Sau khi về nhà, cô gái buồn bã nằm trong phòng cả ngày. Cô có một cái tật, mỗi khi buồn sẽ quên hết những việc cần làm, cho nên trận đ.á.n.h bóng rổ đã vắng mặt Quỳnh Thi.
Nghiêm Bách chống hông, tay ôm bóng dáo dác tìm kiếm khắp một vòng cũng không thấy người đâu. Bọn họ đã đ.á.n.h một hiệp rồi, chuẩn bị vào hiệp hai nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc nào. Xung quanh vẫn còn tiếng hò reo cổ vũ, đám học sinh 11B8 cũng không phải thuộc dạng phế, đ.á.n.h cũng rất hăng, tỷ số theo sau chỉ thua một chút. Tiếng còi của trọng tài reo lên, anh hậm hực lầm bầm: “Vậy mà bảo đính chính, người gì mà thất hứa dễ sợ.”
Nghiêm Bách đi vào sân, dù sao cũng phải thắng trận này, lấy tiền dẫn Quỳnh Thi đi ăn đồ nướng. Khóe môi bất giác cong lên, tự cười chính mình, rõ ràng thiên kim người ta cho anh leo cây, vậy mà anh lại muốn giành chiến thắng để lấy tiền dẫn cô đi ăn, đúng là bị ma ám rồi.
Dạng phiền phức như Quỳnh Thi, từ khi nào đã trở thành thói quen của Nghiêm Bách vậy nhỉ.
Buổi chiều, Quỳnh Thi đầu như tổ quạ bước ra khỏi phòng, yểu xìu ngồi xuống cầm chén cơm lên, gương mặt chẳng biểu cảm gì, lùa cơm rồi đờ đẫn nhai nhai. Ông Lưu ấp gấp một miếng thịt bỏ vào chén, cô gật gù: “Con cảm ơn cậu.”
“Thi à, sao buồn dữ vậy con, hay con khó chịu trong người?”
“Không có, cậu ăn đi, đừng quan tâm đến con.”
“Ờ ờ.”
Bà Lưu ấp nhìn một cái không nói gì, vẻ mặt không quan tâm lắm.
Khi Quỳnh Thi trở về phòng, tiền trên bàn học mất tiêu. Lần này là lần thứ hai, cô không nói cho cậu mợ biết, vì cô biết rõ là ai lấy, cũng cố ý đem tờ một trăm để trên bàn.
Gia Chánh nhét một trăm rưỡi cho đám người trước mặt. Hành động này cũng khiến cậu khó chịu bản thân vô cùng, ghét Quỳnh Thi nhưng vẫn đi trộm tiền Quỳnh Thi để trả tiền cược.
Cậu đúng là khốn nạn quá mà.
Thứ hai, khu chợ vẫn đông đúc như thường nhưng hôm nay Nghiêm Bách có vẻ nôn nóng chờ đợi. Anh cứ dáo dác tìm kiếm, chỉ mong thấy cô gái hay luyên thuyên kia, một trăm ngàn tiền thưởng nằm trong túi quần, chỉ cần Quỳnh Thi xuất hiện, anh sẽ dẫn đi ăn thả ga, không cần phải suy nghĩ tiền nông.
Phát Tài ở trên ghe gọi tới, anh buông cần xế bước xuống bến.
Khi trời bừng sáng, Quỳnh Thi không xuất hiện nhưng anh cũng không thất vọng, vì lát nữa Quỳnh Thi sẽ quá giang đi học. Kể từ ngày trơn trượt ấy, cũng hơn một tháng qua, Nghiêm Bách chính là người cho Quỳnh Thi quá giang. Mỗi sáng đi làm chạy về tắm rửa đi học, không hiểu sao cứ thấy Quỳnh Thi đi bộ khi trời còn chưa hừng sáng, anh liền bực bội khó chịu trong người.
Đã khó chịu thì phải giải quyết.
Phải, Nghiêm Bách đã giải quyết bằng cách cho cô đi ké.
