy cứu tiếp, cô không biết đáp trả như nào, liền nảy ra một ý tưởng.

Trong giây phút lắng đọng này, Quỳnh Thi vặn ga nẹt bô, chạy nhanh mấy bước.

Đáng tiếc, Nghiêm Bách phản xạ nhanh hơn, tóm lấy eo Quỳnh Thi kéo lại, cô xoay nửa vòng trái đất, đập đầu vào bờ tường rắn rỏi, hai tay cô nóng hổi, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mãnh liệt.

“Quỳnh Thi.” Âm giọng hạ thấp xuống, như dòng điện xẹt qua tim cô, hai từ nỉ non phát ra từ miệng thiếu niên.

Cô ngẩng đầu, cánh mi run run.

Nghiêm Bách rũ mắt nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trong lòng, nhìn cô lúng túng đến đáng yêu. Ánh mắt Quỳnh Thi vừa căng thẳng vừa rụt rè phản chiếu trong cái nhìn của Nghiêm Bách. Ngay trong khoảnh khắc này, giữa hai người sôi sục một thứ tình cảm không nên có, những cảm xúc đi từ đơn giản đến phức tạp.

“Ra về, đợi tôi.”

Đợi tôi.

Đợi tôi.

Quỳnh Thi lắc đầu, mơ màng ngồi học tiết cuối. Không hiểu sao giây phút đó, Quỳnh Thi lại gật đầu.

Trời ơi, ngại muốn c.h.ế.t!

Nhìn Như Ánh đang cặm cụi viết thông tin mà hôm nay mới nghe ngóng được, cô lăm le hỏi nhỏ: “Ánh ơi, cho mình hỏi cái này với.”

Như Ánh đưa tay ra: “Muốn hỏi tin gì ở Niên Đoàn cũng được, cậu mà hỏi mình câu trên bảng giải như nào thì chúng ta đành chia tay.”

“Không phải đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần đầu tiên học sinh giỏi không chú ý mà tám chuyện nên cô nàng vô cùng ngạc nhiên.

“Chuyện là, chuyện là… Mình ví dụ, chỉ ví dụ thôi nha.”

Như Ánh gật đầu.

“Nếu như cậu có một người bạn khác giới, chỉ, chỉ làm quen được hai tháng thôi nhưng bỗng dưng một ngày cậu cứ nghĩ về người ta, rồi trong lòng có cảm xúc khác lạ, cảm giác như phát hiện ra một chuyện động trời ý, rồi gặp người đó thì cậu trốn. Hiện tượng như vậy là sao vậy?”

“Thích mà không nhận ra chứ còn gì nữa.”

Quỳnh Thi há hốc mồm.

“Nhưng dựa trên lời cậu nói thì như vậy cũng không chắc. Có lẽ chỉ là bị xúc động vì một vài điều gì đó thôi.”

“Đúng, chắc là vậy rồi, tớ cũng thấy vậy.” Cô gật đầu như giã tỏi.

Cô nàng quay đầu sang nhìn, nét mặt khó hiểu: “Cậu nói ví dụ mà Thi?”

Quỳnh Thi: “…”

Cây phượng trong sân trường to lớn với tán lá rộng rãi tỏa bóng mát, như một mái che vững chắc bảo vệ khỏi ánh nắng buổi trưa nóng rực. Những chiếc lá xanh mướt rung rinh theo gió, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe lá, tạo thành những chùm sáng lấp lánh trên mặt đất. Vừa tan học không bao lâu, sân trường đang dần vắng lặng, chỉ còn lại một vài học sinh đang rời khỏi trường. Dưới góc cây như mái vòm, Quỳnh Thi đứng một mình, tay niết dây quai cặp, trông có phần ngây thơ và dễ thương. Cơn gió lượn lờ cuốn nhẹ góc áo, gương mặt Quỳnh Thi trong trẻo ánh hồng của một thiếu nữ mười sáu tuổi, đôi mắt to tròn và trong sáng như sao trời, cẳng chân di di hòn đá dưới chân, cánh môi chu lên gò má phồng phồng. Lâu lâu lại tia mắt về phía tầng lầu trên cùng như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó.

Cô mặc đồng phục học sinh giản dị nhưng vẫn toát lên sự thanh thoát và đáng yêu. Tóc được buộc gọn gàng, những lọn tóc nhỏ rơi xuống khẽ đung đưa theo gió. Mặc dù có chút ngơ ngác, nhưng chính vẻ mặt đó lại khiến người khác cảm thấy bị thu hút.

Đợi cũng tầm mười phút rồi nhưng vẫn chưa thấy người đâu, cô chỉ thấy cửa lớp học của Nghiêm Bách đóng chặt. Quỳnh Thi nhăn mũi chu môi, sân trường đã không còn ai nhưng người đó vẫn chưa xuất hiện.

