Nuông Chiều Em Nhiều Chút

Chương 10: Công việc nặng nhọc



Chủ nhật Quỳnh Thi được nghỉ, sống ở nơi đây cũng hơn một tháng rồi, ngày nào cũng thức sớm đi học cho nên cô đã sớm có thói quen dậy sớm, đúng 5 giờ là bật đầu ngồi dậy.

Hôm nay mợ út sẽ dẫn Quỳnh Thi ra chợ mua đồ ăn. Cô háo hức đến nổi cả đêm nằm lăn lộn trên giường chẳng ngủ được. Sáng ra, tinh thần dường như không còn phấn chấn nổi nữa.

Mặt trời còn đang ẩn sau rặng núi hoặc những cánh đồng xanh xanh, bầu không khí vẫn còn ngấm hơi sương sớm. Dưới lớp sương mỏng, các hàng hóa được bày biện trên các quầy hàng nhỏ, thường là những tấm vải trải rộng hoặc những tấm gỗ đặt lên trên những cái rọ. Những quầy hàng này thường trông đơn sơ, thậm chí có phần xộc xệch, với những sản phẩm nông sản tươi ngon như rau xanh, củ quả, và đôi khi có cả những món ăn đặc sản của địa phương. Mùi hương của đất, của cỏ và những loại thực phẩm tươi mới hòa quyện trong không khí, tạo nên một cảm giác rất dân dã.

Tiếng nói tiếng cười của người dân xôn xáo, những cuộc trò chuyện diễn ra trong không khí thanh bình, chưa bị rộn ràng bởi các hoạt động buôn bán. Thi thoảng, có thể nghe thấy tiếng bước chân của các bà, các mẹ đang đi chợ, tiếng lách cách của các loại hàng hóa, hoặc tiếng gà gáy, lợn kêu từ xa.

Quỳnh Thi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh chợ dân dã này, cô hết ngó đông rồi lại ngó tây vẻ mặt hết sức tò mò. Cái không khí này thích quá đi mất, cô xin hứa là về sau khi tới ngày chủ nhật sẽ đòi đi theo mợ cho bằng được.

Các quầy hàng chưa được trang trí rực rỡ như ở các chợ thành phố, thay vào đó, chúng thường có vẻ thô sơ nhưng đầy đủ. Người bán hàng ngồi trên những chiếc ghế nhỏ hoặc ghế gỗ, chờ đợi khách hàng đến. Nhìn chung, không khí ở chợ quê lúc trời còn chưa tỏa mang một vẻ đẹp mà chính cô cũng không thể diễn tả thành lời.

Đây quả là phản ánh rõ rệt giữa cuộc sống vội vã của thành phố và cuộc sống chậm rãi, gần gũi với thiên nhiên của người dân nông thôn.

Cô đứng lặng lẽ một lát, ánh mắt mở to, như thể đang cố gắng tiếp nhận và làm quen với một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Mặc dù ở đây hơn một tháng, nhưng mợ út vẫn chưa dẫn cô đi chợ bao giờ, đây là đầu tiên. Đôi khi đi học có nhìn sơ qua, nhưng khi bước chân vào đây mới cảm nhận rõ ràng bầu không khí này.

Quỳnh Thi yêu nơi này mất rồi!

Đôi mắt tròn xoe không ngừng đảo xung quanh, lông mày hơi nhướn lên, chăm chú tới nổi xém chút ngã ụp mặt vào thau cá lóc đồng của cô bán cá rồi. Cô cười ngại ngùng, gãi gãi đầu, bối rối xin lỗi rồi nghe mợ út la một chập.

Dù bị mắng nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười.

Một dì bán thịt heo vừa thấy hai người đi vào liền gọi với vào, tiếp đến là những câu chèo kéo khách xì xào vang lên.

Cô tủm tỉm cười khi thấy, cầm lấy cái giỏ đi chợ lẻo đẻo theo sau lưng mợ như cái đuôi nhỏ. Ai trong chợ nhìn thấy Quỳnh Thi đều hỏi vợ ông Lưu ấp ‘nhỏ đẹp đẹp sau lưng bà là con nhà ai vậy?’