Điều kiện là cô không được luyên thuyên. Quỳnh Thi im thin thít không nói gì, vô cùng nghiêm túc chấp hành nội quy.
Nào ngờ anh lại thấy thiếu thiếu, chỉ được mấy ngày đầu, mấy ngày sao liền xóa bỏ điều kiện.
Nghe tiếng líu lo phía sau, trong lòng Nghiêm Bách mới thấy thoải mái.
Anh gật gù, như vầy mới đúng nè. Lỗ tai anh chuộng gu ồn, không ồn không chịu nổi.
Một buổi sáng tinh mơ không thấy Quỳnh Thi nhưng lại gặp mặt vợ ông Lưu ấp.
Bà gọi hai người một tiếng, ngay sau đó không hiểu sao mà anh với Phát Tài bị mắng te tua tới tấp. Mắng bọn họ ngày hôm qua đã trêu chọc gì Quỳnh Thi mà sau khi gặp hai người xong liền buồn bã xụ mặt, không cười cũng không nói năng gì, nằm ở trong phòng suốt cả ngày.
Trước khi bà rời đi, còn hùng hổ răn đe: “Hai đứa bây mà còn ăn h.i.ế.p nó là tao c.h.é.m lát đ.í.t hai đứa bây.”
Phát Tài thì ngu ngơ còn Nghiêm Bách thì chau mày, trong lòng đã tự có đáp án. Thảo nào chiều hôm đó Quỳnh Thi không đến cổ vũ lớp trận giao lưu bóng rổ.
Quỳnh Thi đã thấy hết rồi.
Bản thân anh hơi thắc mắc, anh ăn cù ăn cặn của cô, anh không mất mặt buồn bã thì thôi, cớ gì cô lại sầu đời như vậy.
Con gái thật là khó hiểu.
Nghiêm Bách nhún vai, chả hiểu được tâm tư thiếu nữ.
Sáu giờ sáng, Quỳnh Thi theo thói quen chạy lạch bạch đứng ở trước cổng nhà Nghiêm Bách chờ đợi, chú ch.ó Phú Quý gặp cô liền ngoe nguẩy đuôi, thè lưỡi mừng, nhảy nhảy mấy cái.
Quỳnh Thi đùa giỡn với chú ch.ó Phú Quý, đằng xa tiếng xe đạp rít rít đổ về. Cô đứng thẳng người, hôm nay khác với những ngày trước, không còn dáng vẻ cười híp mắt, vẫy vẫy tay chào anh về, mà là bộ dạng dè dặt, khúm núm.
Anh thở dài.
Nghiêm Bách xuống xe, rong rêu trong vách đã được anh cạo hết, nhưng vẫn nên chú ý, cho nên anh lên tiếng nhắc nhở: “Đứng đàng hoàng.”
Quỳnh Thi mím môi, đầu gật gật, lẻo đẻo đi theo sau anh vào nhà.
Từ khi nhận cái việc cho Quỳnh Thi quá giang, sáng sớm đi làm về, Nghiêm Bách đều tắm rửa kỹ càng, mua thêm xà phòng và sữa tắm để tẩy đi mùi cá và mùi hôi trên người.
Tiếng nước xà xà bên trong nhà cùng mùi thơm thoang thoảng, Quỳnh Thi chụm chân, gác tay lên gối, hai tay ôm lấy mặt, vẻ mặt suy tư.
Anh Bách rất tốt bụng với mình, nếu như sáng nào cũng đi làm thì cái lần trơn trượt kia, mình bắt anh ấy phải chạy đi mua bông băng rồi còn làm trễ nải công việc của anh ấy nữa. Anh Bách tiết kiệm không ăn sáng nhưng lại dẫn mình đi ăn món đắt nhất, anh ấy kiếm tiền cực khổ như vậy nhưng lần nào tan học cũng khao mình ăn vặt.