Dù rất mỏi chân nhưng Quỳnh Thi là người giữ lời hứa nên không rời đi, cô đứng thêm mười lăm phút nữa mới thấy Nghiêm Bách xuất hiện. Chưa kịp vẫy tay, ánh nhìn của Quỳnh Thi khựng lại.

Khóe môi Nghiêm Bách bị rách, quần áo xốc xếch, anh thản nhiên đi đến chỗ Quỳnh Thi đứng. Cặp đeo chéo lỏng lẽo vắt trên vai, tay áo đồng phục xoắn lên khỏi khủy tay, bên trong áo sơ mi trắng bị kéo đứt khuy áo trên cùng, thấy rõ xương vai xanh bị cào dài một đường đỏ tươi.

Anh lau vết m.á.u trên môi, vừa nhìn thấy Quỳnh Thi liền khôi phục dáng vẻ bình thản.

“Chờ lâu không?”

Quỳnh Thi ngơ ngác lắc đầu, chớp chớp mắt một cái rồi lại gật đầu.

Để cô chờ lâu nhưng cô vẫn đứng đợi, trong lòng anh có chút xúc động, nhịn không được mà giơ tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Quỳnh Thi.

Cô không nhút nhích, mọi tâm tư đều đổ dồn vào vết thương trên người anh.

“Anh Bách, anh có đau không ạ?”

Nghiêm Bách từ khi sinh ra, vốn cho rằng đến c.h.ế.t cũng không có được sự quan tâm của ai, không ngờ hôm nay lại nghe thấy, còn là từ một cô gái hay gây phiền phức cho mình.

Giọng anh khàn khàn: “Không đau.” Nghiêm Bách kéo tay cô qua: “Đi, dẫn em đi ăn.”

“Anh, anh chờ đã.”

Cô lục lọi trong balo, lấy ra một hộp băng keo cá nhân, đây là hộp băng keo anh mua cho cô lúc trước, cô vẫn luôn mang theo bên mình.

Trong lòng Nghiêm Bách vô cùng thích thú.

Quỳnh Thi khẽ nhón chân, nhưng nhận ra rằng với chiều cao của con người này thì dù có nhón cũng không với tới, cô nhăn nhó mặt, đưa sang: “Anh tự dán lên trán đi, em chạy đi mua bông gòn về cho anh lau vết thương ở miệng.”

Vừa nói vừa xoay người, Nghiêm Bách kéo lại, dắt tay cô đi sòng sọc về hướng băng ghế đá trong trường.

“Ngồi xuống, giúp tôi dán lên.”

Vẻ mặt thiếu niên có nét hung dữ từ trong bụng mẹ, dù anh không có ý hung hăng nhưng mà nhìn gần vẫn sợ lắm. Quỳnh Thi l.i.ế.m môi, vẫn còn nhớ đến chuyện lúc sáng, ngón tay hồng hào chậm rãi xé băng cá nhân, dè dặt dán lên thái dương. Quỳnh Thi giữ khoảng cách nhưng Nghiêm Bách lại không thích giữ, anh kề mặt sát tới, cô giật mình một cái.

Hơi thở nóng hầm hập phả vào cần cổ, thoáng chốc nổi lên một tầng hồng phấn nơi gò má nõn nà.

“Xong, xong rồi ạ.”

Anh cười gian: “Đi thôi.”

Nghiêm Bách chống gối đứng dậy, Quỳnh Thi bối rối hỏi nhỏ: “Đi đâu vậy ạ?”

“Dẫn em đi ăn, chở em về nhà.”

“Anh Bách này, thật ra em không đói lắm, em, ờ em muốn đi mua sách với Như Ánh, bạn ấy còn đang chờ em ở cổng.”

Anh nghiêng mặt qua, khoanh tay híp mắt nhìn Quỳnh Thi, dường như không hề tin lấy một chữ nào.

Lại nói: “Quỳnh Thi, nói dối là Diêm Vương cắt lưỡi đó.”

Cái lưỡi Quỳnh Thi thụt một cái, vẻ mặt cô mất tự nhiên, run rẩy chớp mắt: “Thôi nói thật vậy.”

“Em muốn đi về nhà.”

“Được, chở em về.” Anh di chuyển một bước, cô gái phía sau liền nói một câu.

Cô rối riết hô lên: “Em Chánh chở em về rồi ạ.”

Bước chân anh khựng lại, bờ vai hơi rũ xuống, bóng lưng cô độc đáng thương. Nhìn cảnh này cô thấy áy náy quá.

“Quỳnh Thi.” Nghiêm Bách trầm giọng, ánh mắt tối đi, gọi tên cô một tiếng.

Trong lòng anh đã có sẵn đáp án cho hành động cự tuyệt này, có vẻ như chuyện lúc sáng làm cho Quỳnh Thi trở nên dè chừng với anh hơn, không còn dáng vẻ thích gây phiền phức… hiện tại Quỳnh Thi chỉ muốn tránh anh!

Má!