Mợ nhìn cô một cái, nói: “Con của bà chị hai đó.”

“Đẹp gái quá chừng luôn hen.”

Quỳnh Thi được khen nên rất ngại, cô xua xua tay: “Con bình thường thôi ạ.”

Hai người bọn họ đi tới sạp bán rau củ.

Quỳnh Thi cứ ngó tới ngó lui, tay cầm giỏ xách đi chợ màu đỏ, bên trong đã đựng một số rau sống và tỏi ớt. Hầu hết mọi người đi chợ đều cầm giỏ xách mủ theo, để tránh gây ô nhiễm bởi các rác thải như túi nilon.

Khu chợ dân dã này tập trung ở một bến sông, ở bến có thuyền ghe đậu tấp vào. Nhóm người đang chờ ghe tấp vào lấy hàng, ai nấy đều ở trần, chuyển từng cái xế lên trên bến. Trong ánh sáng nhá nhem của bóng đèn, gương mặt góc cạnh lạnh lùng ở phía xa xa khiến Quỳnh Thi phải híp mắt, nhìn kỹ một chút.

Người kia sao giống anh Bách thế nhỉ?

Mợ út đứng bên cạnh, miệng đang trả giá với dì bán cá. Cả chợ này đều biết vợ ông Lưu ấp tính tình thẳng như ruột ngựa, có câu nói nào quá hấn thì cũng phủi tay cho qua. Hai người qua lại nẩy lửa, không có cãi lộn ầm ĩ, chỉ là tôi kêu giảm giá chị từ chối mà thôi.

Cuối cùng dì bán cá giảm mười nghìn, trả tiền xong kéo tay Quỳnh Thi đi qua gian khác.

Ở phía sau, giọng nói bất lực của dì bán cá rõ mòn một.

“Trả giá cho dữ vô rồi cũng trả y chang ban đầu. Mẹ này phiền thật chứ, cãi lộn hao nước miếng thấy bà.”

Cô che miệng, cười khúc khích.

Tầm mắt Quỳnh Thi lại lơ đãng về một hướng nào đó, bến sông lại xuất hiện thêm vài người, lần này lại thấy thiếu niên mập ù đang lôi cái cần xé lên, trong lòng cô chắc chắn thêm vài phần. Cô kéo kéo góc áo người phía trước:

“Mợ út ơi, kia là anh Bách với anh Tài đúng không ạ?”

Mợ út nhìn hướng tay Quỳnh Thi chỉ, bà gật đầu: “Đúng rồi, hai thằng đó sáng sớm bốn năm giờ đã ra đây vác đồ thuê cho người ta rồi.”

Bà cằn nhằn: “Ai mà ngủ trưa trời trưa trật như thằng Chánh đâu. Lúc người ta bằng tuổi nó, người ta đã đi làm kiếm tiền rồi, còn nó chỉ biết rong chơi, sau này hốt c*t mà ăn.”

Nghe mợ út càm ràm mỗi khi nhắc tới Gia Chánh, Quỳnh Thi hơi cười nhưng nụ cười cứng nhắc. Cô gương mắt nhìn cậu thiếu niên ở phía xa xa, trong lòng có một chút xót xa.

Ở trên thành phố, thiếu niên trẻ tuổi như Nghiêm Bách còn đang làm quý tử này quý tử nọ, sống sung sướng không biết vất vả là gì. Ở đây 4 giờ sáng anh đã đi làm, 6 giờ 30 đạp xe đến trường, đôi khi không kịp ăn sáng, thì thành phố đắt đỏ kia 7 giờ vẫn còn nằm trên giường ngủ, sáng uống cà phê ăn điểm tâm, ngày nghỉ thì hẹn bạn đi cưỡi ngựa đ.á.n.h bóng chày. Cuộc sống xa hoa kể ra rất oai, nhưng so với những con người ngày đêm dùng sức lao động để vươn lên thì không thể sánh bằng.