Càng nghĩ Quỳnh Thi càng áy náy trong lòng, bàn tay cuộn chặt tờ tiền mệnh giá năm trăm nghìn. Cô thấy cặp đeo chéo của Nghiêm Bách nằm trên chõng tre, liền rón rén đi nhẹ tới. Góc bên trong là nhà tắm, cho nên cô nhất định phải hành động thật cẩn thận.
Chân chõng tre bị gãy một cái chân nên chêm ghế vào, sau khi nhét tiền vào cặp xong, vì quá hồi hộp mà cô vấp phải chân ghế, ngã nhào người về phía trước. Xui xẻo làm sao mà hướng cô nhào tới lại là nhà tắm không có cửa kiên cố mà chỉ là tấm màn được giăng ngang.
Chân ghế bị kéo lệch, một phần tư chõng tre đổ ập xuống, rầm một tiếng rõ to.
Mà kẻ đầu xỏ thì đang ôm Nghiêm Bách, cái tấm màn rũ rượi choàng lên người anh, cọng dây chì dùng để buộc màn vải lỏng lẻo phất phơ phía sau đầu. Vừa khéo cỡ nào mà người anh hướng ra ngoài, lúc cái bóng bé xinh kia bổ nhào tới, anh kinh ngạc giơ tay ôm lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phút chốc ngắn ngủi, cả hai không ai nói gì, chỉ lẳng lặng đối mắt nhìn nhau.
Biểu cảm của cô gái kia vô cùng sinh động, hai bàn tay trắng nõn còn đang ôm lấy cổ Nghiêm Bách, còn anh thì ôm lấy vòng eo nhỏ tinh tế.
Không gian ẩm ướt, đầu tóc Nghiêm Bách ướt đẫm, vài giọt nước rơi lên mũi cô và đọng lại hạt li ti trên cánh môi đỏ mọng. Chóp mũi Quỳnh Thi nồng nặc mùi thơm của xà phòng và mùi dầu gội trên tóc anh, cô gian nan nuốt xuống một ngụm.
Cơ thể Quỳnh Thi giờ khắc này cảm nhận rõ ràng từng khối thịt cứng rắn và cả… cái gì cộm cộm nóng nóng ở bụng.
Dùng đầu gối nghĩ, cô cũng biết cái thứ đó là gì.
*Đùng* một cái. Gò má đỏ bừng.
Nghiêm Bách từ nãy tới giờ rũ mắt nhìn nét mặt Quỳnh Thi, gần trong gang tấc, thấy rõ lông tơ mịn màn trên làn da trắng mướt. Đôi mắt anh đảo điều khắp khuôn mặt đẹp, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đọng từng hạt nước nhỏ li ti, nơi đó hồng hào căng mọng như quả anh đào, là một đôi môi trái tim chúm chím.
Yết hầu của Nghiêm Bách trượt lên trượt xuống.
Bỗng dưng anh rướn người đến, kéo hẹp khoảng cách lại, gần đến mức hai chóp mũi sắp đụng vào nhau.
Quỳnh Thi tá hỏa, cô thề, giờ phút này cô trịnh trọng hoang mang.
“Anh… anh anh Bách, anh tắm lẹ, rồi rồi rồi dẫn Phú Quý đi học!”
Nghiêm Bách bừng tỉnh, vội vàng buông người ra, kéo tấm màn lên, cầm đầu dây chì ngắn ngủn tạm thời giăng lên.
“Em… ực… em em, hôm nay em Chánh nói muốn chở em đi học, anh cứ tắm đi, em đi học trước, trước đây.”
“Bái bai!”
Nghiêm Bách rất muốn nói không cần nhưng nghĩ lại cảnh ban nãy xém hôn Quỳnh Thi anh liền nuốt một bụng lời nói xuống. Giọng khàn khàn vang lên: “Ừm, tan học chờ tôi.”
“Dạ.” Trả lời xong Quỳnh Thi mới hối hận xanh mặt, cô phải từ chối cơ chứ!
Nghĩ lại khung cảnh lưu manh bất chính vừa rồi, anh c.h.ử.i chính mình khốn nạn.