Trời chưa sáng, sương sớm vẫn còn lành lạnh trong không khí, ở bến sông mỗi khi gió thổi qua mang theo hơi nước còn lạnh hơn khi đứng ở trên bờ. Vậy mà cả người Nghiêm Bách ướt nhẹp, đầu tóc rũ rượi, mồ hôi chảy từ trán đến chóp mũi, trời lạnh mà còn rơi mồ hôi nhiều như vậy, cũng hiểu Nghiêm Bách đã vất cả đến cỡ nào.

Sống mũi cô chua xót, vành mắt cay cay.

“Mợ ơi, hai anh ấy đang vác cái gì vậy ạ?”

“Trong cần xé chắc là cá hoặc rau củ quả gì đó.” Nhìn thấy gương mặt chăm chú của Quỳnh Thi, mợ út phất tay: “Muốn qua đó thì qua đi, mợ ghé chỗ mẹ Thu Ngân tám chuyện một chút.”

“Dạ.” Cô quay lưng chạy thật nhanh.

Nghiêm Bách khiên cái cần xế đựng bí đỏ lên, cơ bắp gồng lên dữ dội, cả cái cần xé này cũng hơn năm mươi ký chứ đùa. Nhưng với một người đi làm thuê từ năm lên lớp mười như anh thì đã quá quen thuộc, một chút nặng nề này có hề hấn gì đâu.

Phát Tài chống gối thở thổn hển trên ghe: “Anh Bách, phụ em kéo cái cần xé cá dồ này với.”

“Mày ăn cho mập thây rồi không làm được việc gì hết, vô dụng bỏ xừ ra.” Anh miệt thị nhưng cũng khiên cái cần xế qua nhanh rồi phụ Phát Tài đem cần xế cá dồ lên.

Hai thiếu niên đặt cái xề nặng nề xuống, một chú lớn tuổi ngồi trên ghe cười cười: “Còn vài chuyến nữa, hai đứa bây ngồi nghỉ chút đi.”

Phát Tài cười lớn, vẫy tay: “Chú lái cẩn thận nha.”

Nghiêm Bách ngồi xuống bến sông, chân ngâm dưới nước, anh nhún khăn xuống rồi vắt ráo nước lau mặt. Trên hai bả vai đỏ bừng, nhìn giống như vừa mới cạo gió xong.

Cậu bạn Phát Tài nhìn cơ bụng của đại ca rồi lại nhìn bụng tròn vo của mình, cậu ta âm thầm kéo áo xuống, vẩu môi ghen tỵ.

“Anh Bách ơi.”

Giữa tiết trời se lạnh, giữa môi ngàn tiếng xôn xao, một âm thanh trong trẻo lại ngọt ngào vang lên. Nghiêm Bách quay đầu, sống lưng cứng đờ, nghệch mặt ra nhìn cô gái đứng ngoan ngoãn sau lưng mình.

Quỳnh Thi đứng trên bậc thềm, chân mang dép lộ ra những ngón chân hồng hào đáng yêu, áo thun trắng hình ban mai thả dáng dài phủ qua mông, quần lửng qua khỏi đầu gối, nhìn gần gủi mà đáng yêu, gương mặt mộc mạc trắng nõn, không một chút son phấn nào. Cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh tế, cô cầm giỏ xách, dáng người nhỏ bé đứng đó nhìn anh cười như gió xuân.

Tim Nghiêm Bách đập nhanh mấy nhịp, anh loạng choạng đứng dậy, xém chút nữa là cắm đầu xuống sông.

Phát Tài kinh ngạc, miệng cười hớ hên: “Ây dô, Quỳnh Thi.”

Quỳnh Thi cười tủm tỉm, cúi đầu nhìn trái lại nhìn phải, muốn tìm đường đi xuống bến.

“Đứng đó.” Nghiêm Bách nhăn mặt, mặc vội cái áo ba lỗ vào, khăn vắt lên cổ, trầm ngâm đi lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô cười hớn hở, lục lọi trong giỏ xách đưa cho hai người họ mỗi người một ly sữa đậu nành nóng.

Nghiêm Bách rất ghét uống sữa đậu nành, anh trân trối nhìn cái ly nóng hổi trên tay, không biết phải làm sao. Cô gái nhỏ kia còn hưng phấn nhìn chằm chằm, anh không xuống tay vứt ly đậu nành này được.

“Anh uống nhanh đi, kẻo nguội á.”

Dưới sự thúc giục của Quỳnh Thi, Nghiêm Bách mặt không biến sắc mà nuốt xuống từng ngụm.

Má nó! Cái mùi quái quỷ gì vậy?

Mồ hôi túa ra chảy dọc xuống yết hầu, Nghiêm Bách thuận tay kéo khăn lên lau mặt, mặt Quỳnh Thi từ kinh ngạc cho đến đỏ bừng.

Đó là chiếc khăn mà ngày đó anh đưa cho cô lau vết sình trên quần.

Thấy cô cúi đầu, vành tai đỏ bừng, anh chống nạnh hỏi:

“Thiên kim đi chợ à?”

Cô gật đầu, tâm vừa rối loạn cũng ổn định lại rồi.

“Em đi chợ với mợ.”

Nghiêm Bách không nói không rằng, đưa tay lấy chiếc giỏ đỏ cầm lên, điệu bộ vô cùng tự nhiên: “Ăn gì chưa?”

Quỳnh Thi thật thà trả lời: “Chưa ạ.”

“Đi ăn sáng.” Dứt lời anh dẫn đầu phái đoàn đi vào chợ.

Phát Tài đi ngang Quỳnh Thi, cái mồm nhiều chuyện lại trổi dậy, to nhỏ với cô: “Hôm nay em nên đi đ.á.n.h số đề đi nhá, anh Bách mà dẫn đi ăn sáng là hên lắm đấy.”

Cô chớp mắt, học theo điệu bộ mà to nhỏ, y như lập hội bàn đào nói xấu: “Tại sao?”

Giọng điệu Phát Tài rất nghiễm nhiên: “Anh Bách chưa bao giờ ăn sáng.”

Nét mặt ngây ngô của Quỳnh Thi phút chốc đóng băng, cô gian nan nuốt xuống một ngụm lớn, cụp mắt không nói gì.

Cô không hiểu sự xót xa và khó chịu trong lòng là gì.

Cô chỉ biết, cô thương số phận của thiếu niên kia.

Nghiêm Bách không bao giờ ăn sáng, có một lần ăn hai cái bánh tiêu, do trước ngày hôm đó đi làm về mệt, tắm xong là lên giường ngủ luôn, sáng dậy đói quá mới định bụng mua hai cái bánh tiêu giá ba nghìn ăn cho đỡ đói.

Vừa ngồi xuống, Phát Tài hô lớn kêu một tô cháo lòng. Sau bao nhiêu lần khao Quỳnh Thi ăn, anh đã biết cô thiên kim này thích ăn mấy thứ đồ nướng, cho nên Phát Tài kêu xong liền gọi một phần bún thịt nướng và một tàu hủ nóng.

Quỳnh Thi nhìn Nghiêm Bách cắm cúi lau đũa, cô thấy bảng giá trên tấm bảng kia. Món tàu hủ nóng là rẻ nhất, rồi đến cháo lòng, nhìn ba chữ bún thịt nướng to đùng đứng đầu bảng, sự chua xót trong lòng cô nặng nề vô cùng.

Ông chủ bưng một mâm đồ ăn ra, mùi thịt nướng thơm phức khiến cái bụng Quỳnh Thi kêu gào t.h.ả.m thiết.

Cô sát mặt tới, thỏ thẻ bên tai Nghiêm Bách: “Anh Bách ơi.”

“Làm sao?”

“Em không thích ăn bún thịt nướng.”