Chỉ sợ Quỳnh Thi cho rằng anh biến thái rồi trốn tránh.
Anh đ.ấ.m vào cột nhà một cái, bực mình vò đầu dựng cái ghế ngã dưới đất lên, rồi lại chêm vào chỗ cũ. Nhớ đến câu dẫn Phú Quý đi học mà anh cười nghiêng ngả.
Phú Quý mà vác balo đến trường thì bản thân nó cũng bất ngờ lắm.
Nước từ tóc Nghiêm Bách nhỏ giọt xuống, làm cho từng sợi tóc ướt đẫm và bám sát vào vầng trán. Gương mặt đẹp trai với những đường nét góc cạnh sắc sảo, trở nên tươi sáng và đầy sức sống dưới ánh sáng mờ ảo. Làn da vẫn còn ướt nước, bóng bẩy và lấp lánh, tôn lên vẻ đẹp cơ bắp cuồn cuộn dưới làn da. Trong khoảnh khắc vừa tắm xong, Nghiêm Bách hiện lên với vẻ đẹp ướt át nam tính đầy cuốn hút.
Khi bàn tay anh ôm chặt lấy hông cô, từng giọt nước còn vương lại trên cơ thể anh, trượt dài xuống cơ bắp chắc khỏe, tạo nên một hình ảnh vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ. Chóp mũi đọng lại giọt nước nhỏ, ánh mắt vừa có ý cười vừa có vẻ cưng chiều.
Quỳnh Thi nhớ lại cảnh tượng ấy, vẻ mặt ngưng đọng trầm trọng. Từ khi nào mà gương mặt đã đỏ bừng nóng hầm hập. Bên trong phòng học vang lên âm thanh giảng bài trên bục giảng nhưng tâm trí của Quỳnh Thi đã sớm đặt ở nơi căn nhà chật chội kia.
Ướt át quá…
Thiếu nữ bên cửa sổ nét mặt mơ hồ, không nghe tiếng gọi của thầy, cô bạn cùng bàn Như Ánh nhắc khéo nhưng Quỳnh Thi không để ý, buộc cô nàng phải dùng tay lay lay.
Quỳnh Thi bừng tỉnh, vừa nhìn sang đã thấy cả lớp và thầy giáo nhìn mình.
Như Ánh nói nhỏ: “Thầy gọi cậu nãy giờ đó.”
Cô vội vã đứng dậy, gương mặt nóng lên vì bối rối.
Thầy gõ gõ viên phấn lên bảng: “Em lên đây cân bằng phương trình này cho thầy.”
Quỳnh Thi là học sinh giỏi của lớp, có thể nói là đứng đầu lớp. Nhanh chóng hoàn thành câu hỏi thầy đưa ra, thầy còn nhắc nhở phải tập trung học, cô cứng mặt đi xuống chỗ ngồi.
Cô bạn Như Ánh hỏi khẽ: “Sao nay nhìn cậu mất tập trung dữ vậy?”
Gương mặt cô vừa đỏ lại vừa nóng, lại nhớ về xúc cảm chạm vào cơ n.g.ự.c của Nghiêm Bách, cô thản hốt lắc đầu, véo mình một cái, không tự nhiên trả lời: “Mình thấy, mình thấy…”
Lời còn chưa nói xong, đã nghe giọng điệu kinh hô của bạn cùng bàn.
“Thi à, cậu chảy m.á.u mũi rồi kìa!”
Học chưa được ba mươi phút, học sinh gương mẫu của lớp 11B8 phải xuống phòng y tế gấp.
Nằm trên giường mà đầu cô mê man, y như khúc củi trôi dạc giữa đại dương bao la.
Chỉ toàn là hình ảnh ướt át xuất hiện, không nhịn được mà nuốt xuống mấy ngụm.
Quỳnh Thi đập đập đầu mình, tỉnh táo đi vài phần.
“Trời ơi, đi ra khỏi đầu đi mà.”
Cô y tế nhìn cô gái trên giường, không hiểu chuyện gì.