“Thích ăn gì?” Anh quay đầu lại nhìn.

Cô áo áo góc áo anh: “Em muốn ăn tàu hủ nóng của anh.”

Nghiêm Bách nhìn cô gái đang mím môi, đôi mắt trong veo như ngàn vì sao tinh tú khiến trong lòng anh bồn chồn, có một loại cảm xúc khó tả đang dâng trào, làm xoáy động từng tế bào trên người, ngứa ngáy vô cùng. Dường như anh thấu đáo nhận ra ý đồ của cô, cho nên rất kiên quyết cự tuyệt, đẩy tô bún thịt nướng trước mặt cô, đặt đũa lên, chỉ tay vào tô bún nói với giọng điệu hung hăng: “Đừng có lo cái túi của ông đây, có một tô bún cũng không trả được hay sao?”

Quỳnh Thi muốn nói nhưng anh trừng mắt, cô bặm môi không dám nói nữa, ngậm ngùi cúi đầu ăn.

Anh Bách chưa bao giờ ăn sáng.

Anh Bách chưa bao giờ ăn sáng.

Anh Bách chưa bao giờ ăn sáng.

Một câu nói lặp lại ba lần trong đầu, Quỳnh Thi lén lút nhìn người bên cạnh mấy lần, âm thầm múc từng đũa bún ra một cái chén rồi ngồi ăn. Sau khi ăn mấy đũa rồi bỗng dưng dở chứng, đẩy tô bún về phía Nghiêm Bách.

“No quá đi.”

Anh nhìn nửa tô bún đầy ấp, cau mày hỏi: “Còn nhiều kìa, phải ăn cho hết.”

“Em ăn không nổi nữa rồi, thật đó.” Quỳnh Thi bày ra vẻ mặt đau khổ, xoa xoa cái bụng mới nhô ra chút, giọng nài nỉ: “Anh Bách ơi, hay anh ăn giúp em với, vài đũa thôi ạ.”

Nghiêm Bách cười lạnh: “Ông đây không ăn đồ cù cặn.”

Thế là kế hoạch của Quỳnh Thi vỡ tan tành, cô đang muốn tiếp tục thuyết phục, nào ngờ mợ út đứng bên kia gọi qua. Cô luống cuống tạm biệt rồi xách giỏ rời đi.

Phát Tài ăn xong nên chuồng đi trước từ rất lâu. Trên bàn chỉ còn lại Nghiêm Bách, anh nhìn chằm chằm tô bún còn đầy ấp thịt trên bàn, thở dài một hơi.

Lâu lâu sau đưa tay kéo qua, cầm đôi đũa Quỳnh Thi đã dùng rồi cúi đầu ăn.

Không hiểu sao anh vừa ăn lại vừa cười.

Đã nói không ăn đồ cù cặn, cuối cùng vẫn phải xử hết.

Quỳnh Thi đi được giữa đường, mới chợt nhớ là quên nhét tiền vào túi Nghiêm Bách, cô vội vàng vòng trở lại. Bước chân gấp gáp bỗng dưng khựng lại, cái người vừa nãy hung dữ nói không ăn cù cặn giờ này ngồi vơ vét từng cọng giá bên trong tô.

Cổ họng cô nghẹn đắng, tay niết lấy góc áo đến nhăn nhúm.

Đôi khi sự tử tế âm thầm lại làm cho người khác phải đau lòng đến khó kiểm soát.

Nếu bây giờ xuất hiện, có lẽ Nghiêm Bách sẽ rất xấu hổ, cho nên cô quyết định xoay người chạy đi, hốc mắt đỏ âu.

Đi từ trong chợ ra, nhìn nét mặt buồn thiu của cháu gái, bà nhìn vào trong chợ, lặng lẽ hỏi: “Ai ăn h.i.ế.p con à?”

Quỳnh Thi lắc đầu, giọng buồn rười rượi, không có nhiệt tình vui vẻ nào.

Sao lại tốt với em như vậy chứ, Nghiêm Bách?